Mùa mới về trên những phiến vàng rơi Hàng cây khô trọc đầu trong gió bấc Từng cơn bão chuyển mình trên đất chật Sóng hôn bờ tước một vết phong rêu Ngọn chồi non giữa dấu sẹo xanh thêu Đọt mơn nõn tầm xuân về biêng biếc Đôi sợi tơ xoải từng hàng mải miết Vịn gốc đời tìm ánh nắng thềm mơ Khỏa vùng trời trong trẻo mấy tầng thơ Nhựa bình yên xoáy tròn vào sắc lạnh Gửi hương mềm vương lên bâu áo mảnh Bước chân Đông run rẩy trước mầm đời