[Truyện dài] Nguyệt...

Sheiran

Administrator
Staff member
Joined
Nov 17, 2011
Messages
5,260
Points
113
Chương VI:

Ngày thứ 4…

Không gặp Hà ngoài cổng như mọi ngày. Hiền đi thẳng vô nhà. Cả ngày nay trong đầu Hiền cứ lơ lửng chuyện đẩu đâu, tự ám mình nhất một vấn đề: “Hình như tối qua mình thậm chí không biết… Hà đã… thoát y lúc nào… và như thế nào…”, hư hư – thực thực, có có – không không, cái cảm giác đó dường như là thứ cảm giác dễ làm người ta… điên đầu nhất, bức rức nhất.

Cất cặp, vào toilet rửa mặt.

Trở ra, Hiền bật ngửa trượt chân té oạch xuống đất cái rầm, đồ đạc xung quanh rơi loảng xoảng. Hiền lồm cồm ngồi dậy, sửa lại mắt kiếng, nhìn Hà đang khoả thân đứng lắc lư trước mặt:
- Em… em ở đâu ra vậy?
- Em lén theo vô phía sau anh.
- Rồi sao…
- Sợ anh lại nói chuyện cái đầm, nên em… hông mặc gì…

Hiền từ từ đứng dậy, lẩm nhẩm:
- Mzoá ơi!

Như nhớ ra điều gì, Hiền lật đật chạy đi kéo rèm cửa:
- Anh lạy em, lần sau đừng chơi trò này nữa, lỡ “láng giềng” họ thấy, chết anh!
- Em không ngại, anh ngại gì?

Hiền đưa tay lau mồ hôi trán.

Hà xịu mặt:
- Hay anh xấu hổ vì có em ở đây.
- Làm gì có.
- Hay anh buồn vì em không là “Nguyệt”
- Bậy bạ!
- Hay anh buồn vì người đêm qua… không là “Nguyệt”.

Hiền xoa đầu Hà, kéo cô xuống giường:
- Phát biểu linh tinh.

Hai người ôm nhau trong chăn. Hôm nay, Hiền cảm thấy người Hà không quá lạnh như hôm trước. Có lẽ vì cô thoát y nên cơ thể có phản xạ chăng?

Hà chợt bâng quơ:
- Đôi khi em tự hỏi, vì sao em đến đây, và em là gì của anh… Mình là quan hệ gì…
- Vì em là Nguyệt…

Hà im lặng…

Hiền dịu dàng:
- Hay em dọn đến đây đi, đừng chỉ đến và đi như vậy nữa…
- Vì em là Tử Hà…

Hiền im lặng…

Hà thầm thì:
- Khi nào trong lòng anh, Tử Hà không là Nguyệt, thì khác. Nguyệt… làm sao xuất hiện ban ngày được chứ…
- Em không ở cạnh anh vào thời gian bình thường, không tham gia cùng anh trong những sinh hoạt bình thường, thì làm sao để mình cảm nhận nhau nhiều hơn.

Hiền tiếp:
- Thậm chí mình còn chưa từng chung với nhau một bữa ăn, em chưa từng nấu cho anh một bữa ăn.
- Em không nấu ăn được đâu.
- Tại sao?
- Vì anh vẫn chưa tâm niệm em là Tử Hà. Nguyệt chỉ đếm lúc nửa đêm, Nguyệt không sử dụng chức năng như người bình thường được.

Hà vừa nói vừa cười khúc khích.

Hiền vuốt ve cánh tay Hà:
- Vậy là em chưa nghe truyện liêu trai rồi. Lúc nhỏ, nội anh kể, có một đôi tình nhân nọ rất yêu nhau, cô gái chẳng may bị nạn qua đời nhưng chàng trai đi công tác xa không biết. Lúc chàng trai trở về, cô đến nhà ở chung với người yêu, cứ nửa đêm canh ba là rón rén thức dậy, đi vô bếp, thè chiếc lưỡi dài 2 mét… nấu đồ ăn lào xào, lào xào… hahahahahaha….

