Hình xăm của quỷ

fellow

Well-known member
Joined
Aug 20, 2010
Messages
3,217
Points
113
Ghost%2Bmonks%2Btattoos.jpg



Hình xăm bắt nguồn từ bao giờ? Điều này rất khó nói. Đã từ lâu lắm rồi, không chỉ có ở nước ta mà kể cả những nước khác, hình xăm đã được tuyên chuyền và phổ biến từ rất xa xưa. Ở Nhật Bản, người ta coi hình xăm là hiện thân của sức mạnh, nếu xăm hình lên mình sẽ được các vị thần bảo vệ, cũng như ở nhiều nước khác. Hình xăm còn là biểu tượng cho các băng nhóm, và hình xăm có thể là hình vẽ trên da, cũng có thể là đơn thuần là lấy dao hoặc vật nhọn rạch lên da để tạo nên những kí hiệu, hoặc cũng có thể là nung nóng một cái khuôn rồi ấn lên da. Ở Mỹ, người ta thường dùng khuôn đỏ xăm lên bò của mình để đánh dấu chủ quyền. Ở Trung Hoa, thì xăm lên mặt tù binh để họ không thể nào trốn thoát. Nhưng trong câu truyện này, chúng ta sẽ bàn luận kĩ hơn về hình xăm vẽ. Mấy năm trở lại đây, tôi vô cùng ngạc nhiên khi mà một số bạn trẻ Việt Nam thi nhau đua đòi xăm trổ đầy mình. Có thể họ nghĩ đó là một dấu hiệu để chứng tỏ mình là dân chơi, hay cũng có thể chỉ để cho người ngoài nhìn vào biết họ là hổ báo cáo chồn, cũng có thể là trâu chó. Nhiều khi tôi muốn hỏi những bạn đó rằng các bạn xăm để làm cái gì? Nếu nói là xăm ít và xăm cho đẹp thì không sao, nhưng đằng này, các bạn xăm đầy người như mấy bức tường mà người ta quảng cáo dịch vụ “khoan cắt bê tông” chằng chịt, như thế được coi là đẹp sao? Câu truyện mà tôi sắp kể dưới đây, chỉ để giải thích cho các bạn đó một phần nào về ý nghĩa và truyền thuyết của hình xăm. Mà tôi cũng chẳng có tư cách gì mà đi dạy đời mấy bạn đó cả. Vậy cho nên, câu truyện dưới đây nếu bạn nào tin thì cứ tin, còn không thì hãy cứ coi như là câu chuyện tán phét, để mua vui cho các bạn thôi nhé. Mà tôi cũng xin khẳng định luôn, câu truyện dưới đây chỉ mượn tên và địa danh thôi nhé, chỉ có ý nghĩa là có thật, mong bạn đọc sẽ ủng hộ hết mình.

Phần 1: Lần Theo Dấu Vết Truyền Thuyết.
- Chuẩn bị, lên đạn.
Đó là một buổi sáng lạnh lẽo tháng một. Ngoài pháp trường vắng tanh không có một ai ra coi. Đứng dựa cột, bịt mắt và miệng là một người thanh niên tầm gần ba mươi tuổi. Trên người là những hình xăm chi chít. Sau lưng người này là một con kì lân màu đen đang đứng trên mây, trước ngực là một con rồng màu trắng. Khắp đùi, bả vai, cho đến cánh tay là chi chit những chữ hán cổ ngày xưa. Đặc biệt hơn, trên cổ người này còn xăm một câu gì đó chữ hán rất dài quấn canh cổ. Bên cạnh người đó là một cái áo quan đã được dựng sẵn lên. Đối diện người đó, là mười hai người thi hành án, mỗi người một khẩu súng, và mỗi người họ mặc áo tượng trưng cho một trong mười hai con giáp. Người đội trưởng thì mặc một bộ quần áo đen, đang đứng ra lệnh:
- Ngắm bắn.
Mười hai người kia lập tức đưa súng lên ngắm. Rồi người đội trưởng ra lệnh:
- Bắn.
Tiếng súng nổ ra lần đầu, chợt trời đất tối xầm lại, rồi một tiếng sét nổ lên vang trời. Người đội trưởng lại ra lệnh:
- Bắn.
Một loạt tiếng súng lại nổ ra. Lại một tiếng sét nữa lại nổ vang trời, người đội trưởng ra lệnh:
- Nghỉ.
Mười hai người kia lập tức dựng súng bên cạnh. Người đội trưởng tiến lại phía tù nhân bị trói trên cột. Rút khẩu súng bên hông ra, đưa lên ngang đầu người này rồi miệng lẩm bẩm:
- Hãy ngủ yên một giấc ngủ vĩnh hằng.
Rồi người này bóp cò liên tục ba phát, tiếng súng nổ lên ba lần, vang vọng trời đất. Trời bắt đầu đổ mưa tầm tã, người đội trường cất súng đi rồi quay lại nói:
- Nhập áo quan.
Lập tức sáu người lính ở giữa chạy lên gỡ bỏ người này xuống rồi cho xác anh ta vào áo quan. Sau khi đã đóng nắp, sáu người lính đóng đủ bốn mươi chín cái đinh lện. Họ dựng cái quan tài này lên dựa vào cái cột đó. Xong đâu đó, họ quay về vị trí cũ, người đội trưởng quay lại vị trí bên cạnh họ rồi hô lớn:
- Chuẩn bị, ngắm.
Cả mười hai người lại cầm súng lên và ngắm. Rồi người đội trưởng lại ra lệnh bắn thêm ba lần nữa thẳng vào áo quan. Sau khi bắn xong, họ mang quan tài của người này đi hỏa táng toàn bộ. Họ lấy tro trộn với máu của mười hai người kia cho vào một cái hộp sắt khóa chặt lại. Rồi mang thả xuống dưới biển với hi vọng sẽ không một ai có thể tìm thấy và mở cái hộp này ra nữa. Vậy, người bị xử tử hình kia là ai? Người đó phạm trọng tội gì mà phải chịu cái án tử hình thảm khốc như vậy? đến cái mức độ mà đã đặt xác vào áo quan rồi còn dựng lên bắn ba lần?
… Năm năm về trước …
- A lô, cảnh sát 113 xin nghe.
Đầu dây bên kia:
- Báo cáo anh, có một vụ chém giết giữa các băng nhóm đang xảy ra tại ….
Người trực điện thoại:
- Anh vui lòng cho biết tên … tuổi … địa chỉ … số điện thoại để liên lạc …
Đầu dây bên kia:
- Tên tôi là… tuổi … địa chỉ ở … số điện thoại là … mong các anh đến ngay cho.
Người trực điện thoại liền nói:
- Chúng tôi sẽ cử người đến ngay.
Lại một vụ thanh toán lẫn nhau của những băng đảng xã hội đen. Khi lực lương cơ quan chức năng đến hiện trường, tất cả những gì còn lại là máu khắp nơi, những cái xác nằm la liệt và một số tên bị thương còn đang lê lết bỏ chạy. Dạo này tình hình tại khu vực nội thành Hà Nội rất hỗn loạn, khi mà những vụ chém giết như thế này tuần nào cũng xảy ra khiến cho người dân vô cùng sợ hãi, cơ quan chức năng thì dường như bế tắc vì không tài nào lần ra được dấu vết của các băng đảng xã hội này. Qua điều tra sơ bộ, có thể kết luận một điều rằng các băng đảng đang tranh dành lẫn nhau một thứ gì đó, một thứ rất quan trọng. Tang vật thu được tại hầu hết các hiện trường đều là một cái cặp, trong đó có vô số những cuốn sách cũ nát được viết bằng tiếng hán cổ, coi bộ đây là những cuốn kinh sách nếu không nhầm.
 

