Tủi
Có những lúc khóc vùi chẳng hiểu tại vì sao
Trong khoảnh khắc ngỡ mình trở lại thời thơ bé
Giọt nước mắt tuổi hờn đổ về môi mặn khẽ
Gục xuống chân mình, giấu mặt vào tay
Có những lúc lạc loài, bốn vách chẳng ai hay
Hé đôi mắt ướt nhòe trông thế gian mờ tối
Bao nỗi niềm dâng, nghe xót lòng dằn dỗi
Nhớ đôi mắt ngoại hiền, sóng mũi lại cay cay
Có đôi lúc chợt thèm… thương lắm một vòng tay
Những khớp xương gầy, những đường gân cộm nổi
Mái đầu bạc phơ ngày ngày tóc búi
Dụi dụi cằm trên mái tóc mơn xanh
Đôi khi con lần tìm vòm ngực nhỏ mong manh
Vững trãi chở che con… một thời… xa lắm
Nhịp đập bình yên, hơi ấm truyền thật chậm
Nay ngoại không còn… chẳng biết tựa vào đâu…
Bỗng nhớ nấm mồ đơn mưa nắng dãi dầu
Ước cánh cửa thần kỳ - Mở ra là đến
Bao thứ níu chân… con trở lùi tập tễnh
Lại gục xuống chân mình, nuốt lệ vừa cay…
Ngoại có biết con trơ trọi giữa đời này
Từ lúc ngoại đi chẳng tình thương khác nữa
Có lúc ước sao con được quyền chọn lựa
Thà lúc chào đời… ngoại cứ để… con đi…
17/03/2011
Hận
Nếu lúc chào đời Ngoại để em đi
Thì giờ này còn ai người khóc ngoại
Cuộc sống đời thường mưa dầu nắng dãi
Ngoại vẫn bên em ở đó trong hồn
Ngoại vẫn bên em sáng tối chiều hôm
Em và Ngoại đã trở thành nhất thể
Ngoại cần em cần những câu chuyện kể
Để Ngoại luôn hiện hữu ở trong đời
Ngoại sẽ về trần thế để dạo chơi
Trên đôi cánh thi ca mà em dành tặng Ngoại
Anh không biết không tin vào những điều thần thoại
Nhưng anh tin vào những tấm chân tình
Sẽ làm nên những cuộc Tái Sinh
Và sống mãi với thời gian bằng ngôn từ bất diệt.
Sống và Chết đâu phải là ly biệt
Mà chỉ hòa chung thành nhất thể trong mình.