Có phải nợ nhau từ kiếp trước Thì ta chỉ trả nửa kiếp này?!... Nửa mảnh tình vay, chăn gối tạm Nửa lời ước hẹn, nửa men say... Ta có là chi không hỡi anh? Gặp nhau đã biết sẽ không thành Như hai khách trọ đường phiêu bạc Vô ý gần nhau trong mái tranh... Ta có làm sai không hở anh? Người ta luôn trách kẻ tranh giành Luôn khinh ghét kẻ xen vào giữa Ray rức từng đêm xoay quẩn quanh... Anh vẫn tròn duyên với một đàng Một đàng rong rủi phút đi hoang Chẳng đo cũng biết khinh và trọng Em chỉ phần em với lỡ làng... Những lúc ta kề vai sát vai Thì thầm mật ngọt ở bên tai Ghìm em giữa chiếc ôm ghì siết Như trói vào nhau lắm đoạ đày... Anh sẽ về đâu trong tối nay? Nồng nàn hơi thở ở bên ai? Làm sao phân rõ yêu và nhớ? Đâu bóng hình em giữa mộng dài?!... P/s: Thơ viết...dùm ^^
Có những lúc ngoảnh nhìn quá khứ Nghe sau lưng lạnh buốt ưu phiền Hoài niệm cũ rữa thành cát bụi Gió vô tình... đuôi mắt xôn xang... Hạnh phúc thực, phù dung mỏng mảnh Lơi trên tay hiện hữu dăm phần Lắm lúc chạm... nào đâu dám giữ Nửa nụ cười... thoáng nửa... phân vân... Đôi giày đẹp thời không số dụng Đôi vừa chân, lại chẳng vừa tâm Vỏ toàn vẹn, lòng thừa rách nát Râm ran đau...rươm rướm... lặng thầm Bờ vai rộng lắm người chừa chổ Những lúc cần, có với được chăng? Ly rượu ngã trên bờ môi nhạt Ướt con tim xơ xác bần hàn... Giấc mộng mị men vùi chấp chới Đến bao giờ hết hợp... thời tan... Ta như kẻ khất đời tạm bợ Nên đa mang lắm nợ lỡ làng... 18/08/2011
Anh à! Gió nói nhớ anh! Đêm quanh quẩn Mãi bên mành Nhà em... Anh à! Thử mở cửa xem! Trưa nay nắng Cứ yếu mềm... Vẩn vơ... Anh à! Lạc mấy vầng thơ Rơi trên nẻo Nối đôi bờ Đợi mong... Em chẳng ngóng Em nào trông Chỉ có gió Nắng Và thơ Vọng người...
Có những ngày dài... internet buồn tênh Một list yahoo bật sáng đèn... để đó Một khách tri âm... bỗng trở thành đắt đỏ Không một lời chào, chẳng tiếng hỏi han... Có những ngày dài web rồi web... lang thang Mấy diễn đàn quen... chẳng có gì ở đó Lẳng lặng trầm ngâm... gói mình vào góc nhỏ Nhìn cuộc đời... sao chẳng thấy gì vui... Có những ngày dài gian phòng vắng... lui cui Bên rượu, bên mồi, screen saver nhạt nhẽo Ghét chiếc ghế to... bỗng trở thành tí tẹo Cứ xoay hoài mà chật chội làm sao... Có những ngày dài thời gian cứ vụt lao Công việc bộn bề... không nghỉ ngơi... chẳng xuể Thấy sức khỏe như cứ mỗi giờ mỗi tệ Ước được ngã người... đâu đó... một vòng tay... Hết một ngày dài - có lúc tỉnh, lúc say Có lúc vui tươi, có lúc sầu quạnh quẽ Chỉ biết soi gương rồi nhếch môi thật nhẹ Một nửa không tròn... thì chỉ thế mà thôi... 2010
Ngày lại ngày qua phố nhỏ buồn thiu Đã từ lâu vắng một người lui tới Đã từ lâu vắng một người ngóng đợi Tháng bảy về... ô thước gãy làm đôi... Người xa dần tựa giấc mộng mù khơi Ta ngoảnh mặt hứa không nhìn lại nữa Con đường qua ta cố tình chọn lựa Không thể nào tránh được lối từng quen... Từng nụ cười, từng ánh mắt đan xen Từng lời nói, từng niềm vui rất nhỏ Khoảng thời gian từng mặn nồng gắn bó Bỏ đi rồi chẳng nhặt cũng về theo... ......... Đêm một mình chuốt rượu hỏi trời cao Say làm sao - tỉnh không còn nhớ nữa? Nhưng than ôi khi vầng thơ chẳng tựa Viết xong rồi đâu biết nẻo mà quên... ............. 2010
Có những lúc một mình trong căn phòng xa Lạ Khóc thật to Chẳng sợ có người nghe Đêm soi nghiêng Bóng run rẩy ướt Nhoè Tai chờ đợi Bước chân dừng Gõ cửa Có những lúc một mình ước một bờ vai Tựa Đem cuộc đời vất loạn Dưới bàn chân Sự nghiệp tương lai Chẳng thấy thứ chi cần Tự cười khẩy cho số phần Nhạt nhẽo Duyên thừa chồng chéo Nợ trả không xong Quanh quẩn Giữa dòng Lao... 2010
Mưa tạnh rồi Phố ẩm ướt dòng người xe tấp nập Từng vạt nước từ tán cây đổ gấp Sau ngọn gió lùa Em ướt dầm... dẫu chẳng còn mưa ... Nghe mông mênh... ... run rẩy làn áo thưa mỏng mảnh Nghĩ đến anh... khi mùa vừa trở lạnh Thấy nhói lòng... dẫu đã chẳng còn nhau...
