[truyện dài] Người dưng...

Sheiran

Administrator
Staff member
Joined
Nov 17, 2011
Messages
5,260
Points
113
Chương V

Thảo giật mình tỉnh giấc bởi tiếng tên ma nam hét lên lảnh lót:
- Á.á.á.á.á.á.á………

Cô nhổm dậy:
- Dzụ gì?

Hắn đưa tay hết vò đầu lại quờ quạng quanh người:
- Tóc của tui? Đồ của tui?

Thảo thở ra, nằm xuống lại:
- Nhìn anh giống người cổ đại quá, tui mới design lại cho anh đó, thắc mắc gì. Đồ Zara không đó kưng.

Hắn phản kháng ngay:
- Tui là ma mà.

Cô lườm:
- Có ai nói anh không là ma đâu, cần gì phải mặc đồ trắng để tóc dài cho giống, tàm xàm. Soi gương coi mình có bảnh ra nhiều không. Tối qua lúc anh ngủ tui phải lên net search chọn mãi mới được đó.

Nhìn vẻ mặt hắn tiu nghỉu, Thảo nói:
- Được rồi, mặc lại đồ của anh, tóc của anh, rồi trở về cây của anh đi, đừng theo tui nữa.
- Sao vậy?
- Tui không thích style cổ đại, ok?
- Nhưng tui đâu phải bạn trai cô, lo gì.
- Tuỳ tùng của tui, cũng phải theo ý tui chứ.

Hắn tròn mắt:
- Tuỳ tùng luôn?
- Chứ anh muốn làm gì?

Hắn xụ mặt:
- Gì… cũng được.

Thảo mỉm cười hài lòng. Cô ngồi dậy, đứng nghiêm chỉnh, xoay một vòng:
- Bộ này đẹp không?
- Đẹp!

Thảo hồ hởi:
- Prada đó! Chết cũng sướng thiệt, nếu mà còn sống, biết đời nào tui mới dám bỏ tiền mua một bộ đồ hiệu. kakakaka…

Hắn lắc đầu:
- Đúng là phụ nữ, chết cũng còn điệu, có ai ngắm đâu.

Thảo nguýt dài:
- Tui tự ngắm tui, cần gì ai.


Ngồi ở phòng khách, Thảo sực nhớ, vỗ vai tên ma nam:
- Quên ha, mấy ngày nay mình không ăn gì, vậy mà không thấy đói.

Hắn bật cười:
- Trời đất! Cô tưởng người chết cũng như người sống sao, mỗi ngày phải ăn, phải uống.
- Không cần sao?
- Dĩ nhiên là không.

Thảo thảng thốt:
- Trời ơi.ơi.ơi….!
- Sao?
- Tui rất thích ăn. Huhu… Nếu biết trước chết không được ăn nữa có khi tui suy nghĩ lại rồi.

Hắn cười thành tiếng:
- Hahahaha… Sợ cô luôn, tâm hồn ăn uống của cô mãnh liệt thiệt.

Chuông điện thoại reo…

Số của anh…

Cô nhìn… hắn nhìn… hắn có vẻ châm chọc:
- Cuối cùng cũng kiếm cô rồi kìa.
- Hay ảnh biết tui chết rồi?
- Chắc chưa đâu.
- Giờ sao… tui nghe được không ta…
- Hên xui…

Cô tự bào chữa:
- Có thể là ảnh có lo cho tui, chỉ là chưa có thời gian thích hợp để điện thoại…

Hắn nhắc nhở:
- Cô có thể bắt máy được, nhưng cô nói ảnh không nghe được đâu. Cô có tới gặp, ảnh cũng không thấy cô được.
- Phải chi có thể gặp lại nhau một lần…
- Cô còn luyến tiếc gì?
- Tui cũng không biết…

Chuông dừng một lúc, có tin nhắn tới:
- Tối nay rảnh không em, đi ăn ốc với mọi người nè.

Tên ma nam đọc ké, nhìn cô cười cười:
- Chưa biết cô đã die, cũng không có gì mang tính chất lo lắng hay tìm kiếm.

Cô trả lời tin nhắn:
- Hôm nay em mệt, anh đi vui vẻ.

