Em lau lệ vốn còm nhom tựa nhái
Áo ca rô có một cái mặc hoài
Bao lần off là bao lần chê mãi
Em bảo rằng thích thế chẳng chết ai
Em hung dữ gần xa ai cũng biết
Mới gặp nhau mắt liếc muốn dọa người
Tay vẫy vẫy kiếm ăn nhào vô thử
Oánh cho chừa cái tội dốt còn hư
Mười hai tháng trôi qua giờ gặp lại
Em tóc vàng năm hai kí tròn vo
Kiếng bự chảng nhìn vô anh phát hoảng
Tay chống lên anh chẳng dám thập thò
Hỏi cô bé có còn lau lệ nữa...
Em trả lời Năm mơ hả Năm ơi
Trai theo em muốn đếm cũng rối bời
Đâu có đủ thời gian ngồi lau lệ
Em chảnh quá y xì con cá cảnh
Năm đuối rồi! Chẳng dám ghẹo em đâu
Kẻo không em nổi đóa đập bể đầu
Quay gót chạy tha anh nè em gái.
Kkakakaaka
her...quá đỉnh ...thơ hay ko thể chê đâu đc
Năm nói đúng!Lau lệ giờ đã lớn
Biết cách nhìn suy nghĩ chín chắn hơn
Ko như xưa huynh muội cứ giận hờn
Làm ko khí đang vui bỗng hóa xẩm
Ôi! ngày xưa mới đây mà xa thẳmm
Những kỷ niệm còn rớt mãi nơi đây
Không có gì so sánh hoặc đong đầy
tình huynh muội như ngày xưa Năm nhở
Em còn nhớ gặp Năm là hăm hở
Vì Năm thường tay xách hộp đậu xanh
cứ hễ gặp là Năm thốt lên rằng
Nhỏ muốn lấy thì hun Năm rùi lãnh
êết thơ...hức