fellow

Well-known member
Joined
Aug 20, 2010
Messages
3,217
Points
113
Cách đó không xa, Nam được mấy thằng đàn em đưa vào một căn nhà cũ nát bỏ hoang. Nam bị chém ngay lưng, bọn đàn em đang cố cầm máu đồng thời đi kiếm cái gì khâu lại. Nam nằm thở hổn hển, thằng Ân, một trong số những đàn em thân tín đến bên Nam và nói:
- Lại không được hả anh?
Nam nhìn nó lắc đầu, thằng Ân chỉ còn biết thở dài một tiếng rồi ngồi xuống cầm máu cho Nam. Sau khi đã khâu xong vết thương cho Nam, bọn đàn em cùng với thằng Ân nằm phục ở đó đến sáng hôm sau thì chở Nam về lại đại bản doanh, nơi mà đại ca đang ở. Lái xe hơn một tiếng cuối cùng cũng trở về đại bản doanh, dừng xe trước cổng, mấy thằng canh ở ngoài liền nhìn vô trong xe, khi thấy đó là đồng bọn của mình thì mới mở cửa cho xe tiến vào. Bọn đàn em đỡ Nam đi vào trong còn Ân được ra lệnh ở ngoài xe. Vào trong đến nơi, chúng nó đặt Nam trước mặt một tên đàn anh to con, xung quanh là vô số đàn em. Thấy Nam đã về, Lân Trâu (đại ca của hội, được gọi như vậy vì hắn khỏe như trâu vậy) đẩy con điếm ngồi cạnh mình và bảo nó đi ra. Đợi cho con nhỏ đó ra rồi, Lân Trâu nhìn cái bộ dạng mệt mỏi, máu me đầy quần áo của Nam mới nói:
- Công việc anh trao cho chú thế nào rồi?
Nam nhìn lên Lân Trâu mà nói:
- Thưa đại ca, lại hỏng rồi ạ…
Lân Trâu dận dữ, hắn cầm cái cốc ném về phía Nam vỡ tan tành, hắn quát lớn:
- Hỏng? Tại sao lại hỏng?
Nam cố gắng trả lời:
- Em lại bị chúng nó lừa … thưa đại ca.
Lân Trâu được thể quát còn to hơn:
- Cái đ*t con mẹ nhà mày! Đây là lần thứ bao nhiêu rồi? Hả? Lần thứ bao nhiêu rồi?
Nói xong hắn đứng dậy, tiến lại phía Nam, đá cho Nam một phát vào bụng đau điếng khiến Nam ộc máu mồm. Mấy đứa đàn em thân tín của Nam thấy vậy, định nhảy vào can, nhưng vì sợ oai của Lân Trâu đại ca nên lại thôi. Lân Trâu đưa tay bóp cẳm, rồi ngẩng đầu Nam lên, nhìn vào mặt Nam mà nói:
- Chính chú mày bảo anh truyền thuyết là có thật, rồi thì những quyển kinh sách kia là có thật. Vậy mà đã gần một năm trời rồi, tốn không biết bao nhiêu tiền của, tính mạng anh em… Mà tìm có mấy cái cuốn kinh sách cũng đ*o ra là sao?
Nói rồi hắn lấy tay phải đấm cho Nam một quả trời giáng nữa vào mặt. Lần này thì Nam gần như bất tỉnh hẳn. Xong rồi Lân Trâu quay ra nói với bọn đàn em đứng sau Nam mà nói:
- Chúng mày đứng đấy làm cái đ*o gì nữa! Mau mà mang nó ra, không tao cho nó đắp chiếu bây giờ.
Nghe thấy vậy, bọn đàn em vội đỡ Nam và lùi ra. Lân Trâu nói vọng ra:
- Khi nào nó khỏe lại thì bảo nó đến gặp tao ngay.
Bọn đàn em vội quay lại cúi đầu tuân lệnh rồi đỡ Nam ra xe. Ân đứng ngoài, khi thấy Nam lúc mới vào còn tỉnh táo, giờ đi ra thì như ngất lịm đi, đã thế lại còn có vẻ như bị đánh. Ân điên lắm, định nhẩy vô trong thì bị mấy thằng khác can ngăn, lắc đầu bảo không nên.
Đưa Nam về lại chỗ ẩn náu khác của nhóm, chúng nó đỡ Nam lên giường, đứa thì đi lấy quần áo cho Nam thay, đứa đi lấy khăn và chậu cho Nam rửa mặt, còn thằng thì đi kiếm cái gì cho Nam ăn uống. Thật ra mà nói, Nam và bọn đàn em thân tín của mình đều cùng quê cả, do cảnh nghèo đói quá, nên tụ tập nhau nhập hội Hắc Phong do Lân Trâu cầm đầu. Tưởng rằng cuộc sống sẽ khá giả hơn, nhưng mà Lân Trâu là một thằng ác ôn, Nó đối sử với đàn em như súc vật vậy. Tuy nhiều người trong bang hội ghét nó lắm nhưng cũng đành chịu thua vì bên cạnh nó có quá nhiều đàn em thân tín và thằng Lân Trâu này còn rất khỏe nữa là đằng khác. Ân túc trực bên Nam suốt cả ngày hôm đó, đợi khi Nam tỉnh dậy, Ân mới hỏi:
- Anh thấy thế nào rồi?
Nam nhìn Ân tận tình chăm sóc mình như vậy, rưng rưng nước mắt mà nói:
- Anh đỡ nhiều rồi, em đi nghỉ đi.
Ân vội nói:
- Anh cứ để em phục vụ anh.
Nam chỉ còn biết nhìn Ân mà cảm động không ngớt. Ân cầm khăn lau qua mặt cho Nam rồi chợt nó hỏi Nam:
- Mà em chưa hiểu, tại sao gần một năm nay, anh cứ đi kiếm mấy cuốn sách kinh gì thế?
Lúc bọn em hỏi thì anh không nói, cứ giấu tụi em mãi. Bây giờ anh kể cho em nghe được không?
Nam nhìn Ân mặt buồn rầu, cuối cùng Nam thở dài, rồi nói rõ đầu đuôi sự tình cho Ân nghe.
