Ngõ vắng

MinhThy

<marquee behavior="alternate" scrollamount="1"><fo
Joined
Nov 17, 2011
Messages
3,907
Points
113
Mười bảy tuổi, nó như con chim sổ lồng muốn được tự do bay nhảy, để ngày trở về mang theo bên mình chằng chịt những vết thương và cộng thêm cái dáng vẻ bất cần của một đứa sống lưu linh lưu địa.
Mười bảy tuổi, nó nhìn thấy ba ôm lấy bàn thờ ông nội khóc như một đứa trẻ. Mười bảy tuổi, nó đứng chết trân nhìn hình hài mẹ tiều tụy nằm trên giường bệnh mà chẳng thể rớt được một giọt nước mắt nào.

Mười bảy tuổi, nó nhận ra tình bạn chân thành của thằng bạn thân và cái hèn hạ của một thằng đàn ông

Mười bảy tuổi, nó học được cách nhếch mép cười và tự lau khô nước mắt.
 

MinhThy

<marquee behavior="alternate" scrollamount="1"><fo
Joined
Nov 17, 2011
Messages
3,907
Points
113
12h đêm, con đường dốc Đà Lạt thưa thớt người qua kẻ lại. Chơi chán, ả ngầy ngật đi cùng mấy đứa bạn ra đường trong tình trạng còn say thuốc. Kéo cái dây áo xuống trễ vai, ả bắt đầu bày trò.

Đốt thuốc, ả nghiêng người dựa vào tường lắc lư. Hai gã trai trẻ lượn lờ ghé lại, cười nhăn nhở. Ả nhếch mép cười khẩy rồi lắc đầu. Thằng ngồi sau móc bóp phe phẩy 1 xấp tiền. Đi đi cưng, xấu trai quá! - Ả phẩy phẩy điếu thuốc - Hai gã bỏ đi nhưng không quên buông lại mấy câu chửi thề.

- Tàu nhanh bao nhiêu? - Thằng già chừng 40 tuổi tấp vào đưa ánh mắt mơn trớn khắp cơ thể ả, rùng mình - Thôi bố, về với con đi - Quắc mắt, hắn dựng chống bước xuống xe rồi đảo mắt bắt gặp đám bạn ả bước ra từ phía sau, chột dạ, hắn quay người leo lên xe nổ máy - Lũ chim lợn bọn bây, coi chừng.

Điên người, ả chửi với theo nhưng bị đám bạn bịt miệng lôi đi - Mày cho tao một phút bình yên với. Tỉnh chưa, đi về! - Ả gãi gãi đầu rồi nhe răng cười đi theo tụi bạn.


Đêm, ả thử chui vào một góc tối của cuộc đời, thẩm thấu cái nhục và sự cam chịu … Ả thêm được một mặt nạ cuộc sống vào hành trang và cái hành trang của ả ngày càng trĩu nặng những gói lớn nhỏ. Đằng sau lớp son phấn, cái nhoẻn cười là những giọt nước mắt đông cứng lại, chắt chiu thành hòn sỏi trì nặng trái tim và mài mòn cảm xúc.
 

MinhThy

<marquee behavior="alternate" scrollamount="1"><fo
Joined
Nov 17, 2011
Messages
3,907
Points
113
Đẩy cửa bước vào phòng net, 2, 3 cái đầu ló ra nhìn nó rồi thụt vô lại, cái không khí u ám bên trong được ngăn với bên ngoài bằng một lớp kiếng mỏng vừa đủ không ai nhìn thấy gì bên trong. Từng máy một được quây kín lại bằng những miếng gỗ xanh cao. Không ai nhìn ai, chỉ nghe tiếng phím gõ lóc cóc, giọng thì thầm lơi lả của một số cô gái đang chat voice.

Trời bên ngoài vừa sập tối thì một nhóm phía trong đi ra và thay vào đó là vài em gái nồng nặc mùi son phấn, nước hoa rẻ tiền bước vào. Một cô gái chừng 28 đến ngồi lên tay ghế và hôn nhẹ lên má nó - Chào cưng, hôm nay tới sớm hả? - Cô ngả đầu vào bàn tay nó vừa đưa lên vuốt má

- Sắp về rồi, đang có bầu mà ra đây chi? Thằng chồng đâu?

- Chở tao ra đây và đi rồi. Khô máu.

- @!#$, sao nó không tự?

- Kệ, một hai lần nữa thôi, ở cữ rồi tao bỏ luôn - Cô đứng lên, đi đến cái máy quen thuộc và khuất dạng. Nó lầm bầm chửi trong miệng rồi bỏ ra tính tiền.

