- Joined
- Nov 17, 2011
- Messages
- 5,260
- Points
- 113
Chương X
Tiếng mở cửa làm Thảo giật mình. Nhìn đồng hồ, chưa được 7h. “Ai vậy ta?”
Tên ma nam nhanh nhẩu: “Tui ra coi rồi, mẹ cô với em gái cô.”
- Mẹ tui?
- Chắc lên thăm nhà cô đó mà.
- Um.m… Vậy là mình không được tự do nữa rồi.
- Có ai thấy mình đâu mà không tự do.
Thảo không nói gì. Tiếng em gái cô vọng vào:
- Ở đây chưa biết chị Hai mất á mẹ, hồi nãy có chị hàng xóm hỏi con sao chị Hai đi đâu lâu quá hông thấy về.
Giọng mẹ Thảo buồn buồn.
- Ừ, thì lúc tới chỗ tai nạn đón chị con, mình về thẳng dưới quê, bạn bè chị con ở SG với hàng xóm không biết cũng phải. Thôi kệ, chị con vô phước đi sớm, cứ từ từ, không nên ồn ào.
…
Khoảng 11h, có người đến chuyển bưu phẩm. Em Thảo ra nhận, xách hộp bưu phẩm đi vào:
- Bạn chị Hai gởi quà.
Thảo ghé mắt xem em gái mở quà… là một đôi hài đỏ… từ anh.
Tên ma nam huýt vào vai Thảo:
- Cuối cùng cũng được tặng quà rồi hen.
Thảo ngó lơ đi vào phòng, nằm xuống giường:
- Chằng có ý nghĩa gì. Cố tình làm cho ai đó vui theo ý người đó. Và hành động xuất phát tự nhiên từ tấm lòng. Khác nhau xa lắm.
- Còn một lần gặp nhau nữa, cô định làm gì?
- Không gặp nữa.
Tên ma nam nhướng mài:
- Sao vậy?
- Tui thấy gặp nữa cũng chẳng để làm gì.
Có tin nhắn tới:
- Thời xưa không bia, thời nay có bia rồi, tối nay có cô bé mang hài đỏ đi dạo phố và một ai đó uống bia ha!
Tên ma nam đưa mắt nhìn Thảo dò xét. Thảo không reply, cũng không biểu hiện thái độ gì.
Đợi một lúc không thấy reply, anh gọi.
Một hồi chuông… hai hồi chuông…
Đến hồi chuông thứ tư thì em gái Thảo mở cửa bước vào. Thảo quên hôm nay nhà cô không như mọi ngày. Em gái Thảo bắt máy:
- Alo.
- Sao không trả lời anh?
- Dạ… em… là em chị Thảo.
- À… em mới lên chơi hả. Có chị Thảo ở nhà không em?
- Dạ…
- Chị Thảo ra ngoài không mang điện thoại theo hả, vậy chút anh gọi lại cũng được.
- Anh là… bạn chị Thảo hay đồng nghiệp?
- Anh là… bạn trai chị Thảo.
- Um.m… hôm nay có… mẹ em lên chơi nữa.
- Um.m… Cảm ơn em nhé!
Cúp máy, Thảo thấy em mình đứng tần ngần một lúc rồi mới ra ngoài. Thảo chậc lưỡi:
- Con bé nói lung tung gì đâu không.
Tên ma nam nhắc:
- Lỡ chiều nay “người ấy” tới rước cô đi chơi thì sao?
- Tui không quan tâm nữa… Kệ đi…
* * *
Chưa được 17h, nhà Thảo có khách…
Mẹ và em Thảo chăm chú nhìn anh từ ngoài cửa. Anh cởi giày, xách một giỏ trái cây to bước vào:
- Dạ cháu chào bác, cháu là bạn Thảo, nghe nói Bác mới lên chơi, gởi Bác ít trái cây lấy thảo.
Em Thảo khều mẹ, thì thầm:
- Hình như bạn trai chị Hai á mẹ.
Mẹ Thảo đón giỏ trái cây, mời anh ngồi. Đôi mắt buồn xa xăm. Tên ma nam xoa cằm:
- Định cưới cô luôn hả gì á mà.
Thảo chỉ nhoẻn cười.
Em Thảo lấy nước mời anh, mẹ cô mở lời:
- Cháu với Thảo, quen biết nhau lâu chưa?
- Dạ, biết nhau thì lâu lắm rồi, nhưng quen nhau thì hơn năm rưỡi.
- Lâu rồi hai đứa không liên lạc hả?
- Dạ vẫn liên lạc bình thường bác.