Tương truyền, vào thời vua chúa ngày xưa. Nước ta đã có thời kì bị chia làm năm. Năm nước này tượng chưng cho kim, mộc, thủy, thổ, hỏa. Cứ đánh qua đánh lại mãi, khiến nhân dân sống một cuộc sống lầm than, cơ cực. Nghe đâu có một ngày kia, đất nước tượng chưng cho thủy, có sức mạnh về thuyền chiến đã sai người đi sang một nước khác, khi họ trở về đã đem theo bảy cuốn kinh sách. Nói về đất nước tượng chưng cho thủy này, vốn là một đất nước giàu sang, dân cư hiền lành. Nhưng từ ngày chiến tranh nổ ra, họ đành chấp nhận bị cuốn vào cái vòng xoáy chiến tranh đó. Nghe đồn rằng sau khi có được bảy cuốn kinh sách kia, nhà vua lập tức sai các học giả uyên bác dịch hết ra tiếng hán cổ. Bảy cuốn kinh này khác với kinh sách thường của đạo phật, đây là kinh của tà ma yêu đạo, nó bao gồm nhiều cách để từ người phàm có thể tu đạo, luyện phép, và có được sức mạnh tựa như ma quỷ vậy. Điểm đáng nói hơn là, mấy quyển kinh sách này còn dùng một số lời kinh phật dạy để luyện thành tà ma yêu đạo.
Nghe đâu sau khi đọc xong cả bảy quyển kinh sách. Nhà vua đã chọn ra một cuốn có tên là “Họa Bì Kinh”. Cuốn Họa Bì Kinh này chỉ cách xăm hình để làm sao có được một đạo quân quỉ. Những người được xăm hình lên người sẽ có sức mạnh vượt trội, đánh đâu thắng đó. Tuy nhiên, chỉ có một điều, muốn thực hiện phép của một trong bảy cuốn kinh sách này, phải phá hủy toàn bộ chùa chiền, giết hết tất cả tăng ni phật tử, kể cả là đạo giáo. Ngoài ra, tuyệt đối cấm không được thờ bất kì một vị thần tiên nào kể cả là thổ địa. Biết như vậy là nghịch ý trời, nhưng nhà vua nước này đã nhắm mắt chấp thuận, cũng là vì mong sao đất nước mau mau được thống nhất mà thôi. Quả nhiên, khi làm tất cả mọi việc theo như cuốn kinh sách, đội quân của nước này đánh đâu thắng đó, và cuối cùng đã thống nhất được đất nước. Tuy chỉ có một điều, càng ngày quân đội và người dân đất nước này càng trở nên ác độc và bạo tàn. Thống nhất được đất nước chưa đầy hai năm, thì nội loạn xảy ra. Các bè phái trong chiều đình chém giết lẫn nhau để đoạt lấy bảy cuốn kinh sách.
Nhà vua trước khi chết, đã phái người chép bảy cuốn kinh sách ra làm nhiều bản. Trong đó chỉ có một số bản là thật, số còn lại đã bị sửa dổi đem giấu đi khắp nơi trên đất nước. những người đi thi hành lệnh xong cũng đã tự vẫn để đảm bảo bí mật. Nghe nói kẻ nào xấu số mà luyện phải bản giả, sẽ bị ma quỷ đòi mạng. Đã mấy trăm năm rồi, nhưng nghe đâu có nhiều kẻ hiện giờ vẫn đang tìm kiếm, không ít kẻ luyện nhầm đã bị ma quỷ giết. (Lưu ý: truyền thuyết về bẩy cuốn kinh sách sẽ được tường thuật lại tại một truyện khác trong cuốn sách này).
Kể đến đây, Nam bảo rằng chính hắn là người đã kể chuyện này ra cho Lân Trâu nghe. Hắn thuyết phục, và xin Lân Trâu cấp người và tiền bạc để tìm kiếm, vì Nam có linh cảm rằng một trong bảy cuốn kinh sách đang ở rất gần rồi. Lân Trâu nghe lời hắn, nên đã cho tiền của và người phụ giúp. Thế nhưng đã gần một năm trôi qua, tiền thì mất mà tật thì mang, thử hỏi làm sao mà Lân Trâu không điên tiết lên được chứ. Nghe đến đây, Ân hết sức ngỡ ngàng, thế rồi nó hỏi Nam:
- Vậy tại sao anh biết được truyền thuyết này?
Nam nhìn nó cười mà nói:
- Em nhớ ông đồ già ở làng mình không? chính ổng kể cho anh nghe đấy.
Ân nghe xong cũng nhớ ra ngay, nhưng rồi Ân lại hỏi:
- Nhưng như vậy chắc gì đã có thật mà anh mất công tìm kiếm bấy lâu nay?
Nam xoa đầu thằng Ân cười, rồi nói:
- Em còn nhớ thằng Khôi chăn trâu ở cuối làng không? Có biết tại sao nó bị điên không?
Ân như nhớ ra thằng đó, vội dục Nam kể. Nam đáp rằng:
- Không biết nó kiếm đâu được cái tranh có vẽ hình một vị thần lạ lắm, rồi nghe ai nói nếu xăm hình vị thần này lên người sẽ được bảo vệ không sợ chết. Nó nghe theo làm thử, ai ngờ mới xăm hình lên lưng xong, nó lập tức hóa điên dại, hết đập đầu vào tường rồi gào thét điên loạn. Nghe đâu, đó không phải là một vị thần mà là một con quỷ, do thằng Khôi không biết cách xăm, và con quỷ đó không chấp nhận nó nên đã làm cho nó điên dại như thế đó.
Ân nghe xong thì rùng mình sỡ hãi, mặt nó cứ đờ ra. Rồi chợt nó nhìn vào mắt Nam nói quả quyết:
- Nếu anh cả đã quyết tâm tìm được mấy cuốn kinh sách đó, em và bọn nó sẽ hết lòng giúp đỡ.
 