Vài tháng sau, nó nhẩm tính … Cô có quầy bán thuốc lá trước nhà, làm thêm nghề kết hoa vải, thằng chồng chạy xe ôm, sống khổ một tí nhưng không phải bán thân nữa. Ai cũng ưng lòng, bạn bè nó người giúp vào một tí cho cô mượn cần câu. Những tuần sau đó, thấy mọi việc cũng ổn nên nó không còn liên lạc nữa, lâu lâu lại nhận được pm - Tao vẫn khỏe, công việc tốt đẹp, mày rảnh ghé tao chơi.

.........................

Đang choài người đánh cơ cuối thì thằng bạn đi vào - Con nhỏ mà Rock giúp, bỏ nghề sao?

- Lâu rồi mà, em ko liên lạc nữa, có gì không?

- Nick yahoo này "……….." phải của nó?

- Đúng rồi, chuyện gì?

- Tối qua, nó vào mời anh, đã mở wc kiểm chứng.

Quăng cây cơ lên bàn, nó im lặng một lúc lâu - Rảnh nợ, ngựa quen đường cũ. - Nó cầm trái bi trắng chọi vào lỗ, trái bi cứ đúng một đường mà lăn vào cái hộc phía dưới, nó cầm trái bi lên xăm xoi, lại thêm một dấu trầy, chùi bóng cách nào thì cũng không hết và mỗi ngày lại thêm một dấu vết mới … mãi cho đến khi người ta đem bỏ để thay trái mới.
 

MinhThy

<marquee behavior="alternate" scrollamount="1"><fo
Joined
Nov 17, 2011
Messages
3,907
Points
113
Người ta nói hắn tài hoa … tiếc là nó chưa mục kích được điều đó, mặc dù đã nhìn thấy những hình ảnh trang trí mà hắn đã tự tay vẽ ở quán café của bạn hắn ngoài Quy Nhơn. Nếu ai hỏi nó hắn là người thế nào? Ừ thì, hắn là một tên điên có nhiều đam mê, hắn đam mê ngôn ngữ học một cách điên cuồng, mê death rock, đàn bà và rượu. Ngày mới biết hắn, không hôm nào là nó không ngồi chiến bút thâu đêm với hắn, kẻ thắng người thua chẳng ai biết được mà từ đó hắn đặt cho nó cái biệt danh "chiến binh giữa hai vùng chiến tuyến". Hắn luôn tự nhận mình là sói - khát máu và cô độc. Những ngày cả hai đứa cùng ngồi trên căn gác nhỏ của hắn để ngắm trăng và uống rượu là những ngày hắn vẽ, vẽ một cách nhiệt tình những con sói mà hắn có thể nghĩ ra - tanh nồng mùi máu và đơn độc ở đỉnh núi tru trăng.

Cái cơ ngơi riêng của hắn không lớn nhưng có cơ man nào là rượu và hình bóng của đàn bà rải rác, ẩn hiện trên mỗi món đồ vật. Trên bức vách có cả bức hoành phi và một cây sáo trúc rất đẹp, để rồi mỗi khi đã bắt đầu ngất ngưởng thì hắn lại thổi cho nó nghe những đoản khúc bi thương. Đàn bà đối với hắn không thiếu nhưng hắn mãi mãi chỉ yêu một người con gái đã mất từ rất lâu và nước mắt của hắn cũng chỉ rơi ở ngôi mộ của nàng. Nó tôn trọng góc riêng đó và chưa bao giờ chạm đến, nhưng những con đàn bà bên cạnh hắn thì phải biến mất dầu cho nó và hắn không bao giờ là chính thức. Nó không nhớ rõ trong 1 tuần đầu tiên nó đã tặng cho bao nhiêu đứa một cái tát đầy máu khi thách thức nó và dám tự nhiên đến phòng hắn gây rối khi đang có mặt nó tại đó. Từ sau đó, hắn gọi nó là sói - một con sói hung bạo và khát máu như hắn, hắn nói, hai con sói không bao giờ có thể ở cùng một lãnh địa, nó nhếch mép cười và bảo hắn đừng lo, nó chỉ tạm dừng chân rồi đi thôi.

Và nó đi thật, nó vội vã rời đi khi hắn giới thiệu mẹ và em gái từ Quy Nhơn vào, nó rời đi không một lời chia tay hay từ giã, chỉ đơn giản là nó không đến căn gác trọ đầy ánh trăng và gió đó nữa. Nhưng, không có nghĩa là nó quên, hai tháng bên cạnh hắn với đầy cuồng nhiệt và đam mê, với những câu chuyện bất tận về đời và người, có lẽ hắn và nó vẫn nhớ khi nhắc lại với nhau những chuyện ngày xưa. Vẫn cái thói quen đó, lâu lâu hắn lại gọi nó nửa đêm và tru lên như một con sói cô độc, người ta bảo với nó - Hắn điên - nhưng nó biết, hắn đang oằn mình chịu một cảm giác đau đớn đã đeo bám hắn gần 20 năm, sau cái tai nạn giao thông ngày ấy, một chấn thương mãi mãi không bao giờ phai mờ.

 
Top Bottom