Hiền kể xong thì phá lên cười nắc nẻ, Hà cũng cười, áp sát vào Hiền hơn:
- Ba láp ba xàm, làm gì có chuyện hồn ma mà nấu ăn được chứ, dù là dùng bộ phận gì trên cơ thể cũng không dùng được đâu.

Hiền “há” lên:
- Em nói cứ như là em biết chắc không bằng.
- Thì em “đoán”.
- Tào lao.

Hiền lại bật cười. Xoay người Hà lại phía mình.

Hai người bắt đầu áp vào nhau… Hiền có cảm giác hôm nay Hà nồng nhiệt hơn, và anh có thể cảm nhận cô rõ hơn… cảm giác mụ mị cũng đến chậm hơn…

* * *
Một buổi sáng uể oải lại đến với Hiền khi vừa tỉnh giấc. Hiền tự hỏi đêm qua mình có… quá lao lực không… Sáng nay Hiền không có nhiều câu hỏi về Hà sau một đêm mặn nồng như hôm trước nữa. Có điều, Hiền lại có câu hỏi về mình. Trang phục trên người Hiền vẫn chỉnh tề… Và, Hiền không nhớ được đêm qua… mình đã cởi đồ như thế nào… thậm chí không nhớ được… thật ra mình có cởi đồ hay là không…
 

Sheiran

Administrator
Staff member
Joined
Nov 17, 2011
Messages
5,260
Points
113
Chương VII:

Ngày thứ 5…

Cả đám trố mắt nhìn khi thấy Hiền đi vào quán. Yên vị, Hiền hất cằm:
- Nhìn gì dzữ dzậy mấy pa, mới mấy ngày hông gặp mấy kung nhớ anh dzị đó hả.

Nói rồi, Hiền vờ ôm mặt Huy, lim dim mắt:
- Xương quá đi, Mzoahhh…

Hùng:
- Oẹ.ẹ….

Lam:
- Hốc hác quá.

Hiền cười:
- Phá wài.

Hùng tỏ vẻ nghiêm túc:
- Hốc hác thiệt đó.

Hiền đưa mắt nhìn Huy, Huy cũng gật đầu:
- Thiệt!

Hiền rụt vai:
- Giỡn dai nghen.

Hùng nhìn Hiền chăm chú hơn:
- Hông cái này tụi tao nói thiệt, không giỡn đâu, sao có mấy ngày nhìn mày “xuống” vậy, có bệnh hoạn gì không.
- Có đâu.
- Mấy ngày nay mày có soi gương không?
- Bình thường, mỗi ngày.

Huy lại nhịp nhịp chân (thói quen cố hữu):
- Nghe nói em Nguyệt gì đó tới ở với kung rồi hả.
- Tới… chơi thôi à.
- Sao không dắt ra chơi với anh em, cho thằng Hùng nó biết mặt luôn.
- Bận đi làm, 10h đêm mới rảnh.
- Thì 10h đêm đi ăn khuya, có sao đâu.
- Chưa chịu, nói là 3 ngày nữa, tính luôn hôm nay thì 2 ngày nữa.
- Phức tạp hen.
- Ờ…

Lam chêm:
- Hèn gì, mấy ngày liền “lao động cật lực” để chạy điểm trong thời gian thử thách của người đẹp, biểu sao không “tàn phai”.

Hiền cười lớn:
- Phá wài, liều lượng vừa phải, không tăng ca.

Cả đám bật cười khanh khách.

* * *
Để tay cho Hà gối đầu, Hiền cà rỡn:
- Em có thói quen “trang trí” lại cho “đối tác” mỗi khi “sử dụng xong” à?

Hà bật cười giòn:
- Trang trí gì anh hai?
- Sáng nào dậy cũng thấy em mất tiêu. Ok… Em là vua “quất ngựa truy phong” rồi, anh mê ngủ, anh chịu.