fellow

Well-known member
Joined
Aug 20, 2010
Messages
3,217
Points
113
Phần 2: Họa Bì Kinh.

Mấy hôm sau, khi đã cảm thấy khá hơn, Nam mới qua gặp Lân Trâu. Vào đến nới, điều đầu tiên khiến Nam cảm thấy rất khó chịu là Lân Trâu cực kì háo sắc, và dâm đãng. Cứ lần nào gặp Lân Trâu, Nam cũng thấy hắn đang ôm ít nhất là hai con điếm.

Lúc nào cũng cười đùa rồi thì mởn trớn với mấy con đó. Cảm giác như Lân Trâu không để ý tới mình, Nam liền hằn giọng. Lân Trâu lúc này mới ngửng đầu lên, hắn cười thật lớn rồi bảo hai con nhỏ đi ra ngoài cho hắn nói chuyện. Nam ngồi xuống trước mặt Lân Trâu, lấy trong túi ra gói thuốc, Nam châm cho Lân Trâu một điếu. Xong xuôi đâu đó, Nam mới nói:
- Đại ca cần gặp em có chuyện chi ạ?

Lân Trâu dít một hơi, nhả khói rồi hỏi Nam:

- Chú mày theo anh được bao lâu rồi nhỉ?

Nam vội đáp:

- Bẩm đại ca, cũng được mấy năm rồi còn gì ạ.

Lân Trâu cười rồi hắn nói:

- Vậy thì chú mày phải hiểu anh hơn ai hết chứ nhỉ? Đã gần một năm rồi, anh bắt đầu nghi ngờ về mấy cái cuốn kinh sách mà chú bảo anh.

Nghe đến đây, Nam vội nói dọng van xin:

- Bẩm đại ca, em cam đoan là sẽ tìm ra nhanh nhất khi có thể.

Lần Trâu cười lớn rồi nhìn thẳng vào mặt Nam đầy thách thức:

- Anh nghe câu này của chú suốt một năm qua phát chán rồi chú có biết không? Vậy đi, anh chó chú thời hạn một tháng nữa. Chú mà tìm không ra thì cứ chuẩn bi tinh thần mà kiếm đủ tiền mà trả lại cho bang hội nghe chưa?

Nam còn đang định nói gì thêm, thì Lân Trâu đã xua tay ý muốn đuổi Nam ra ngoài. Nam bực tức nhưng cố nén lại, chào Lân Trâu rồi quay bước đi ra. Hai con nhỏ kia lại được Lân Trâu gọi vào, rồi cả ba lại hú hí cười đùa càng làm Nam sôi máu và căm ghét Lân Trâu.

Nam ghét Lân Trâu từ lâu lắm rồi, nhưng nghĩ lại mình chưa đủ mạnh để lật đổ Lân Trâu nên hắn ta phải cố nhin nhục mà phục vụ.

Hôm nay Nam đi tuần tra khu vực mình quản lý ở một phần ngoại thành Hà Nội. Nam và bọn đàn em đang đi xe máy thì thấy có một cửa hàng bán sách cũ mới mở, Nam vội ra hiệu cho đàn em vô thẳng đó.

