Bài học ngôn ngữ

Puzzle

Member
Joined
Aug 19, 2010
Messages
68
Points
6
Ngày đầu tiên gặp nhau, như bất kỳ ai lần đầu bước chân đến Việt Nam, anh học ngay hai chữ 'xin chào'.

10 ngày sau khi gặp nhau, gia tài ngôn ngữ đã được bổ sung thêm, từ số 1 đến.. rất nhiều số tiếp theo, từ chào buổi sáng/trưa/chiều/tối đến "ăn cơm, mì gói, cà-rem, xe đạp..." và "bạn dữ quá".
1 tháng, đại từ nhân xưng đã chuyển thành "anh" và "em".
6 tháng, rất nhiều bưu thiếp, điện thoại từ những nơi xa xôi anh từng đi qua, lẫn lộn trong những lời hỏi thăm "Em có khỏe không", là nỗi nhớ "Anh nhớ Việt Nam", "Anh nhớ những ngày ở Việt Nam" và...
1 năm "Anh nhớ em..."

Hơn một năm, khi bàn tay cô run rẩy trong bàn tay ấm áp của anh, anh khẽ nói: "Đừng bao giờ buông tay anh".

Rồi anh đi học tiếng Việt, cô ngày ngày hỏi anh xem cô giáo đã dạy chữ "yêu" chưa. Rồi cô liên tục hỏi: "Anh có yêu em không" để bắt anh trả lời, đôi khi phê bình anh phát âm không đúng, giọng không nhẹ nhàng... rồi cô giận vì chẳng mấy khi anh chịu nói "Anh yêu em"... còn anh, anh chỉ cười "Anh đang học".

42-22755512.jpg


Phần cô, vài tháng sau khi quen nhau, cô háo hức đi học thứ tiếng của anh, nhưng nói đã khó, viết còn khó hơn, khi anh không ở bên, tập vở cũng buồn thiu góc bàn, cô bỏ dở khóa học... và cũng chưa kịp học chữ "yêu".

Rồi nhiều ngày, nhiều tháng và nhiều năm đi qua, con người vốn có sở thích đau đớn là làm tổn thương nhau, thích nói ra những việc không nghĩ suy, còn những chất chứa trong lòng thì lặng thinh giữ kín.
Nên họ xa nhau...

Cô chẳng bao giờ nghĩ đến việc đi học lại tiếng của anh và cho dù không biết rằng anh vẫn lặng lẽ học tiếng Việt trong nhiều năm sau, cô vẫn tự hỏi, liệu anh đã nói tiếng "yêu" với ai chưa, và bằng ngôn ngữ nào...

Và vì họ đã xa nhau, nên chỉ còn mình cô, lặng lẽ ngày ngày qua những cung đường quen, với những thanh âm ít ỏi còn sót lại của ngày xưa: "Anh nhớ em...", "Đừng bao giờ buông tay anh"...

Đến khi những cay nghiệt của cuộc đời quật ngã cô không thương tiếc, cô bật khóc và chỉ muốn nghe giọng nói ấm áp năm nào, hòng tìm chút bình yên.
Rồi anh về, vòng tay vững chãi ôm lấy cô chở che, cô thổn thức, còn anh chậm rãi nói: "Vì anh yêu em, hơn bất cứ điều gì..." Tiếng "yêu" sao đầy đặn, rõ ràng, và nồng nàn...

Rồi cô ngỡ ngàng khi chợt nhận ra cô hình như đã quên không nói chậm một chút khi nói chuyện với anh, chợt nhận ra, anh nói tiếng Việt rất tự nhiên kể cả những từ địa phương, kể cả khi càu nhàu, khó chịu...

Sau lần gặp phụ huynh anh, cô hối hả đi học ngoại ngữ, cô bập bẹ ráp từ, hý hoáy vẽ chữ, anh bảo: Em đừng đọc ráp chữ, em hãy nói - em đừng vẽ tên anh, em hãy viết.

Bạn bè bày kế bảo cô đừng học nhiều quá cho mệt, chỉ cần anh dạy cô học câu: "Em yêu anh" là đủ. Nhưng anh lại cười, bảo câu ấy cô phải tự tìm hiểu lấy, bản thân anh bao nhiêu năm vẫn đang liên tục học chữ này.

Cô đã học được, khi nghe anh nói với mẹ anh: "Mẹ hãy dạy cô ấy nấu món [ ] để sau này nấu cho con ăn".
Cô đã học được, khi nghe anh nói với mẹ cô: "Mẹ cho phép con gọi mẹ bằng mẹ, và cho con chăm sóc con gái của mẹ trong suốt quãng đời còn lại của con".
Cô đã học được, có những thứ ngôn ngữ, chỉ có thể phát xuất từ trái tim và cảm nhận bằng trái tim.

(ST)
 
Top Bottom