Một ngày cuối Hạ tôi bắt chuyến xe trở về Sài Gòn sau thời gian tận hưởng những ngày hè quê nội.
Xe đến bắc Cần Thơ cũng là lúc bình minh đang trở mình gọi sáng. Những tia nắng của đầu ngày thật ấm áp dể chịu soi trên dòng Hậu Giang hòa cùng những cơn gió tạo thành những con sóng nhẹ vổ vào mạn thuyền con bé nhỏ. Lờ lửng trôi những cánh lục bình với màu hoa tim tím xa xa là những cù lao với một màu cây xanh ngắt trải ngút ngàn trong tầm mắt, đang mãi mê đứng trên bờ chờ phà qua sông và ngắm nhìn cảnh thiên nhiên thơ mộng, bổng nghe có tiếng rao: "Sầu riêng đây ...ai ăn sầu riêng không..."
Khi tôi quay mặt trở lại cũng là lúc em đang đứng trước mặt tôi: "Mời anh mua hộ dùm em trái sầu riêng, sầu riêng của vườn nhà em đó, bảo đãm anh không thơm không ngon em không lấy tiền...". Bất động, tôi đã đứng bất động khá lâu trước vẽ đẹp thùy mị chất phát của cô con gái bên bờ Cửu Long.
Thế rồi có phà sang sông tôi mời em bước xuống cùng tôi lên phà em không ngần ngại bởi gì em nghĩ rằng thế nào cũng bán được cho tôi ít nhất là hai trái sầu riêng
Đôi bờ Cần Thơ - Vĩnh Long đâu có phải là gần cái hôm tôi đi xuống phà chạy rất chậm nhưng hôm nay sao lại chạy quá nhanh mới đó mà đã gần sang bờ bên kia rồi.
Đứng bên em trên mạn phà tôi chỉ liếc mắt nhìn chứ có nói được gì đâu, nhưng cuối cùng tôi cũng bìết được tên em và nơi em ở. Con gái miệt vuờn khi xưa rất là thật thà hỏi gì trả lời đó không một chút giấu diếm. Phà đã cập bờ bên kia, nhìn vào mắt em tôi thấy như có gì đó dường như là bâng khuâng âu lo tôi chợt hiểu và cũng móc túi mua hộ em một trái sầu riêng, dẩu rằng từ nhỏ tôi chưa bao giờ biết ăn sầu riêng cả ngửi cái mùi thôi cũng đủ đã nhứt đầu rùi, vậy mà lại phải mua ...mua hông biết để làm gì đây hơn thế nửa với mấy đồng xu ông bà cô chú mới vừa biếu để mua sách vở áo quần chuẩn bị cho năm học mới thế mà tôi lại to gan dám móc ra chỉ gì một trái sầu riêng.
Từ giã, tôi đứng trên bờ Vĩnh Long vẫy tay chào người con gái mới vừa quen, mới vừa biết tên nhưng hình bóng của em đã đi vào trong tâm trí của tôi dường như từ lâu lắm
Xe lăn bánh trên đường hai bên là những cánh đồng lúa bạt ngàn thẳng cánh cò bay, gió vi vu thổi man mát tôi tựa đầu trên trái sầu riêng thiêm thiếp từ từ đi vào vườn sầu riêng ....
Miền tây với những vùng đất phù xa màu mỡ, cây trái quanh năm bốn mùa đơm hoa kết trái, sông nước kênh rạch chằng chịt, cầu tre cầu khỉ ngổn ngang. Trên chiếc xuồng ba lá bềnh bồng em nhẹ khua mái chèo rẽ sống đưa tôi vào thăm vườn nhà em. Quả thật không sai vườn nhà em thứ gì cũng có tôi thích nhất là những chùm mận đỏ hồng hồng y hệt như là đôi má của cô em dzị. Cắn trái mận thế mà tôi cứ ngở là cắn .......hehehehehe
Qua cây cầu dừa nối vào vườn sầu riêng tôi giả đò sợ té còn em thì quá ư thiệt tình. Tôi nhờ em nắm tay dắt qua. Ôi bàn tay của con gái mười tám đôi mươi xinh xắn làm sao ấy, mềm mại, trắng phau, mát dịu giá như cây cầu dừa kia dài hàng trăm kilomet nhỉ....
Sầu riêng với tàng lá sum xê cây cao chọc ngang lưng trời dưới đất rải rát một dài trái sầu riêng chín rụng em cùng tôi ngồi tựa lưng vào góc sầu riêng, điêu luyện và thuần thục, thăn thoắt em bổ xong một quả sầu riêng thơm phức đến giờ tôi có muốn hong ăn cũng hong xong. Tôi ăn không phải là gì hương vị của sầu riêng mà gì hương vị của lòng em. Tôi hỏi em cớ sao không hái khi sầu riêng còn ở trên cây mà phải chờ rụng mới nhặt dzị ...
Em nghiêng đầu thẹn thùng trả lời "Dạ em làm sao mà trèo lên được vã lại sầu riêng của em chưa có ai muốn hái cả..."
"ohhh thế em có muốn anh hái sầu riêng em mổi ngày không???"
Lại là cái chất phác mộc mạc của con gái làng quê em bảo "Chỉ sợ anh không thèm hái..."
Không gian thoáng rộng, yên tỉnh của vườn sầu riêng, em như một cánh hoa nhô lên vươn cao trong rừng cỏ dại, áo bà ba bạc màu nắng, quần lảnh đen úa màu gì sương gió, làn da trắng tựa như bông bưởi, mái tóc đen huyền phủ dài tựa ngang thắt lưng gưong mặt dịu hiền thanh tú, đôi mắt long lanh dường như muốn hốt hồn ai đó, đôi môi tim tím như màu mận chín như mời gọi. Tôi một con ong bất chợt lạc giữa vùng cỏ dại và bắt gặp một cánh hoa đang đầy mật ngọt. Cơ hội, đôi tay thừa thải của tôi tìm lấy tay em, trong tiếng hót của ngàn lủ chim trên cành tôi nhẹ kéo em ngã vào lòng, tóc em bay bay làm tim tôi đau nhối, dường như cả em và tôi đều nghe nhịp đập con tim của đối phương một lúc càng tăng nhanh, mặt đối mặt nhìn nhau trong bối rối, hai đôi mắt như bị mây mù giăng từ từ kéo sụp xuống, khi đôi môi sắp tìm đến với nhau, bổng có tiếng của anh lơ xe
"Bà con cô bác chuẩn bị hành lý xuống xe để qua phà Mỹ Thuận" Tỉnh rồi tôi đã tỉnh, tỉnh trong cơn đau của chiếc gai sầu riêng đâm vào tâm trí.
Giá như mà như bây giờ có cây cầu Mỹ Thuận bắt ngang sông, giá như xe chạy thẳng một mạch về đến Sài Gòn ....
Trái sầu em bán riêng anh
Duyên sầu riêng đó làm anh nhớ hoài
Bao năm xứ lạ lạc loài
Sầu riêng đông lạnh tình hoài giá băng
ĐáLạnh
http://mailuonthattinh.multiply.com/journal/item/45/45