Nhục nhã ê chề vì lấy....người Nam Định

*yEsTeRdAy*

Well-known member
Joined
Dec 2, 2011
Messages
1,019
Points
113
Sai lầm lớn nhất của đời tôi là yêu anh, để rồi giờ đây tôi phải nếm trải nỗi xấu hổ ê chề vì là vợ của 1 kẻ keo kiệt, mưu mô và xảo quyệt.

Tôi chẳng dám tự khen mình nhưng hồi còn là sinh viên so với những người con gái Hà Nội khác tôi thuộc cũng thuộc dạng da trắng, dáng xinh nên được rất nhiều người để ý. Ra trường tôi quen và gặp anh – 1 người con trai sinh ra và lớn lên ở 1 vùng ven biển ở Nam Định. Anh không đẹp trai, nhưng nhìn bề ngoài thì cũng có chút gì chính chắn và từng trải.

Kể từ khi ra trường cả 2 đều bận rộn với sự nghiệp khi tôi quyết định học thêm để theo đuổi công việc của 1 trợ lý còn anh làm việc cho 1 công ty luật của nước ngoài. Tuy bận rộn, nhưng chúng tôi vẫn thường dành thời gian rảnh rỗi cho nhau bằng những chuyến du lịch ngắn ngày. Đó cũng là cơ hội chúng tôi tìm hiểu thêm về nhau.

Thời gian thấm thoát hơn 1 năm, chúng tôi quyết định tiến tới hôn nhân trước sự mừng rỡ của bên gia đình anh bởi bố mẹ anh luôn thúc giục anh chuyện vợ con đã từ lâu. Còn về phía bố mẹ tôi, 2 cụ không ngăn cản tôi lấy anh mà chỉ nhắc nhở tôi, con vốn là người thành phố con phải nhớ rằng nếu chồng ở quê con phải hiểu những phong tục và tính cách của người ở quê. Lúc đó tôi cũng chỉ biết vâng dạ cho qua mà không nghĩ rằng những lời mẹ dặn con gái trước khi lấy chồng chẳng bao giờ sai.

Rồi mọi chuyện diễn ra rất nhanh. Ngày cưới của chúng tôi được gia đình nhà trai ấn định. Bố mẹ anh bảo gì thì bên nhà tôi theo nấy, bởi nhà tôi ai cũng hiểu đám cưới quê nhiều phong tục, lễ nghi.

Tôi đâu ngờ ngày tôi bước về nhà chồng là ngày đầu tiên cho quãng thời gian tủi nhục của cuộc đời tôi.

Sau khi ăn bữa tối, bố mẹ chồng gọi vợ chồng tôi vào phòng riêng và nói rằng: “Bố mẹ đã tổ chức đám cưới cho con hết 100 triệu. Bây giờ khoản tiền này 2 con phải trả cho bố mẹ. Còn số nữ trang 5 chỉ mẹ trao cho con, mẹ đồng ý tặng con 1 chỉ còn lại con đưa cho mẹ. Cũng vì sĩ diện với làng xóm nên mẹ phải làm thế cho đẹp mặt gia đình mình. Chứ còn bây giờ con đã là dâu trong nhà thì mẹ nói để con hiểu”. Nghe xong lời mẹ chồng nói mà tôi thấy “sốc” và buồn hơn khi chồng tôi về hùa cùng gia đình chồng.
images1047810_lay_chong_nam_dinh1.jpg
Tôi thấy thương cho số phận của mình khi chọn nhầm chồng (ảnh minh họa)​

Còn chị chồng thì nhao nhao lên hỏi tôi cho mượn lại số nữ trang tôi được bố mẹ đẻ tặng với lí do: “Anh chị đang xây nhà, chú thím cho anh chị mượn tạm, khi nào có anh chị trả. Thím ở xa không biết chứ, hôm rồi thằng T. con bác cả cưới vợ Hà Nội xong là nó cho anh chị nó món tiền kha khá để mở cửa hàng đầu chợ huyện đấy, nhà đấy có con dâu mới sướng lắm”.