Người chủ tiệm vừa thấy Nam là nhận ra ngay hắn là trùm bảo kê vùng này. Nam cùng mấy đứa đàn em tiến vô tiệm, ông chủ vội chạy lại cúp đuôi như con chó con nói giọng nhỏ nhẹ:

- Dạ dạ, hôm nay được bác ghé chơi thật là phúc đức cho cửa tiệm chúng tôi.

Nam đi lòng vòng quanh mấy cái giá sách, nhìn qua lại rồi nói:

- Ông có biết luật mở tiệm ở phố này không?

Ông chủ tiệm nghe vậy hiểu ý, liền móc trong túi ra mấy trăm bạc vội dúi vào túi quần Nam rồi nói:

- Dạ dạ, biết chứ ạ. Ở đây có chút ít, mong bác bỏ quá cho…

Nam gật đầu tỏ vẻ hài lòng, rồi hắn lôi ra mấy cuốn sách cổ ở tít phía trong cùng. Hắn coi cuốn nào xong thì vứt ngay xuống đất tạo nên một đống sách hỗn độn. Ông chủ tiệm đứng đó thì khó chịu lắm nhưng vẫn phải nhe răng ra để lấy lòng Nam.

Coi độ năm mười phút chán chê, Nam ra lệnh cho bọn đàn em ra về. Lúc đi ra đến cửa, chợt Nam linh tính thế nào hắn để mắt tới mấy cái chồng sách được buộc lại đang để ở gần cửa ra vào. Bọn đàn em đã ra sẵn xe, Nam ra lệnh cho chúng nó đợi một lúc.

Nam ngồi xuống trước cái chồng sách đó, hắn có một cái cảm giác lạ lắm, như có ai đó thục dục hắn mau mau coi cái chồng sách đó, một cái cảm giác bồn chồn, rạo rực. Nam móc túi ra con dao găm có khắc con rồng trên lưỡi cắt đứt cái dây buộc. Rồi hắn lục lọi thật kĩ cái đống sách đó. Một thằng đàn em chạy lại hỏi Nam:

- Anh tìm gì thế ạ?

Nam ra hiệu cho thằng đàn em chật tự. Nam lục rất kĩ, cuốn nào không phải là vứt qua một bên. Hắn cứ lục mãi, rồi đến chồng sách cuối cùng, hắn như hăng máu hơn khi mà toàn thấy sách dậy về phật với tâm kinh. Nam càng lục nhanh, rồi bất ngờ mắt hắn sáng lên, hắn với tay cầm một quyển sách cũ nát đã bạc mầu thời gian. Tay Nam run run, hắn đọc dòng chứ hán cổ ở bìa … “Họa Bì Kinh”,

sở dĩ Nam đọc được là hồi còn bé, hắn hay theo ông thầy đồ già học chữ hán cổ nên bây giờ kiến thức về chữ hán cổ của hắn cũng kha khá. Nam đọc đi đọc lại cái tên sách, rồi hắn giở ra coi thử. Thôi đúng rồi, đây chính là một trong bẩy quấn kinh sách cổ mà hắn đang tìm kiếm.

Nam từ từ đứng dậy, hắn ôm cuốn kinh sách vô lòng mà cười lớn. Cái điệu cưới đó thì rùng rợn vô cùng, ông chủ cửa hàng và mấy thằng đàn em nghe được cái điệu cười của Nam mà rùng mình đổ mồ hôi tay, cái điệu cười tựa như của một con quỷ mới tu thành phép vậy. Nam cầm cuốn sách lên và bảo ông chủ tiệm:

- Ông có cái khăn sạch nào không?

Ông chủ tiệm vội đáp:

- Dạ dạ, có ngay.

Rồi ông ta chạy vô trong nhà mang ra một miếng vải trắng. Nam cầm lấy rồi bọc cuốn sách đó lại rất cẩn thận. Ông chủ tiệm sách thì đứng đó vô cùng ngơ ngác không hiểu nổi cái cuốn sách cũ nát đó thì có gì mà báu bở chứ. Nam quay ra hỏi ông chủ:

- Chồng sách này là do ai mang tới?

Ông chủ vội trả lời:

- Dạ, có mấy thằng nhỏ ở trong chùa, chúng nó chắc lấy trộm sách mang ra đây bán. Thấy chúng nó cũng khổ, tôi đưa cho chúng nó hai mươi nghìn coi như là bố thí cho chúng nó.

Nghe đến đoạn mà sách bị ăn cắp trong chùa ra là Nam đã hào hứng lắm rồi, nếu là trong chùa thì có thể là thật.
 

fellow

Well-known member
Joined
Aug 20, 2010
Messages
3,217
Points
113
Nam nhớ lại lời ông đồ già có kể, sau nhiều năm biến cố, cuối cùng một nhóm khởi nghĩa đã vùng lên và lật đổ chiều đình. Khi lên ngôi hoàng đế, vị vua mới liền ra lệnh xây dựng lại chùa chiền, và cho chiêu hồi tăng ni, phật tử khắp cả nước để phục hồi lại phật giáo.

Đồng thời ra lệnh cho quân binh lùng sục hết tất cả các cuốn kinh sách, hễ tìm được là đốt hết. Thêm vào đó, những kẻ nào che giấu đều bị đem ra giết hết cả họ. Có nhiều kẻ mưu mô, chúng biết tin, đã âm mưu giấu sách ngay vào trong chùa vì thời xưa có câu “nơi nguy hiểm nhất lại chính là nơi an toàn nhất”.

Nhớ đến đó, Nam liền mỉm cười. Lúc này đây, ông chủ tiệm nhìn vào khuôn mặt nam thì vô cùng sợ hãi, cái khuôn mặt kèm theo nụ cười đó làm ông liên tưởng đến mình đang đứng trước ma quỷ hiện hình vậy. Hăn vỗ vai ông chủ tiểm rồi nói:

- Phiền ông dọn dẹp dùm đống này nhé.