Mắt mẹ Thảo bắt đầu đỏ lên:
- Thấy cháu cũng đàng hoàng, lịch sự, con Thảo nhà bác nó vô phước.
Anh sững lại, nhủ thầm: “Không lẽ Thảo đã nói với mẹ chuyện của mình… Anh vốn định sẽ chọn thời điểm thích hợp đến thăm gia đình Thảo, và nếu cô đồng ý, anh sẽ làm lễ cưới với cô, để an lòng gia đình…”
Anh ngập ngừng:
- Dạ…
Mẹ Thảo tiếp lời:
- Bác nói nó hoài, con gái con lứa đừng có uống bia uống rượu, xe cộ nguy hiểm, rồi nhiều chuyện, không nên. Vậy mà…
Anh ngớ ra không biết nói gì, không hiểu câu chuyện đang theo chiều hướng nào, mà sao thấy em Thảo cũng bắt đầu thút thít.
Thảo nói bâng quơ với tên ma nam:
- Để xem anh sẽ thế nào? Có sợ không…
Tên ma nam lắc đầu:
- Cô thật khó hiểu…
Mẹ Thảo cố nén cảm xúc để giọng nói thật bình thường:
- Hôm đó đang ngủ, có người điện thoại, nói con Thảo gặp tai nạn, hình như là say, người ta tìm trong điện thoại số của mẹ, người ra gọi dùm. Bác lên đưa nó thẳng về quê.
Anh tự nói với mình: “Thảo gặp tai nạn khi nào? Sao không nói anh biết? Gặp Thảo, anh không thấy cô trầy xước gì…”
Mẹ Thảo tiếp lời:
- Cũng hơn 2 tuần rồi, nhà mồ xây xong, cúng kiếng xong hết, bác với em nó mới lên đây coi dọn dẹp nhà cửa cho nó.
Anh ấp úng chưa hiểu:
- Nghĩa là… sao bác?
- Bởi vậy bác mới hỏi hai đứa bao lâu không liên lạc, Thảo nó mất hơn 2 tuần rồi cháu à.
- Mất là… Thảo chết rồi…
Mẹ và em Thảo bắt đầu thút thít khóc…
Anh như vẫn rối bời với những thứ vừa nghe:
- Sao vậy được… cháu… mới gặp Thảo hôm qua mà…
Tiếng mở cửa làm Thảo giật mình. Nhìn đồng hồ, chưa được 7h. “Ai vậy ta?”
Tên ma nam nhanh nhẩu: “Tui ra coi rồi, mẹ cô với em gái cô.”
- Mẹ tui?
- Chắc lên thăm nhà cô đó mà.
- Um.m… Vậy là mình không được tự do nữa rồi.
- Có ai thấy mình đâu mà không tự do.
Thảo không nói gì. Tiếng em gái cô vọng vào:
- Ở đây chưa biết chị Hai mất á mẹ, hồi nãy có chị hàng xóm hỏi con sao chị Hai đi đâu lâu quá hông thấy về.
Giọng mẹ Thảo buồn buồn.
- Ừ, thì lúc tới chỗ tai nạn đón chị con, mình về thẳng dưới quê, bạn bè chị con ở SG với hàng xóm không biết cũng phải. Thôi kệ, chị con vô phước đi sớm, cứ từ từ, không nên ồn ào.
…
Khoảng 11h, có người đến chuyển bưu phẩm. Em Thảo ra nhận, xách hộp bưu phẩm đi vào:
- Bạn chị Hai gởi quà.
Thảo ghé mắt xem em gái mở quà… là một đôi hài đỏ… từ anh.
Tên ma nam huýt vào vai Thảo:
- Cuối cùng cũng được tặng quà rồi hen.
Thảo ngó lơ đi vào phòng, nằm xuống giường:
- Chằng có ý nghĩa gì. Cố tình làm cho ai đó vui theo ý người đó. Và hành động xuất phát tự nhiên từ tấm lòng. Khác nhau xa lắm.
- Còn một lần gặp nhau nữa, cô định làm gì?
- Không gặp nữa.
Tên ma nam nhướng mài:
- Sao vậy?
- Tui thấy gặp nữa cũng chẳng để làm gì.
Có tin nhắn tới:
- Thời xưa không bia, thời nay có bia rồi, tối nay có cô bé mang hài đỏ đi dạo phố và một ai đó uống bia ha!
Tên ma nam đưa mắt nhìn Thảo dò xét. Thảo không reply, cũng không biểu hiện thái độ gì.