Tin nhắn đến:
- Ừ thôi, em mệt thì nghỉ ngơi cho khoẻ đi, để hôm khác, nhớ em!

Thảo chợt thở dài…

* * *

Thảo dắt tên ma nam đến quán quen của nhóm, ngồi cạnh nhìn anh và mọi người vui vẻ. Lúc trước, cô cứ nghĩ anh bận rộn, anh rủ nhóm đi ăn nhậu lý do chính là muốn gặp cô, đi chơi với cô, có thời gian vui vẻ bên cô. Nhưng hình như không phải… anh chỉ đơn giản là muốn đi relax với “bạn bè” mà thôi. Có cô hay không, cũng không khác nhau gì mấy.

Nhìn anh galăng với các bạn nữ trong bàn, vui vẻ, thân thiện với họ, cảm xúc trong lòng cô là lạ…

Anh luôn nhẹ nhàng như vậy, chu đáo như vậy… tình cảm như vậy…

Với cô, dĩ nhiên là có đặc biệt hơn, nhưng… có đủ nhiều không?


Cô nằm ủ dột trên nhành cây, cũng không biết mình đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy mình không vui…

Tên ma nam chợt nói:
- Có thể, cô sẽ có dịp gặp lại người đó, trong khoảng 3 ngày.

Cô ngồi bật dậy:
- Thật sao?
- Tui không chắc lắm, nhưng chắc là được. Có điều sau 7h tối, trước 4:30 sáng. Và sau đó khoảng 6 tháng, cô không có hồn phách ban ngày, chỉ ban đêm thôi, để phục hồi năng lượng.

Thảo nhanh nhảu:
- Không sao, tui cũng đâu cần làm gì ban ngày.

Tên ma nam nhìn cô, chậm rãi:
- Um.m.. để tui coi…
 

MinhThy

<marquee behavior="alternate" scrollamount="1"><fo
Joined
Nov 17, 2011
Messages
3,907
Points
113
Sao nhỏ này chết mà cái đt vẫn còn để nguyên mấy ngày được hay zị? Gia đình nó ko đem cái đt chôn theo hoặc là trong trường hợp đt hết pin sao? Mà nó lấy gì mua đồ prada mặc?
 

Sheiran

Administrator
Staff member
Joined
Nov 17, 2011
Messages
5,260
Points
113
Hix... tác giả viết xong còn phải giải thích có đau lòng hok :D :72:

Tên ma nam lúc Thảo vừa die là tới dắt hồn đi rùi, hốt đt con nhỏ theo choa con nhỏ...

Ma thì muốn cái gì chỉ cần nhìn thấy và tập trung nghĩ tới là được :D, đâu có mua.

Thảo vẫn còn ở trong nhà mình bình thường, dĩ nhiên có đồ sạc...
(trong truyện có đề cập mấy chi tiết này mừ:72:)
 

MinhThy

<marquee behavior="alternate" scrollamount="1"><fo
Joined
Nov 17, 2011
Messages
3,907
Points
113
Hix... tác giả viết xong còn phải giải thích có đau lòng hok :D :72:

Tên ma nam lúc Thảo vừa die là tới dắt hồn đi rùi, hốt đt con nhỏ theo choa con nhỏ...

Ma thì muốn cái gì chỉ cần nhìn thấy và tập trung nghĩ tới là được :D, đâu có mua.

Thảo vẫn còn ở trong nhà mình bình thường, dĩ nhiên có đồ sạc...
(trong truyện có đề cập mấy chi tiết này mừ:72:)

:haha: mần ma sướng hỉ .... mình cũng thích ka ka ka.
 

fellow

Well-known member
Joined
Aug 20, 2010
Messages
3,217
Points
113
nói chung là tác giả mún sao thì Thảo mún zậy :hehe: vì tác giả khoái hàng hiệu đóa
 

baycunggiacmo

Member
Joined
Feb 6, 2013
Messages
10
Points
13
lúc đầu mình tưởng chuyện tình cảm 16 + ( vì tác giả bảo viết chủ để hot ) ;) :hehe:

Không ngờ là chuyện ma, yếu tim nên không viết góp vui được nữa rồi :dead:
 

iSoft

<marquee behavior="alternate" scrollamount="1"><fo
Joined
Dec 21, 2012
Messages
348
Points
93
lúc đầu mình tưởng chuyện tình cảm 16 + ( vì tác giả bảo viết chủ để hot ) ;) :hehe:

Không ngờ là chuyện ma, yếu tim nên không viết góp vui được nữa rồi :dead:

Nhưng mà đoạn của bạn viết trên, cũng té xe cái đùng rồi đó, hẽm phải sẽ thành ma sao :hehe:
 

Sheiran

Administrator
Staff member
Joined
Nov 17, 2011
Messages
5,260
Points
113
Chương VI

Gần 12h đêm, Thảo và tên ma nam đến ngồi vắt vẻo trên một cây to trong khu nghĩa địa Bình Hưng Hoà. Tên ma nam nhìn vào khu mộ, nói nhỏ:
- Tui rất ít khi đến mấy khu như vầy, đặc biệt là khoảng giờ này.

Vừa nói xong, hắn quay sang nhìn Thảo:
- Á.á.á.á……..

Hắn giật nãy mình khi trông thấy cô, hét lên rồi rớt luôn xuống đất.

Trở lại yên vị nơi chỗ ngồi cạnh cô, hắn nói như quát:
- Cô làm gì dzậy?

Thảo vén mái tóc xoã dài đang loà xoà trước chán, toàn thân cô vận bộ đồ trắng thùng thình phủ hết tay chân, cô nhe răng cười:
- Dzô mấy chỗ này phải “tạo hình” cho phù hợp tí chứ.
- Phù hợp con khỉ, cô làm tui mất vía, tui sợ ma lắm.
- Hả? hahahaha…

Thảo phá lên cười khanh khách:
- Trời đất ơi, anh làm ma 3 năm rồi mà sợ ma. Hahahaha…

Hắn giãy nãy:
- Thành ma là chuyện tự nhiên tui đâu quyết định được, còn sợ ma là chuyện của tui, có gì lạ đâu. Cô nghĩ một người khi sống sợ ma, khi chết tự nhiên hết sợ ma được sao.
- Hahahaha…

Thảo vẫn ôm bụng cười không dứt. Tên này đúng là nhiều vấn đề tếu không chịu nổi.

Thảo thoáng giật mình, trên các ngôi mộ bắt đầu xuất hiện những vị… chủ nhân, ngồi trên đầu mộ, tóc tai rũ rượi, áo quần xốc xếch. Tên ma nam lờ quờ nắm tay cô siết khẽ. Từ hơi sợ một chút, Thảo chuyển qua buồn cười, giũ tay hắn: “Xê ra!” Hắn nhìn cô hờn dỗi: “Đồ phũ phàng, vô tình”. Thảo cười khúc khích…

Trước một nấm mộ nọ, có mấy người đang cúng bái gì đó, tên ma nam nói nhỏ:
- Cầu cơ xin số đề chắc luôn.
- Vậy mấy… con ma đó có cho họ số trúng thật không?

Tên ma nam nhìn cô cười:
- Cô nghĩ ma có thể biết trước tương lai được sao, làm gì có chuyện đó chứ. Giờ cô đang là ma, cô thấy cô có biết được chuyện gì không?
- Mình là ma trôi dạt thôi mà, có khi ma ở dưới địa phủ biết nhiều hơn, có quyền năng nhiều hơn.
- Không có. Mình còn được tự do hơn họ và đôi khi làm được nhiều thứ hơn họ nữa, họ bị quản lý và phụ thuộc nhiều thứ lắm.
- Nhưng hồi… còn sống, tui thấy nhiều người cầu cơ xin số đề, trúng đó chứ.
- Cô nghĩ xem, hàng ngày cả nước có bao nhiêu % dân số sẽ cầu cơ, đâu phải vài người đâu. Họ chỉ nói đại một số cho vui, lỡ trúng thì người ta tin sái cổ, sai thì người ta cho rằng người ta suy luận hoặc hiểu chưa đúng ý người cho, hoặc đánh… nhầm đài, một ngày có nhiều đài mà. Dân đề đóm, tâm trí đâu còn bình thường hay sáng suốt khi nghĩ về những con số nữa.
- Um.m… cũng đúng.
- Không phải “cũng”, mà chính là như vậy đó.
- Mà… mình là ma trôi dạt, mình không ăn được, vậy ma dưới địa ngục có ăn được không?
- Chỉ ăn được những hình phạt dưới địa ngục thôi, thức ăn thường con người cúng cũng không ăn được.
- Vậy sao họ cho số này nọ, đùa với con người để mong được cúng đồ ăn?
- Họ chỉ chơi cho vui thôi. Còn đồ ăn, họ chỉ đơn giản muốn mình được quan tâm, muốn nhìn, cảm nhận, để giảm bớt phần nào cảm giác của những thứ họ bị bắt ăn dưới địa ngục khi họ chịu phạt.
- Vậy… giấy tiền vàng bạc?