Rồi Nam cùng đàn em ra về, để lại một mớ hỗn độn cho ông chủ tiệm.

Về đến chỗ trú ngụ, Nam miệt mài đọc cuốn “Họa Bì Kinh” đó, và hắn còn rùng mình sợ hãi tột độ, vì những gì hắn đọc được còn ghê rợn gấp trăm vạn lần lời ông đồ già kể cho hắn nghe hôm nào. Trong sách có ghi rõ tận tình xăm những hình gì, đoạn kinh nào, và xăm vào đâu để có thể lấy được sức mạnh của quỷ.

Trong sách nói rằng khi đã có được sức mạnh rồi, thì coi như là đã vượt qua ba giới, không còn sợ chuyện sống chết nữa. Tuy nhiên, để có được cái sức mạnh đó, phải là người hợp mạng, hợp số, và có tâm ma rất mạnh mới thửa hưởng được.

Những kẻ không đạt đủ điều kiện sẽ bị ma quỷ bám theo suốt đời. Hơn thế nữa, nói là mượn sức mạnh của ma quỷ, kẻ thừa hưởng phải giả nợ thường xuyên, đó là uống máu và ăn thịt của kẻ mà mình giết, mỗi lần một ít.

Đọc đến đây, Nam đã đổ mồ hôi và hai tay hắn thực sự lạnh cóng. Ngoài ra, còn tuyệt đối cấm không được ăn thịt cho hay thịt mèo, vì đây là hai con vật linh.

Nếu ăn vào thì ma quỷ sẽ rời bỏ mình, khiến cho kẻ thi phép đau ốm đến chết. kẻ tu luyện, tuyệt đối còn không được đến chùa chiền hay những nơi thờ thần phật vì sẽ bị ông trời phát hiện ra, phái thiên lôi phóng sét đánh chết.

Thêm vào đó, phải tuyệt đối chánh xa những nơi như nghĩa địa vì nếu lại gần đó sẽ bị diêm vương phát hiện, ông ta sẽ phái phán quan và quỷ sai bắt về chịu tội.

Đọc cuốn sách đó cả đêm, Nam bây giờ mới hiểu tại sao nguyên cái triều đại đó rối loạn và rồi con người ta trở nên bạo tàn, hung ác. Nhưng câu hỏi khiến hắn băn khoắn nhất là tìm ra một tên vễ hình xăm.

Trong sách có nói, người vẽ hình xăm phải là người khéo tay, và hơn thế nữa phải là kẻ có tâm ma lớn. Chỉ có tìm được đúng người này thì hắn mới có thể chuyển hóa sức mạnh vào hình xăm được.

*Bình Luận: Thật đúng là ma quỷ dẫn đường. Kẻ khao khát tìm được cuốn kinh sách như Nam cuối cùng đã đạt được ước vọng của mình. Hắn đã có được một trong bẩy cuốn kinh sách. Không biết rồi sau này hắn sẽ ra sao? Liệu hắn có bị mù đường lạc lối hay không?
 

fellow

Well-known member
Joined
Aug 20, 2010
Messages
3,217
Points
113
Phần 3: Khâm Sai Đại Nhân.

Cuốn sách thì Nam đã có được trong tay, giờ chỉ còn một việc duy nhất là tìm ra tên vẽ xăm nữa mà thôi. Cái ngày mà Nam phải tìm ra sách và đưa cho Lân Trâu cũng đã đến gần, nhưng Nam cứ kệ và chú tâm hơn vào việc tìm kiếm tên xăm hình. Nam đã bỏ không biết bao nhiêu công sức, đi khắp tất cả các tiệm xăm trong và ngoài địa bàn mà hắn quản lý, nhưng tất cả đều chỉ là mấy tay vẽ xăm gà mờ.
Đang lúc bực mình chưa tìm ra được, thì có thằng đàn em cấp báo rằng có một tiệm xăm do một thằng cha già mới mở. Mà cái tiệm xăm này kì lạ lắm, không như những tiệm xăm thường khác. Khắp cả tiệm chỉ toàn bầy những tranh ảnh nào là rồng phượng rồi chữ hán cổ. Bên trong không bật nhạc ầm ỹ như những tiệm khác, mà chỉ thấy mùi nhang thơm lừng, khói nghi ngút. Nghe đâu lão vẽ xăm này mới từ chỗ nào dạt về, người ta gọi là Mười Họa. Sở dĩ có chữ Họa ở đằng sau tên lão này là vì lão ta có bàn tay vẽ khéo lắm, tất cả những hình xăm lão vẽ lên đều rất sống động và như thật vậy. Lão còn có một luật lệ là chỉ có người nào thích hợp lão mới xăm, nếu láo nhìn thấy tướng tá mặt mày hợp thì lão xăm ngay cho, thậm chí là không lấy tiền. Còn lão nhìn mặt mà thấy không hợp thì có các tiền triệu lão cũng không thèm. Mà đặc biệt hơn, lão này không xăm ba cái hình nhăng nhít như giới trẻ hiện giờ đua đòi, lão chỉ xăm hình cá chép, rồng, phượng, v.v. Thêm vào đó còn xăm chữ hán cổ và đặc biệt là những hình ma quỷ. Nghe bọn đàn em báo lại, Nam hết sức mừng rỡ, hắn thầm nghĩ trong bụng quả nhiên là ông trời đã giúp mình. Nam quyết định ngày mai sẽ cùng Ân đên chỗ đó để thử ông Mười Họa.
Có được địa chỉ nhà, ngày hôm sau, Nam và Ân đã đến trước cửa. Tiệm xăm này nằm trong một cái ngõ chợ nhỏ, những cũng đông người qua lại lắm. Nếu nhìn từ ngoài vào thì có lẽ người ta sẽ nghĩ rằng đây là một tiệm bói toán chứ tuyệt đối không phải là một tiệm xăm mình. Ân mở cửa cho Nam bước vào, cái chuông ở cửa kêu lên những tiếng lieng kieng. Nam bước vô thì chợt có cái cảm giác lạnh gáy vô cùng, rồi hắn đảo mắt nhìn lên tường. Trên tường thì chi chit những bản giấy vẽ hình rồng, phượng, lân, rùa , rồi thì cả chữ hán cổ, mười hai con giáp. Thêm vào đó còn có những hình người quái dị mà Nam đoán đó là tranh vẽ quỷ. Nhìn một lượt qua thỉ quả nhiên là không có một cái hình xăm nhố nhăng nào cho bọn thanh niên hiện nay cả. Con đang đứng coi qua căn buồng ngoài thì một người đàn ông tầm hơn năm mươi tuổi bước ra, dáng người to con, tay với cổ đeo toàn lắc bạc, vòng bạc, rồi thì nhẫn bạc. Dưới cái ánh đèn mờ mờ, Nam có thể thấy rõ trên cổ và tay ông ta xăm khá nhiều chữ hán cổ, đọc lướt qua đủ biết đó là kinh phật mà toàn nói về cái gì mà địa ngục, rồi tà ma yêu đạo. Ông ta nhìn Nam cười và nói:

- Chú em tới xăm hả?

Nam liền hỏi ngay:

- Ông là Mười Họa?

Ông ta nhìn Nam từ đầu đến chân, rồi qua nhìn Ân một lượt. Xong ông cười lớn mà nói:

- Ai chỉ cho chú em tới đây?

Nam ngồi phịch xuống cái ghế gỗ, cầm bình trà rót ra ba ly, đưa cho Ân một ly, rồi đẩy một ly về phái ghế đối diện ý muốn mời ông ta ngồi xuống. Ông Mười Họa ngồi xuống cứ nhìn Nam cười mỉm. Nam làm ngụm trà rồi nói:

- Tôi muốn xăm một cái đầu lâu ở vai trái, một con rồng ở bên tay phải, từ cổ tay cho đến bả vai. Cuối cùng là hình Phật Tổ Như Lai bao chùm cả lưng. Ông nói coi hết bao nhiêu?

Ông Mười Họa nghe xong thì cười phá lên như điên dại. Ân ngồi cạnh Nam thấy điệu bộ ông này có vẻ coi thường anh cả, định nhảy vào đánh thì bị Nam can lại, ra hiệu cứ để coi sao. Ông Mười Họa cười một trận thỏa thích, chợt ông ta đổi sắc mặt nói nghiêm nghị:

- Đ* má mày bị điên hả con? Mày xăm đầu lâu với rồng để làm cái gì? Mày muốn làm đàn anh đàn chị hả? Mà tao nhìn cái mặt mày cũng đ*o phải thuộc loại tử tế gì, mày xăm phật lên lưng làm cái l*n gì? Bộ mày tính làm ba cái chuyện bất nhân bất nghĩa, rồi có phật sau lưng để sét đánh chết cha mày đi à?

Nghe đến đây, Ân sôi máu nhảy chổm dậy đấm một cú trời dáng vào mặt ông Mười Họa. Kì lạ thay, ông Mười Họa như không cảm thấy đau đơn gì, máu từ môi ông ta chảy ra. Ông Mười Họa quay lại cười rồi nhìn Ân. Chợt Ông ta vẩy tay phải, Ân trợn mắt, hai tay tự bóp cổ mình như có ai đó xiết cổ. Nam lúc này thì hoảng hốt vô cùng, vội đứng lên giẳng tay Ân ra để nó không tự bóp cổ mình nữa. Thằng Ân cứ kêu ằng ặc không ra tiếng. Thằng Nam thì trong lúc giằng co, chợt hắn như thoáng nhìn thấy vong một đứa con gái tóc xõa ra đang xiết cổ thằng Ân. Nam hết hồn nhảy bật lại đằng sau, hắn sôi máu rút khẩu súng lục giấu trong cạp quần ra chĩa thẳng về phía ông Mười Họa mà hét lớn:

- Cái đ*t con mẹ thằng già! Dừng ngay cái trò quỷ quái này lại! Đ*o dừng bố bắn bể sọ bây giờ! Mau!

Ông Mười Họa vẫn ung dung tự tại, chỉ nhìn chăm chú vào thằng Ân đang dẫy dụa. Nam càng điên tiết hơn, hắn ép nòng súng vô đầu ông Mười Họa, rồi dọa là sẽ bắn nếu không dừng. Chợt vừa lúc đó, thằng Ân như ngất đi, ông Mười Họa vung tay một lần nữa thì thằng Ân từ từ ngã người xuống ghế. Nam thấy thế vội chạy lại bên Ân, kiểm tra mạch thấy vẫn còn đập, chắc là ngất lịm đi rồi. Ông Mười Họa lúc này mới nghiêm giọng nói lớn:

- Chú mày giỡn đủ chưa? Vào việc chính đi.

Nam nghe xong câu đó thì tựa như xét đánh ngang tai, khẩu súng đang cầm trong tay cũng tuột rơi xuống đất. Nam ngồi phục xuống ghế, như không tin vào tai mình, cứ chố mắt ra mà nhìn ông Mười Họa. Thấy vậy ông Mười Họa lại cười lớn, rồi ông ta cởi áo ngoài ra cho Nam xem toàn thân. Hắn tưởng chừng như hét lên kinh hãi, khi mà trên người ông Mười Họa chằng chịt những chữ hán, trước ngực là hình một con linh cẩu (Lưu ý: Linh cẩu là quái thú dưới địa ngục sẽ nói rõ hơn ở truyện sau) đang cắn cổ một con mèo to đùng, mà Nam đoán rằng đó lá linh miêu một sừng. Sau lưng ông ta thì có ảnh một con khỉ tinh nếu thoáng nhìn thì tựa như Tôn Ngộ Không, nhưng ánh mắt của linh hầu này thật là độc ác lắm. Nam đọc lướt qua dòng chứ hán ở dưới “Thông Bí Duyên Hầu”. Hắn càng nổi da gà hơn khi nhớ rằng trong cuốn Họa Bì Kinh có đề cập đến Thông Bí Duyên Hầu, một con linh hầu dưới tọa phật Di Lạc. Vì khát vọng quyền lực, chấp nhất, đã từ bán tiên bán phật mà trở thành con yêu tinh vô địch siêu cấp.

