Ờ… cái sự… Tắm…
Cho đến năm 10 tuổi (khi ngoại còn sống), ngày nào cũng được ngoại tắm cho bằng thau. Với mình, tắm là relax và là một sự thưởng thức… với lại, mình rất thích nước. Cho tới giờ, buồn buồn không biết làm gì thì tắm gội cũng thấy dzui…
Trời mưa thì thôi. Trời không mưa là cứ chiều mát, ngoại xách thau ra một góc sân (sân nhà mình rất rộng), đổ đầy nước vô, thích nhất là nhảy ùm vào… mát gì đâu… Rồi thì ngồi, thì nằm nghiêng bên này, nghiêng bên kia, giơ chân giơ tay cho ngoại kỳ cọ, ta nói thoải mái hết sức. Chỉ căng thẳng nhất là bàn chân, mình rất sợ nhột, mà tính thì hiếu động, quậy cả ngày… Nên tới bàn chân là ngoại luôn thủ một cái bàn chải nhỏ, chà chà… sạc sạc… như sạc cái sàn lãng mỗi ngày ý… các ngón chân mình cứ quắp vào… cười lăn cười lộn…
Trời không lạnh, tắm thì sướng phải biết. Những khi trời lạnh, nước cũng lạnh… cũng thấy… sợ tắm. Khi đó ngoại sẽ không đổ nước sẵn vô thau. Ngoại cho mình đứng lên một cái ghế nhỏ, rửa mặt trước, rồi từ từ làm ướt 2 tay… đến 2 chân… xong ngồi vô thau… đổ vài ca nước trước cho cái mông… quen với sự lạnh… rồi mới từ từ làm ướt người… cuối cùng thì cũng tới lúc cả cái thau đầy nước như bình thường, lại nằm tới nằm lui… không muốn bước ra…
Hôm nay trời lạnh, mở vòi… đưa cái mặt vô trước… rồi tới cái tay…
Dở bàn chân lên… chân giờ không lấm lem bùn đất nữa… lỡ mà lấm… cũng hổng có ai để chà…