Tên ma nam phì cười:
- Cô nghĩ dưới âm phủ là một thế giới có thể đi shopping, có thể mua nhà sao? Hay có thể dùng tiền hối lộ dạ quỹ, cai ngục…? Làm gì có chuyện tiền bạc và xài tiền, con người mình tưởng tượng nhiều quá thôi.

Thảo ậm ừ:
- Thật ra khi còn sống tui đã nghĩ vấn đề như anh nói vậy rồi. Tui tin có thế giới khác, nhưng dưới âm phủ tui nghĩ làm gì có chuyện ăn uống hay xài tiền.

Thảo quay sang tên ma nam:
- Nhưng anh dắt tui tới đây chi? Xem ma hả.

Hắn nhe răng cười:
- Tui không có thú tiêu khiển thi vị như vậy. Ma trôi dạt mình còn đẹp đẽ, sạch sẽ, bà nhìn mấy con ma dưới âm ti đó đi, nhìn ai cũng đáng sợ hết, lem luốc – te tua.
- Vậy tới đây chi?
- Để cô có thể hiện thân được, phải nhờ họ.
- Làm gì?
- Mình cần một ít năng lượng từ họ, sau đó tui và cô sẽ hợp thành một, năng lượng sẽ cao hơn, vì mình là ma trôi dạt không bị quản lý nhiều, nên tui nghĩ có thể hiện thân được nếu cô tập trung suy nghĩ cao độ về người cô muốn gặp, có điều chỉ người đó thấy cô thôi, không phải ai cũng thấy được đâu nha.
- Um.m…

* * *

Thảo đứng tần ngần cạnh họ… trong một gian phòng khác ở nhà anh, một bên là người phụ nữ ngã đầu vào vai anh trên ghé sofa, một bên là con trai anh, họ đang vui cười hạnh phúc bên nhau xem phim hoạt hình… Liệu trong tâm trí anh bây giờ, có khoảng trống nào nghĩ về cô không?

Tên ma nam vừa đến, hắn nhìn cô vẻ thương hại:
- Không thấy cô ở công viên, không về nhà, tui đoán là cô tới đây mà.

Thảo chậm rãi:
- Thật ra, bây giờ tui vẫn chưa biết khi gặp được ảnh, tui sẽ nói gì, và muốn xác định lại điều gì…

Tên ma nam khoác vai cô:
- Đi ngắm sài gòn về đêm thôi, ở đây thì có gì mà ngắm chứ.
 

MinhThy

<marquee behavior="alternate" scrollamount="1"><fo
Joined
Nov 17, 2011
Messages
3,907
Points
113
Làm ma thú vị thật. Nếu mình làm ma mình nhất định sẽ tìm cách hù chết 1 người để người đó theo mình suốt đời ka ka ka
 

Sheiran

Administrator
Staff member
Joined
Nov 17, 2011
Messages
5,260
Points
113
Con ma "tiềm năng" này dã man quá, bởi dzậy yêu cầu hok được xét duyệt =))
 

Sheiran

Administrator
Staff member
Joined
Nov 17, 2011
Messages
5,260
Points
113
Chương VII

Thảo nằm vơ vẩn trên giường, tên ma nam đưa hai tay gối đầu nằm cạnh, Thảo nửa đùa nửa thật:
- Anh cũng “cơ hội” ghê, tự nhiên tá túc nhà tui luôn, đã vậy còn ngủ chung giường nữa chứ.

Hắn phản bác:
- Hông có nghen, tui chỉ ở đây ban ngày thôi, ban đêm cô mới là ngủ ở nhà tui.