Nhưng sáng nào dậy cũng thấy quần áo trên người nguyên xi thì… có hơi khó chịu.
- Người gì kỳ, anh thích sáng thức dậy trần như nhộng à?
- Ừ, thà vậy.
- Cảm lạnh.
- Xời, anh có phải con nít đâu.
- Thằng lớn không lạnh, “thằng nhỏ” lạnh thì sao?

Dứt câu, Hà lại bật cười giòn. Hiền cũng bật cười:
- Á à, em “lo thân” quá ha.

Cả hai đùa nhau, tiếng cười rộn rã trong đêm.

Hà chợt nhẹ giọng:
- Anh có yêu em không?

Hiền chợt trầm ngâm:
- Sao tự nhiên hỏi vậy?
- Thì… hỏi vậy thôi…
- Sao em vào làm chỗ KTV?
- Anh không thích nghe “hoàn cảnh” mà.

Hiền phì cười:
- Thì đừng “hoàn cảnh” là được.
- Nhà em ở quê, không quá nghèo.
- Um.m…
- Ba em mất sớm, còn mẹ, em và em trai đang học cấp 2.
- Um.m..
- Học xong 12, em đi học buôn bán.
- Sao không học tiếp?
- Chắc vì em thích buôn bán…
- Ờ…
- Mẹ trồng cây trái sau nhà, không đói, cũng đủ ăn đủ mặc. Cũng đủ cho em trai đi học.
- Um.m…
- Nhưng em trai em ham học hơn em, hoài bão lớn hơn em, thông minh hơn em.
- Um.m…
- Buôn bán khi được khi không, cũng có khi gặp chuyện này chuyện kia.
- Um.m…
- …. Càng ngày… càng khó khăn lắm…
- Chị Như ý nói làm ở karaoke chỗ chỉ cũng không có gì quá đáng, ăn mặc gợi cảm chút, nói chuyện vui vẻ chút, hát được được chút, để người ta ôm ấp chút… cũng có sao đâu, miễn đừng “đi ngoài”, cũng ổn…

Hiền bâng quơ:
- Thế à…
- Em muốn mẹ em không chỉ “đủ ăn” cả đời như vậy. Mẹ chưa từng dám mua xấp vải đẹp hay một món nữ trang… Mẹ em… đâu còn bao nhiêu năm của cuộc đời nữa.
- …..
- Em từ nhỏ luôn thèm thuồng nhìn bạn bè xung quanh có áo đẹp, có giày đẹp, có cặp đẹp… Thậm chí thèm có được một bộ truyện tranh mới là của mình, không chỉ là mượn đọc rồi thôi. Thời nay, con nít chắc còn thèm nhiều thứ hơn em hồi xưa…
- …
- Em của em, nó rất ngoan…

Hiền dịu dàng vuốt tóc cô:
- Ngủ đi em… Tử Hà…
 

Huy mobile

<marquee behavior="alternate" scrollamount="1"><fo
Joined
May 27, 2012
Messages
300
Points
43
Bắt đầu Hiền đã không muốn Nguyệt giải trình rồi.Mà đang muốn.....Hy vọng câu chuyện kết thúc có hậu cho Linh Hồn của Hiền...huhuhu
 

MinhThy

<marquee behavior="alternate" scrollamount="1"><fo
Joined
Nov 17, 2011
Messages
3,907
Points
113
Cầu cho hồn phách Hiền được bằng an. Nam mô. Amen :burn_joss_stick:
 

anh yêu

R.L.G
Joined
Nov 17, 2011
Messages
2,126
Points
113
truyện hay và hấp dẫn quá, kết thúc vai chính chết là cái chắc :hehe:
P/S: à, pợn Phê Lâu có chữ ký độc nhể :haha:
bán cho 1 đôi dép với bịch đâu phộng đeeeeeee, ngồi hóng típ :docsach:
 

iSoft

<marquee behavior="alternate" scrollamount="1"><fo
Joined
Dec 21, 2012
Messages
348
Points
93
Diễn biến tiếp theo của câu chuyện, xin mời quý vị vui lòng quay lại đúng "Giờ của Nguyệt" để theo dõi tiếp các phần sau nhé ....
Xin cám ơn
:hongio2:
 