Tai tôi ù đi trong vô vọng, giờ tôi mới hiểu một phần về gia đình bên chồng và thấu hiểu những lời mẹ dặn tôi trước đây.

Về phần chồng tôi, sau khi lấy tôi tính cách anh đã thay đổi hoàn toàn so với lúc còn đang tán tỉnh tôi. Bất cứ việc gì trong gia đình anh đều nghe mẹ và chị gái. Ngay cả chuyện biếu quà Tết bên ngoại cũng có sự tham gia của mẹ chồng tôi. Anh ki bo tính toán chi li từng đồng và bỏ qua tất cả lời góp ý chân thành của tôi.

Thương con gái và cũng biết con rể không thoải mái khi ở nhà vợ, bố mẹ tôi cho 2 vợ chồng mượn khoản tiền ông bà dành dụm từ khi còn trẻ để mua 1 căn hộ tập thể ở gần cơ quan để tôi tiện đi làm. Thế nhưng trước mặt bạn bè anh bốc đến tận mây xanh rằng sau ngày cưới nhà nội cho tiền 2 vợ chồng mua nhà riêng. Tôi buồn vì tính sĩ diện của chồng nhưng tôi vẫn nghĩ có lẽ vì muốn hãnh diện với bạn bè nên anh phải nói thế.

Rồi cuộc sống của tôi cứ thế trôi qua, cho đến ngày tôi mang bầu đứa con trai đầu lòng. Tôi vui mừng thông báo cho chồng thì nhận ngay được thái độ hững hờ của anh. Anh nói 1 câu làm tôi tan nát: “Sao nhanh thế, anh chưa thích có con bây giờ, anh còn lo sự nghiệp của anh nữa”. Tôi im lặng trước câu nói của anh. Tôi đã lờ mờ nhận ra có lẽ trong đầu anh đang tính toán 1 âm mưu.

Sau này, tôi mới biết, vì công việc của 1 luật sư không có chí tiến thủ, thân thế không có gì đặc biệt vì xuất phát ở quê nghèo như anh thì mãi mãi chỉ nhận những đồng lương quèn. Để được thăng tiến, anh bắt đầu nịnh sếp.

Đồng nghiệp đánh giá anh thằng hèn anh cũng mặc kệ. Anh tìm mọi cơ hội để được gần sếp. Thậm chí, anh yêu cầu tôi bỏ công việc trợ lý cho giám đốc ngân hàng nơi tôi đang làm việc để về làm cho sếp của anh. Ngày nghỉ cuối tuần anh ép tôi phải cùng anh đi dã ngoại với sếp và đối tác của sếp. Mặc dù lúc đó tôi đang có bầu nhưng anh vẫn mặc kệ, anh ép tôi phải tươi cười chúc rượu với sếp. Ghê tởm hơn anh để mặc sếp làm nhục tôi khi tôi bị say rượu. Ngay trong đêm đó tôi sảy thai.

Biết nguyên nhân tôi mất con, nhưng chồng tôi im lặng để tôi gánh chịu mọi sự xỉ vả của cả gia đình chồng. Họ chửi tôi là loại con gái mất nết. Mẹ chồng tôi còn gọi điện thoại mắng bố mẹ tôi: “Tôi biết gia đình anh chị lắm tiền lắm của nhưng anh chị không biết dạy con. Dân quê vùng biển chúng tôi nghèo nhưng không có cái giống lăng loàn ấy. Tôi không bao giờ chấp nhận đứa con dâu này. Tôi trả lại con cho anh chị, anh chị dắt về mà dạy dỗ”.

Nhục nhã ê chề, tôi thấy tủi cho số phận của mình. Ki bo, nghèo hèn, bất tài vô dụng những đầy sĩ diện là bản chất của 1 gã đàn ông Nam Định mà tôi đã chọn nhầm làm chồng. Tôi ghê tởm anh ta bao nhiêu phần thì khinh rẻ gia đình anh ta bấy nhiêu. Tôi thương cho đứa con chưa kịp trào đời của tôi nhưng nếu con tôi được sinh ra đời mà có 1 người cha như thế chắc gì nó đã hạnh phúc.

(Afamily)
 
Top Bottom