Thảo liếc:
- Tui ngủ nhà anh bao giờ? Còn không biết nhà anh ở đâu.

Hắn xoay sang Thảo, nhe răng cười:
- Công viên 30/4 chính là nhà tui.

Thảo phì cười:
- Ờ, nhà anh, mà chắc từ kiếp trước, mấy trăm năm trước gì đó.

Hắn ngẩn ra:
- Ờ ha, sao tui không nghĩ ra ta? Có khi mấy trăm năm trước, một tiền kiếp nào đó của tui, nhà tui ở đó cũng nên, giờ tui mới thấy thân thuộc vậy.

Thảo bật cười thành tiếng:
- Thui đi ngoại, ma mà cũng mơ nữa, sợ ông luôn.

Thảo xoay người nằm nghiêng hướng ra cửa:
- Làm ma thiệt là chán, hông biết làm gì, ngủ và ngủ, đã vậy còn không được ăn. Huhu…

Tên ma nam mát mẻ:
- Đúng rồi, chán lắm, chứ không phải có người hết Prada, Armani lại Louis Vuitton…

Giọng Thảo ỉu xìu:
- Anh phải cho tui ít ra còn có chút an ủi chứ, không sao tui chịu nổi. Mà mặc đẹp để làm gì, chỉ có con ma không biết gì về thời trang và cái đẹp như anh thấy, còn làm tui đau lòng hơn. Hix…
- Ờ, vậy mai cô cứ áo ngủ trắng mà mặc đi.
- Mặc gì kệ tui.
- Ráng mà tận hưởng, tới khi cô tới hạn xuống âm tào địa phủ rồi, chỉ có độc thời trang “đồng phục âm ti” thôi, tha hồ mà xúng xính.
- Mặc xác tui.
- Cũng hên là cô ở một mình không ai để ý, chứ không nửa đêm có người bất tỉnh vì laptop cứ tự dưng mở, còn vô toàn các trang thời trang.
- Kakakaka…

Thảo với tay lấy điện thoại:
- Giờ này ảnh đang làm gì?

Tên ma nam ghé vào tai cô:
- Anh đang làm việc.

Thảo huých hắn một chỏ:
- Xê ra.

Ngẫm nghĩ một lúc, cô nhắn tin:
- Chiều nay đi dạo phố nhé anh!

Tên ma nam giật mình, níu áo cô:
- Nè, tui chưa sẵn sàng để hợp thể với cô đâu.

Cô cười buồn:
- Tui đùa thôi, tui biết ảnh sẽ không đi.
- Sao vậy? Biết còn nhắn chi?
- Đồ ngốc, biết mới nhắn, chứ không sao tui gặp ảnh được.

Có tin nhắn đến:
- Hôm nay ngày lẻ, ngày cho thể thao mà nhỏ, hôm khác nghen.

Thảo chìa màn hình ra trước mặt tên ma nam:
- Thấy chưa?
- Có ngày cho thể thao nữa hả?
- Ừa, các ngày lẻ trong tuần, ảnh đi chơi quần vợt với hội bạn thân. Nếu không có lý do gì thật đặc biệt, ảnh sẽ không nghỉ.
- Hay tại cô… không đủ đặc biệt.

Thảo đưa mắt nhìn tên ma nam, không nói gì.

* * *

Tới giờ anh tan sở, Thảo và tên ma nam đứng trước cổng cơ quan anh. Hắn làu bàu:
- Tui đâu có nhã hứng dành thời gian cho “người ta” của cô.
- Vậy anh về đi, ở đây chi.

Hắn ngó lơ:
- Một mình buồn.

Anh vừa chạy ra cổng, điện thoại reo, có lẽ là bạn trong nhóm quần vợt, cô nghe anh nói:
- Ừa, mới ra khỏi cổng, giờ mình về nhà thay đồ rồi chạy lên, vậy nghen!

Tên ma nam khoanh tay trước ngực, nói bâng quơ:
- Tinh thần thể thao dữ.

Về nhà, hình như vợ anh đã về trước. Anh bước vào nhà, vừa cất cặp và giày vừa nói lớn:
- Chào em, hôm nay em về sớm hả?