Sheiran

Administrator
Staff member
Joined
Nov 17, 2011
Messages
5,260
Points
113
Đêm nay, "giờ của Nguyệt"... 3 chương cuối của Nguyệt sẽ xuất hiện :lol:
 

Chi pheo

Active member
Joined
Apr 15, 2011
Messages
460
Points
28
Hình Nguyệt đây:
27042012439.jpg
 

Sheiran

Administrator
Staff member
Joined
Nov 17, 2011
Messages
5,260
Points
113
Chương VIII:

Ngày thứ 6…

Hiền vào bàn, mỉm cười gật đầu chào người lạ trước khi ngồi xuống. Đợi Hiền yên vị, Hùng giới thiệu:
- Bạn thân của mình, Thạch! Thạch chuyên nghiên cứu về thế giới tâm linh, cũng là công việc luôn, nên đi suốt, lâu lâu gặp, rủ đi nhậu với nhóm, anh em làm quen.

Cả nhóm cùng nâng ly.

Bỏ ly bia xuống, dường như Thạch nhìn Hiền kỹ hơn. Chợt, Thạch đặt tay lên tay Hiền, giữ yên một lúc, rồi lấy tay ra, mỉm cười với Hiền.

Hùng đùa:
- Chắc Thạch thấy trong đám có mình mày “âm khí” nặng nhất đó, nên quan tâm đặc biệt.

Hiền phì cười, nói với Thạch:
- Tui từ năm 18 tuổi đã… bổ sung “âm khí” rồi bồ, tới nay – thiếu là không được, khó chịu lắm.

Cả đám phá lên cười.

Huy nhịp nhịp chân:
- Dạo này âm khí của nó “thịnh” lắm, đêm nào cũng bổ sung 7 tiếng mà. Người ta sạc pin 2 tiếng đầy rồi, nó 7 tiếng mới chịu.

Cả đám lại cười giòn.

Lam vờ đặt tay lên người Hiền:
- Thảo nào, có dấu hiệu “âm thịnh dương suy”, người mát hẳn, mát lạnh.

Thạch lắc đầu, cười không dứt. Mọi người lại nâng ly.

* * *
Hiền về nhà. Đã 22h30… Vẫn chưa thấy Hà.

Đi ra… đi vô…

Ngóng… rồi ngóng…

Hiền lên giường nằm, đưa hai tay gối đầu, tự ngẫm: “Cũng có hẹn hò gì đâu mà đợi, là người ta tự tới – tự đi. Cuối cùng thật ra mình vẫn là người bị động, chưa có chủ kiến gì.”

Tư lự… rồi lại trầm ngân: “Mình có yêu Hà không? Nhớ Nguyệt, nghĩ đến Nguyệt… chắc cũng là mấy ngày đầu vì gặp lại gương mặt của Nguyệt thôi. Nhưng… lấy gái… KTV… má mà biết… chắc… cạo đầu khô mình…”

Nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ xui nghĩ ngược, nghĩ đủ thứ, Hiền thiếp đi.


Một cảm giác rờn rợn và lạnh lẽo chạy dọc sống lưng, mơn man từ chân tóc đến tận gót chân… Đầu óc Hiền mê mải… cơ thể bị kích thích nhịp nhàng… rồi trở nên gấp gáp hơn… ấm dần lên… Hiền cảm thấy khát, cổ trở nên khô khốc, miệng Hiền mở ra, như cố tìm hớp một cái gì đó trong không khí… Tay Hiền quơ quào, như ghì siết một cái gì đó… Khoái cảm cứ tăng lên, tăng lên… Lúc cơ thể Hiền như không thể kiểm soát được nữa, Hiền mở bừng mắt:

- Á.á.á….!

Hiền giật bắn người, xoay mấy hướng, rồi lăn luôn xuống giường. Hà nhổm dậy, cơ thể không vải vóc, tóc buông dài, mỉm cười cúi xuống nhìn Hiền.

