MinhThy
<marquee behavior="alternate" scrollamount="1"><fo
- Joined
- Nov 17, 2011
- Messages
- 3,907
- Points
- 113
Thanh Tra Hoàng Kha
Hồ sơ vụ án: Nhà văn trẻ
Tài liệu số 01
Bỗng dưng tôi thành nhà văn.Người ta gọi tôi là “nhà văn trẻ”, mặc dù đôi lần tôi thắc mắc với cái tuổi 27, gần hết nửa đời người của mình, từ “trẻ” có còn hợp với tôi không?
Tôi viết vì đam mê, nó như một nhu cầu để chia sẻ cảm xúc, giải phóng cho những căng thẳng cũng như tình cảm chất chứa quá nhiều trong cái đầu bé nhỏ của tôi. Nhưng tình thật, chưa bao giờ tôi nghĩ mình có thể thành một nhà văn.
Nhưng cuộc đời đôi khi cần một cái duyên. Gần 1 năm trước, tôi tham gia một diễn đàn trên mạng chuyên về viết lách tên là viettruyen.vn. Truyện tôi viết được khá nhiều người chú ý đến, dĩ nhiên cũng có người thích, có người ghét.
Cái người ta thích ở truyện tôi là nó rất “đời”, nó thực tế và đôi khi trần tục đến mức dung tục. Có lẽ sau quá nhiều những tình yêu, tình bạn, tình người hoa mỹ màu hồng phấn, thì cái kiểu viết về đời màu xám của tôi là một dư vị lạ cho mọi người. Thế nên họ thích.
Còn mọi người ghét cũng vì cái lẽ truyện tôi quá “đời”, nó đưa người đọc về một cái hiện thực người ta không muốn chấp nhận. Vì nhiều khi, người ta thích sống trong mộng hơn ngoài thực do thực tế quá tàn nhẫn. Thế là truyện tôi bị người ta ghét.
Nhưng dù là ghét hay thích thì tôi vẫn cứ viết… vì như đã nói ở trên, đấy là nhu cầu của tôi.
Quay về cái duyên làm nhà văn. Có người của một nhà xuất bản nọ, vô tình đọc truyện của tôi và cảm thấy thích cái sự “đời” của những thứ tôi viết, thế nên họ ngỏ ý giúp tôi xuất bản một tuyển tập truyện ngắn những gì tôi viết. Và thế là “đùng”, tôi thành nhà văn.
Cách thức quảng bá tốt, cộng thêm 1 cái sự thật rằng, bề ngoài tôi khá dễ nhìn, nên lượng độc giả của tôi cũng vì thế mà kha khá, nhất là các cô nàng trẻ tuổi. Sau khi no nê bội thực với những tiểu thuyết diễm tình về những mối tình màu hồng, họ chú ý đến truyện của tôi như một sự thay đổi khẩu vị để chuẩn bị dùng một món khác ngon hơn.
Có người sau khi đọc, đã liên hệ để tìm thêm thông tin về tác giả và hẹn gặp tôi để trò chuyện, bàn thêm chuyện đời, chuyện văn. Tính tôi thì ít khi nào từ chối phụ nữ, thế nên vẫn thường la cà những quán cafê cùng những độc giả “ái mộ” truyện của mình là thế.
Mà cũng chính việc này mang lại cho tôi nhiều rắc rối.
…
Thanh tra Hoàng Kha xuống xe và đi vào hiện trường, lại có việc xảy ra.
Cảnh sát đang bao vây khu vực xung quanh và tiến hành điều tra, một cảnh sát trẻ vừa chạy ra, tay che miệng như sắp nôn tới nơi.
“Đúng là lính mới.” Hoàng Kha lắc đầu ngán ngẩm.
“Chào sếp”.
“Mọi việc sao rồi?”
“Thật kinh khủng và tàn nhẫn”.
Hoàng Kha nhìn cái bao lớn người ta đã mở miệng và lôi thứ bên trong ra. Dù là một thanh tra nhiều năm kinh nghiệm, chứng kiến không biết bao nhiêu xác chết, nhưng anh vẫn cảm thấy trong lòng hơi nhộn nhạo vì thứ mình đang nhìn thấy. Thật tàn nhẫn.
Mau chóng thoát khỏi những cảm giác khó chịu, Hoàng Kha bật máy ghi âm và bắt đầu làm việc.
“Nạn nhân là một cô gái trẻ, tuổi khoảng 22, nguyên nhân chết ban đầu xác định là do mất máu từ vết thương nơi mắt. Nhãn cầu của nạn nhân bị hung thủ dùng sức móc ra khỏi hốc mắt. Vết thương bị để như vậy cho đến khi nạn nhân mất quá nhiều máu và chết. Không tìm thấy nhãn cầu trong bao chứa xác nạn nhân. Có thể hung thủ đã giữ lại nhãn cầu vì một lý do nào đó chưa xác định. Do đây không phải hiện trường đầu tiên của vụ án, xác nạn nhân đã được hung thủ bỏ vào bao tải và mang tới bãi rác này nên không thể thu thập thêm chứng cứ nào khác. Một người hốt rác buổi sáng đã phát hiện máu chảy ra từ bao tải và báo cảnh sát. Kết luận ban đầu về vụ án là như thế, phải chờ thêm các giám chứng pháp y để có nhiều manh mối hơn. Over.”
Hoàng Kha nhìn xác nạn nhân nữ, đây ắt hẳn là một cô gái xinh đẹp, vì dù cho khuôn mặt cô đang lấm lem máu cùng với hai hốc mắt trống rỗng, nét đẹp thiếu nữ vẫn phảng phất nơi cô. Giết một người con gái đẹp như vậy với một cách thức dã man, nếu không có thù oán sâu nặng với nạn nhân chắc chắn đây phải là một hung thủ máu lạnh và có vấn đề về mặt tâm lý.
Hoàng Kha thầm nghĩ rồi rời khỏi hiện trường, việc còn lại đã có đội thu thập chứng cứ, phần việc của anh đến đây coi như xong.
…