Có tiếng nói vọng ra, tiếp theo là người phụ nữ cũng bước ra:
- Hôm nay mấy đứa bạn rủ vợ chồng mình đi ăn tối, lai rai chút.
- Anh đang định ra sân.

Người phụ nữ tiến sát đến ôm eo anh, hơi nũng nịu:
- Tuần anh ra sân tới 3 ngày, nghỉ một hôm thôi mà.

Thảo thấy ánh mắt anh nhìn người phụ nữ đầm ấm, tay anh cũng choàng qua eo cô ấy, anh nhẹ nhàng:
- Ok.

Họ mỉm cười với nhau.


Thảo nằm vắt vẻo trên nhành cây trong bộ đầm tím dài mỏng mảnh, mắt dõi nhìn xa xăm… tên ma nam khoanh tay đứng trên một cây khác gần đó, không nói gì…

Tiếng lá, tiếng gió, tiếng động cơ xe hoà nhịp dưới lòng đường…


Thảo bấm send: “Hôm nay vui không anh?”

Tin nhắn đến: “Vui nhưng mệt, cũng như mọi ngày, anh vừa về đến nhà, em ngủ ngon”.

Tên ma nam ghé mắt nhìn:
- Người ta cũng đâu nói rõ là… đi chơi vui hay thể thao vui, cũng không thể cho là nói dối hen.

Thảo im lặng, để điện thoại qua một bên, thoắt cái đã trở lại nằm ngoài công viên.

Tên ma nam lót tót tới sau:
- Mọi hạnh phúc đều là sự sắp đặt, biết ít thì tốt hơn, cái gì khuất mặt khuất mày thì thôi í mà.

Cô bâng quơ:
- Anh biết người tình và vợ khác nhau thế nào không? Khi ở cạnh vợ, có điện thoại của người tình gọi đến, người đàn ông ngồi tại đó nghe: “ờ, mình biết rồi, hôm nay mình đi chơi với bà xã, không lai rai với nhóm được rồi, hôm khác nghen” – đó là tôn trọng vợ. Khi ở cạnh người tình, vợ gọi đến, người đàn ông cầm máy đi chỗ khác nghe – đó là tôn trọng người tình. Có điều người đàn ông không nói với vợ kiểu: “Ừa, mình đang lai rai với bạn, chút về mình gọi lại nghen”… mà sẽ nói là: “Alo, anh nghe, có gì không em…”…
….

Sương bắt đầu xuống… Phố đã vắng người, nhịp gió dường như nhanh hơn… Thảo quay nhìn tên ma nam: “Tui quên hỏi ông một điều, ma có biết lạnh không?”…
 

MinhThy

<marquee behavior="alternate" scrollamount="1"><fo
Joined
Nov 17, 2011
Messages
3,907
Points
113
Miễn bàn zí con nhỏ mê người không yêu mềnh. Người tình chết gần cả tuần lễ mà không hay biết.
 

Sheiran

Administrator
Staff member
Joined
Nov 17, 2011
Messages
5,260
Points
113
Chương VIII

Thảo luôn về nhà trước khi nắng lên. Sau đó ngủ thêm một chập nữa. Thường phải đến 11h hoặc 14h. Rảnh mà… có việc gì để làm ngoài ngủ đâu…

Thói quen từ lúc… còn sống của Thảo là mỗi khi vừa thức giấc, điều đầu tiên cô làm là với tay lấy điện thoại, xem có cuộc gọi hay tin nhắn gì hay không.

Thảo hơi nhíu mắt lại để nhìn cho rõ, có 3 cuộc gọi nhỡ, và 2 tin nhắn, đều từ anh. “Bỗng dưng… nhớ em, điện thoại hoài không thấy bắt máy, mấy ngày qua anh bận quá, em không sao chứ, em khoẻ không?”, “Em đang làm gì? Sao không trả lời tin nhắn? Anh thấy lo, khi nào đọc tin nhớ trả lời cho anh biết.”..

Tên ma nam ghé đầu qua, cười cười:
- Cũng lo hỉ?

Thảo không trả lời, đi thẳng ra toilet… đứng ngẩn người một lúc, cô trở vào phòng, nằm vật xuống. Tên ma nam thắc mắc:
- Làm gì vậy?