Hiền lắp bắp:
- Em… Em…
- Dĩ nhiên là em rồi, không lẽ còn có cô gái nào khác có thể lên giường anh lúc anh đang ngủ, nửa đêm… tại nhà anh… hay sao…
- Sao em… vô nhà được?
- Hôm nay em về muộn, ghé qua thấy anh khép hờ cửa, nên em đợi, hên có người về trễ, thế là em “quá giang” vào.

Hiền lồm cồm bò dậy, leo lên giường. Hà kéo Hiền nằm xuống, gối đầu lên vai Hiền:
- Em lạnh, thấy anh ngủ say, thử chút coi anh có “nóng” lên không, san sẻ tí…

Nói rồi, Hà cười rúc rích. Hiền thở dài đánh sượt như vừa qua cơn chấn động:
- Ngày mai em dọn đến đây, ngay và luôn đi, em cứ “xuất hiện” kiểu này, không chóng thì chày, chắc anh “thọ không nổi”, không chừng không có cơ hội giã từ chiến hữu.

Hà cười phá lên, giòn tan:
- Khéo lo quá!
- Chứ còn gì, hên là anh không bị bệnh “tim thòng”, không thì sao “qua nổi con trăng này” với em!
- Làm như em hù chết anh.
- Cũng sắp đó kung… em có “khiếu” mà. Lần sau, cứ kêu cửa, anh ra, biết chưa!
- Hôm nay lo hôm nay, lo chi xa, biết còn có lần sau không.

Hiền cốc đầu Hà:
- Tàm xàm!

Hà gõ gõ ngón tay lên ngực Hiền:
- Anh… cưới em không!

Hiền giật mình, trượt đầu khỏi gối…

Sửa lại gối, nằm lại đàng hoàng, Hiền nói mà không nhìn Hà:
- Em đúng là được gậy đòi luôn Thánh Gióng.
- Nghĩa là không?
- Mới hôm qua em hỏi anh yêu em không… Nay hỏi cưới em không…
- Không được sao?
- Từ gặp tới… thân – Hơn một tuần, tính luôn tới nay – chưa được hai tuần… Mai em lên tra google thử kỷ lục thế giới từ gặp đến cưới xem bao nhiêu ngày nhé! Nếu anh làm mà ghi được vô Guiness, hông chừng xui xui anh “quất” luôn.

Hà ngước nhìn Hiền:
- Vậy về phía em thì sao?
- Hửm.m…
- Từ gặp đến quyết định vào nhà anh - khoảng một tuần… thành người của anh – hơn một tuần… Em quyết định được, sao anh thì không?

Hiền thoáng trầm ngâm… rồi cũng đáp yếu ớt:
- Khác mà em!
- Khác… vì em làm ở KTV…
- Ý anh không phải vậy… làm tình và kết hôn, đâu có giống nhau.
- “Nhất dạ phu thê bách dạ ân”… Em xem là đã kết hôn với anh rồi…
- (Hiền nói thầm trong bụng: “Chết men!”)
- Anh là người đầu tiên của em mà…
- (Hiền lại nói thầm trong bụng: Lần nào anh cũng như bị chích thuốc tê, không thấy, không biết. Em lại “dọn dẹp tàn dư” chu đáo quá, em đi mất thì anh cũng “chỉnh chu”… anh thề, anh biết được cái gì… anh chết…)

Hà bâng quơ:
- Nếu một ngày, đột nhiên không gặp em nữa, anh có buồn không?
- Em họ Tào hả? Tào lao.

Hà cười:
- Em họ Phan.

Hiền phì cười.
- Em không tìm anh nữa, thì anh tìm em, được chưa? “Phan cô nương”!
- Nếu em ở xa… rất xa…
- Xa vừa đi bộ, xa nữa đi xe bò, xa nữa đi kinh khí cầu…

Hà bật cười khanh khách:
- Tới khi anh gặp được em, chắc râu tóc bạc phơ rồi.
- Đẹp lão chứ sao!
- Không chịu, phải còn trẻ cơ.
- Em chê anh già “hết xí quách” hả, yên tâm đi, anh “bền” lắm kung.