Đợi một lúc không thấy reply, anh gọi.
Một hồi chuông… hai hồi chuông…
Đến hồi chuông thứ tư thì em gái Thảo mở cửa bước vào. Thảo quên hôm nay nhà cô không như mọi ngày. Em gái Thảo bắt máy:
- Alo.
- Sao không trả lời anh?
- Dạ… em… là em chị Thảo.
- À… em mới lên chơi hả. Có chị Thảo ở nhà không em?
- Dạ…
- Chị Thảo ra ngoài không mang điện thoại theo hả, vậy chút anh gọi lại cũng được.
- Anh là… bạn chị Thảo hay đồng nghiệp?
- Anh là… bạn trai chị Thảo.
- Um.m… hôm nay có… mẹ em lên chơi nữa.
- Um.m… Cảm ơn em nhé!
Cúp máy, Thảo thấy em mình đứng tần ngần một lúc rồi mới ra ngoài. Thảo chậc lưỡi:
- Con bé nói lung tung gì đâu không.
Tên ma nam nhắc:
- Lỡ chiều nay “người ấy” tới rước cô đi chơi thì sao?
- Tui không quan tâm nữa… Kệ đi…
* * *
Chưa được 17h, nhà Thảo có khách…
Mẹ và em Thảo chăm chú nhìn anh từ ngoài cửa. Anh cởi giày, xách một giỏ trái cây to bước vào:
- Dạ cháu chào bác, cháu là bạn Thảo, nghe nói Bác mới lên chơi, gởi Bác ít trái cây lấy thảo.
Em Thảo khều mẹ, thì thầm:
- Hình như bạn trai chị Hai á mẹ.
Mẹ Thảo đón giỏ trái cây, mời anh ngồi. Đôi mắt buồn xa xăm. Tên ma nam xoa cằm:
- Định cưới cô luôn hả gì á mà.
Thảo chỉ nhoẻn cười.
Em Thảo lấy nước mời anh, mẹ cô mở lời:
- Cháu với Thảo, quen biết nhau lâu chưa?
- Dạ, biết nhau thì lâu lắm rồi, nhưng quen nhau thì hơn năm rưỡi.
- Lâu rồi hai đứa không liên lạc hả?
- Dạ vẫn liên lạc bình thường bác.
Mắt mẹ Thảo bắt đầu đỏ lên:
- Thấy cháu cũng đàng hoàng, lịch sự, con Thảo nhà bác nó vô phước.
Anh sững lại, nhủ thầm: “Không lẽ Thảo đã nói với mẹ chuyện của mình… Anh vốn định sẽ chọn thời điểm thích hợp đến thăm gia đình Thảo, và nếu cô đồng ý, anh sẽ làm lễ cưới với cô, để an lòng gia đình…”
Anh ngập ngừng:
- Dạ…
Mẹ Thảo tiếp lời:
- Bác nói nó hoài, con gái con lứa đừng có uống bia uống rượu, xe cộ nguy hiểm, rồi nhiều chuyện, không nên. Vậy mà…
Anh ngớ ra không biết nói gì, không hiểu câu chuyện đang theo chiều hướng nào, mà sao thấy em Thảo cũng bắt đầu thút thít.
Thảo nói bâng quơ với tên ma nam:
- Để xem anh sẽ thế nào? Có sợ không…
Tên ma nam lắc đầu:
- Cô thật khó hiểu…
Mẹ Thảo cố nén cảm xúc để giọng nói thật bình thường:
- Hôm đó đang ngủ, có người điện thoại, nói con Thảo gặp tai nạn, hình như là say, người ta tìm trong điện thoại số của mẹ, người ra gọi dùm. Bác lên đưa nó thẳng về quê.
Anh tự nói với mình: “Thảo gặp tai nạn khi nào? Sao không nói anh biết? Gặp Thảo, anh không thấy cô trầy xước gì…”
Mẹ Thảo tiếp lời:
- Cũng hơn 2 tuần rồi, nhà mồ xây xong, cúng kiếng xong hết, bác với em nó mới lên đây coi dọn dẹp nhà cửa cho nó.
Anh ấp úng chưa hiểu:
- Nghĩa là… sao bác?
- Bởi vậy bác mới hỏi hai đứa bao lâu không liên lạc, Thảo nó mất hơn 2 tuần rồi cháu à.
- Mất là… Thảo chết rồi…
Mẹ và em Thảo bắt đầu thút thít khóc…
Anh như vẫn rối bời với những thứ vừa nghe:
- Sao vậy được… cháu… mới gặp Thảo hôm qua mà…