Giọng Thảo buồn buồn:
- Thỉnh thoảng tui vẫn chưa quen với việc tui không cần tắm gội. Tui luôn tắm mỗi sáng khi thức dậy. hix… Làm ma đã không được ăn, còn không được tắm. huhu…

Tên ma nam chắc lưỡi:
- Chẳng hiểu nổi phụ nữ. Thành ma điều đầu tiên làm tui sung sướng nhất là không cần phải… tắm nữa. Vậy là có người lại đau khổ vì không được tắm. Bó chiếu.

Thảo liếc xéo:
- Đừng có đem tư tưởng từ thời hái lượm của anh ra mà so sánh với tui.

Thảo cầm điện thoại nhắn tin: “Em mới thức!”

Tin nhắn vừa gởi đi, đã có cuộc gọi tới, Thảo đâm hoảng:
- Chết cha, làm sao đây!

Tên ma nam nhìn ngang:
- Có lúc cô cũng thông minh, mà khi cô ngốc cũng không ai ngốc bằng, “ổng” đang muốn điện thoại cho cô, lên tiếng làm gì rồi hỏi làm sao.

Thoáng bối rối, đợi tắt chuông, Thảo nhắn: “Tự nhiên sáng nay thức dậy bị viêm họng, em nói chuyện không lên tiếng luôn, nhắn tin nhé anh!”

Lại có điện thoại tới, hơi chần chừ, Thảo bấm nghe, mở loudspeaker:
- Alo, sao tự nhiên viêm họng vậy… alo… nói không lên tiếng luôn hả em? Chút anh chạy qua chở đi ăn tối nhé, nhớ uống nước nhiều vô… nhớ em…

Tên ma nam nhìn Thảo, ý như dò hỏi “giờ sao…”.
 

Sheiran

Administrator
Staff member
Joined
Nov 17, 2011
Messages
5,260
Points
113
* * *

Chiếc Camry đen quen thuộc chậm chậm dừng trước nhà Thảo, anh hạ kính, mỉm cười với cô. Khi Thảo đã yên vị trong xe, anh nghiêng người hôn nhẹ lên trán cô, nhìn cô trìu mến:
- Chào em, hôm nay… mặc đồ mới.

(Tên ma nam đang hợp nhất nói với Thảo):
- Ảnh mà biết cô đang mặc một trong những thiết kế mới nhất của Chanel chắc dzui lắm ha.

Thảo cười nhẹ:
- Đẹp không anh?
- Đơn giản, nhưng tinh tế. Em khoẻ chưa? Giọng nói nhẹ hều, như gió à.
- Em khoẻ.

Anh lại cười với cô rồi cho xe chạy. Thảo hơi ấp úng:
- Em ăn tối rồi, hay mình đến chỗ nào hóng gió đi anh.

Anh xoay nhìn cô, nhíu mài:
- Anh nói qua chở em đi ăn mà.
- Lúc chiều uống thuốc xong em vừa đói vừa mệt, nên ăn luôn rồi.
- Anh thì chừa bụng đi ăn với em, giờ đói meo.

Thảo nhìn anh, bối rối, không biết nói sao, tên ma nam thì cứ lải nhải: “Tui không chắc là cô ăn được đâu, ăn vô không biết có bị gì không, với lại nhớ là chỉ ảnh nhìn thấy cô thôi, người khác không thấy đâu đó”.

Anh mỉm cười hiền từ:
- Không sao, sẽ đến một chỗ cho em hóng mát, anh thì chăm sóc cái bao tử xíu.

Quẹo vào bãi đỗ xe Nhà hàng Tân Cảng, anh xuống đi vòng qua mở cửa xe cho Thảo. Tên ma nam bép xép: “Sao cô không tự xuống, để người ta nhìn”, Thảo trả lời truyền âm trong cơ thể hợp nhất: “Thà người ta nhìn ảnh tự nhiên mở cửa xe rồi đóng lại, còn đỡ hơn nhìn cửa xe tự nhiên mở ra rồi đóng lại, đồ ngốc. Hay anh muốn ảnh mắt tròn xoe, mồm há hốc, nhìn tui tự nhiên đứng ngoài xe”.