Cả hai bật cười giòn. Hà xoa cằm Hiền:
- Vậy để em suy nghĩ xem là muốn gặp anh khi còn trẻ hay là khi già khú đế…

Hiền lắc đầu, siết nhẹ vai Hà:
- Ngủ đi cô – Nguyễn phu nhân!

Hà lại ngước lên:
- Em họ Phan!

Hiền phì cười:
- Biết rồi!
 

iSoft

<marquee behavior="alternate" scrollamount="1"><fo
Joined
Dec 21, 2012
Messages
348
Points
93
Vậy ngày mai có muốn em qua trừ tà nữa hem... dạo sau 6 hôm âm khí ít quá ko biết còn linh nghiệm để ủng hộ anh mua bán đắt hàng ko nữa :laclu:
 

Huy mobile

<marquee behavior="alternate" scrollamount="1"><fo
Joined
May 27, 2012
Messages
300
Points
43
Vậy ngày mai có muốn em qua trừ tà nữa hem... dạo sau 6 hôm âm khí ít quá ko biết còn linh nghiệm để ủng hộ anh mua bán đắt hàng ko nữa :laclu:
hẻm lẽ 2 thèn mình số làm mọi tháng này ta?
 

Huy mobile

<marquee behavior="alternate" scrollamount="1"><fo
Joined
May 27, 2012
Messages
300
Points
43
http://www.nhaccuatui.com/nghe?M=kZua3U1C6D

Sáng tác: Trịnh Công Sơn
--------------------------------
Từ khi trăng là nguyệt
Đèn thắp sáng trong tôi
Từ khi trăng là nguyệt
Em mang tim bối rối
Từ khi trăng là nguyệt
Tôi như từng cánh diều vui
Từ khi em là nguyệt
Trong tôi có những mặt trời
Từ đêm khuya khi nắng sớm
Hay trong những cơn mưa
Từ bao la em đã đến
Xua tan những nghi ngờ
Từ trăng xưa là nguyệt
Lòng tôi có đôi khi
Tựa bông hoa vừa mọc
Hân hoan giây xuống thế
Từ khi trăng là nguyệt
Tôi nghe đời gõ nhịp ca
Từ khi em là nguyệt
Cho tôi bóng mát thật là

Từ khi trăng là nguyệt
Vườn xưa lá xanh tươi
Đàn chim non lần hạt
Cho câu kinh bước tới
Từ khi trăng là nguyệt
Tôi nghe đời vỗ về tôi
Từ khi em là nguyệt
Câu kinh đã bước vào đời
Từ bao la em đã đến
Hay em sẽ ra đi
Vườn năm xưa còn tiếng nói
Tôi nghe những đêm về
Từ trăng thôi là nguyệt
Một hôm bỗng nghe ra
Buồn vui kia là một
Như quên trong nỗi nhớ
Từ trăng thôi là nguyệt
Tôi như giọt nắng ngoài kia
Từ em thôi là nguyệt
Coi như phút đó tình cờ

Từ trăng thôi là nguyệt
Là trăng với bao la
Từ trăng kia vừa mọc
Trong tôi không trí nhớ
Từ trăng thôi là nguyệt
Hôm nao chợt có lời thưa
Rằng em thôi là nguyệt
Tôi như đứa bé dại khờ
Vườn năm xưa em đã đến
Nay trăng quá vô vi
Giọt sương khuya rụng xuống lá
Như chân ai lần về
Từ trăng thôi là nguyệt
Mỏi mê đá thôi lăn
Vườn năm xưa vừa mệt
Cây đam mê hết nhánh
Từ trăng thôi là nguyệt
Tôi như đường phố nhiều tên
Từ em thôi là nguyệt
Tôi xin đứng đó một mình.
 

iSoft

<marquee behavior="alternate" scrollamount="1"><fo
Joined
Dec 21, 2012
Messages
348
Points
93
Cảnh cáo lần 2 nhé, ko sài nhaccuatui nữa. vote ban liền à :deu:
 
Top Bottom