Có cuộc tình nào chỉ nước mắt không anh? Dẫu nặng yêu thương, chẳng thể cùng hạnh phúc Những lúc bên nhau… cứ ngỡ là tù ngục Xa nhớ… nhưng gần… lại chẳng hề vui… Có những giọt buồn đêm trở ngược khôn nguôi Xa xót tháng ngày… những bình yên xưa cũ Kỷ niệm em mong… hãy cuộn mình say ngủ Vẫn trở trăn hoài… day dứt hôm nay… Đã biết đôi mình không duyên phận tương lai Không vẹn giấc mơ em một thời thơ trẻ Chỉ muốn quay lưng… bao chán chường… là thế Vẫn tiếc cuộc tình… ray rức nửa đời nhau
Cánh hoa xưa anh ép chặt trong thư Đến bây giờ vẫn còn tươi thắm lắm Có bao giờ em thử mở ra ngắm? Tâm hồn anh ngày ấy vẫn còn nguyên! Trời cho ta gặp gỡ đó là duyên Nhưng rốt cuộc lại chia thành hai nửa Âu cũng cần phải có thêm phận nữa Có bao giờ em nghĩ đến anh chưa? Có bao giờ em đọc những vần thơ? Chứa đầy ắp ngây ngô của một thuở Những dại dột mất nhau vì lầm lỡ Những yêu thương còn mãi đến muôn đời...
Chiều nay mây vắng bên trời Thi quán ghé lại xem người làm thơ Thơ em đậm tiếng ru hờ " Sheiran khoảng lặng "...hồn thơ nặng sầu!.!.!
Lại về quán vắng ngắm cây si Lảnh lót cung đàn tiếng họa mi Khan cổ gọi tình khô ngấn lệ Chùng hơi nghẹn giọng chuyện phân ly Bởi ai hững hờ mà sầu khổ Cô chủ quán thơ hận lỡ nghì Đem khối tình sầu chôn quán lạnh Phải đau lòng quá?.?.?.cô bỏ đi...?
Có bao giờ anh tự hỏi... Nếu mai! Em định... ...lấy chồng... Chẳng tên anh ...giữa thiệp hồng Tân lang... Duyên mang ... một tiếng Lỡ làng... Em mang ...một tiếng ...phụ phàng Vì đâu?!...
Đêm ngồi đắp lại nấm mồ hoang Chôn bao xa xót tháng năm tàn Tình phai nhưng nghĩa không mờ nhạt Nửa rời, nửa ở, biết sao đan...
Ngày mới Hôm nay hoa Tắc nở Trắng nghiêng một góc ngày Giấu buồn sau tay áo Ta cười trong heo may... 15/05/2012
Có những ngày mưa - mưa hắt hiu Gió vần mây vũ... dạ buồn thiu Mình ta bó gối trông trời quạnh Đếm mãi mà qua chẳng hết chiều...
Độc... Mưa vắng - mình ta chẳng thiết mồi Rượu chiều nhạt nhẽo - chẳng vừa môi Trời hoang - đất khách - không bè bạn Ngẫm mãi vòng xoay cái sự đời...
... Lâu ngày vất vả, chẳng làm thơ Chẳng cười, chẳng thú, chẳng hay mơ Rượu bia lúc rỗi dăm ba chén Bạn hữu gần xa trách hững hờ... Có lúc lắm điều mong viết ra Nghĩ hoài chữ nghĩa cứ qua loa Ngày xa xưa ấy - tôi đâu nhỉ? Có lẽ nàng thơ chết ấy mà... Chẳng rõ nàng thơ tôi chết chưa? Lâu rồi vắng dạ, cũng vơi thưa Tìm quanh chẳng thấy trong nghiêng, bút Chẳng biết nàng đâu... để đổ thừa...