Nam cứ ngồi đờ người ra mà nhìn vào những hình xăm trên người ông Mười Họa. Thấy vậy, ông ta liền mặc lại áo vào, rồi rút ra một điếu thuốc mời Nam, đồng thời nhặt khẩu súng dưới đất, đặt lại trên bàn. Ông Mười Họa dít một hơi thuốc dài rồi nói với Nam:

- Trước khi chú đến đây, âm binh đã báo trước cho ta biết rằng sẽ có hai người tìm đến để bàn về Họa Bì Kinh sách.
Nam nghe xong thì lại càng đỗi ngạc nhiên, vội hỏi nhỏ:

- Chả lẽ ông cũng là thầy tà?

Ông Mười Họa cười lớn, ông ta nói:

- Tà với chả đạo. Chú mày nên nhớ thầy bùa với thầy tà , sau này cái lũ chúng nó chết đi sẽ bị ma quỷ dưới địa ngục phanh thây vì đã lợi dụng chúng nó. Còn ta, ta đi đến đâu ma quỷ phải sợ mà cúi đầu phục vụ tới đó, ta chính là quan khâm sai đại nhân của vua quỷ đây. Còn nếu không tin, chú mày cứ nghĩ ta là yêu tinh cũng được.

Nam ngồi nghe mà như không hiểu ông Mười Họa nói gì hết. Thấy Nam còn nghi ngờ, Ông Mười Họa vỗ tay hai cái. Chợt Nam có cái cảm giác không khí trong buồng chở nên nặng nề, rồi chợt ở cửa dẫn vô buồng trong, bước ra là một đứa con gái thân hình trắng bệch, tóc dài xõa ra đang tiến lại đứng cạnh ông Mười Họa. Nam bắt đầu lạnh gáy, ngồi lùi ra xa ông Mười Họa. Ông Mười Họa vòng tay ôm lấy con nhỏ này, rôi ở dưới bàn thò lên một cái đầu trọc lốc, với hai cọn mắt lồi ra, Nam thấy vậy thì giật nảy người rồi đứng phắt lên lùi lại về phía cửa ra vào. Đang lùi dần thì Nam đụng phải một ai đó, hắn quay lại nhìn thì thất kinh, khi mà ngay trước mặt hắn, là một thằng con trai gầy gò, hai hốc mắt sâu hoắm. với cái mồm đang há ra cũng sâu thăm thẳm. Mặt Nam cắt không còm giọt máu, hắn đứng đờ ra đó, toàn thân run lên bần bật. Thấy Nam có vẻ sợ hãi thực sự, ông Mười Họa mới gõ xuống bàn ba cái thì tất cả biến mất. Nam lúc này mới từ từ quay lại nhìn ông ta. Ông Mười Họa ra hiểu cho hắn ngồi xuống, Nam từ từ tiến lại và ngồi vào chỗ. Ông Mười Họa bảo Nam kể rõ coi có đúng là đến đây vì việc có liên quan đến Họa Bì Kinh không. Nam ngồi như cố trấn tĩnh lại một lúc, khi nhịp tim hắn đã đập đều trở lại, hắn mới bắt đầu kể đầu đuôi từ lúc hắn tìm được quyển sách cho đến trong sách nói những gì và ra làm sao. Ông Mười Họa ngồi lắng nghe Nam kể từ đầu đến cuối, xong ông quay ra nhìn Nam mà nói dọng rờn rợn:
- Đúng là ý trời, ta sẽ giúp xăm cho chú mày. Nhưng có một điều…

Nam vội hỏi ông Mười Họa:

- Còn có chuyện gì nữa?

Ông Mười Hòa quay qua nhìn thằng Ân vẫn bất tỉnh mà nói:

- Trước khi xăm, chú mày hãy chọn lọc bộ hạ cho cẩn thận, vì sau này nếu chúng nó tạo phản. Cho dù là ai giết ai trong bang hội đi nữa, cũng sẽ bị ma quỷ đòi mạng đấy.

Nam ngồi đó như không hiểu, ông Mười Họa mới giải thích thêm:

- Ý ta ở đây là, sau khi đã cắt máu ăn thề và xăm hình. Nếu bộ hạ của chú mày mà lảm phản, sẽ bị ma quỷ đòi mạng. Nhưng, kể cả chú mày nếu tìm cách chiệt bộ hạ của mình, thì chú mày cũng sẽ bị ma quỷ đòi mạng đó.

Nam nghe xong câu này thì mặt đăm triêu lắm, vì lòng người vốn khó lường mà, chỉ có mỗi thằng Ân là Nam tin tưởng nhất. Thấy Nam lo lắng như vậy, ông Mười mới lên tiếng:

- Ta có một cách giúp chú mày, đó là sai ma quỷ đi giết trước những đứa nào mà chú mày còn băn khoăn hoặc nghi ngờ, chú mày thấy sao?

Nam nghe xong thì có vẻ chưa hiểu lắm, ông Mười Họa mới vỗ vai hắn mà nói:

- Chú mày cứ yên tâm đi, đâu sẽ có đó. Đợi đến hôm tiến hành xăm, ta sẽ nói rõ hơn.
 
Top Bottom