Anh choàng tay ngang eo Thảo đi vào trong, vừa đi vừa ghé vào tai cô thì thầm:
- Hôm nay em đẹp quá, mấy tên giữ xe cứ nhìn không chớp mắt.

Thảo nhủ thầm: “Thật ra thấy anh lạ nên nhìn đó mà.” Tự nói xong, cô nghe tên ma nam cười khúc khích.

Thảo vừa đi vừa áp vào người anh:
- Anh bỏ hai tay vào túi đi, để em ôm anh được rồi.

Anh nhìn cô, phì cười:
- Thì anh ôm em, em ôm anh, có sao đâu.

Thảo vờ nhõng nhẽo:
- Hôm nay em thích vậy, đi mà…

Anh chỉ cười rồi chìu theo ý cô. Vừa đi vừa hỏi:
- Hôm nay em không xài nước hoa.

(Thảo nói với tên ma nam: “Phát hiện mới, tui không xài nước hoa được. Hix… huhuhu…”, tên ma nam cũng ồ lên: “Ờ ha, có xài cũng bay vào không khí, đâu có bám được vào cô”).

Thảo vờ thỏ thẻ:
- Cả tuần không gặp, em vội quá nên quên mất.

Anh nhìn cô âu yếm, hôn nhẹ lên tóc cô, vừa hôn vừa nói nhỏ:
- Cái đầm của em thật sự rất đẹp, mấy cô tiếp viên cứ nhìn theo em không rời.

(Tên ma nam chắc lưỡi: “Cô làm sao cố gắng hạn chế ông này bày tỏ cảm xúc đi, không thôi tối nay ở đây dám có người điện thoại tới 190A Bến Hàm Tử kêu người tới đón ổng lắm.” - Thảo nẹt: “Không thấy tui đang cố gắng hả, ngủ đi!” – “Tui mà ngủ không chắc ổng còn nhìn thấy cô đâu à nghen”…)

Lúc anh đang ngồi xuống bàn, Thảo vờ nói nhỏ:
- Hôm nay chén với ly một bộ thôi nhé, em dùng chung với anh.

Anh nhướng mài:
- Bữa nay em sao vậy, lạ lùng.
- Lâu lâu lãng mạng tí mà.
- Trời đất, lãng mạng thì lãng mạng nhưng dùng riêng mới thoải mái chứ.
- Thôi, dùng chung đi.
- Được rồi, ly chung, chén riêng, để em thoải mái, anh đói nên ăn nhiều mà.

Gọi món này nọ xong, cô phục vụ đi vào trong vừa chuẩn bị, vừa đưa phiếu cho bộ phận bếp vừa tám với mấy cô đồng nghiệp:
- Ông khách đó cũng trẻ, cũng bảnh trai, mà lạ lạ sao á mày ơi, chén thì lật hai cái, mà cứ nói chuyện một mình cái gì á.
Một cô tỏ vẻ hiểu chuyện:
- Thông cảm đi, chắc đang thất tình hay tưởng nhớ người đã mất gì đó mà.


Kéo nhẹ Thảo tựa vào vai mình, anh xoa xoa bờ vai cô:
- Em không khoẻ hả, không ăn uống gì hết, hôm nay cứ lạ lạ sao sao á, không giống em thường ngày.
- Sao hôm đó, hôm sau anh không gọi điện cho em.

Anh dụi mũi vào tóc cô:
- Em là sâu ngủ mà, hôm đó em hơi say, anh nghĩ hôm sau em ngủ phải hơn nửa ngày, để cho em ngủ. Với lại anh cũng bận, cả tuần nay nhiều việc quá.
- Nếu như em chết… anh có buồn không?

Anh siết khẽ vai cô:
- Bậy bạ, nói gì không à.

Cô cười gió:
- Nói vậy thôi, không lẽ anh trả lời là không buồn. Với lại, tự dưng một người chết trẻ, dù là hàng xóm của em cũng thấy buồn, huống gì là anh.

Anh hôn tì lên trán cô:
- Nói bậy không à. Em không biết anh thương em thế nào sao.
- Biết chứ, như một người dưng ấy mà.
- Cái gì mà người dưng?
- Thì người dưng là người dưng chứ sao. Không bà con dòng họ. Không giấy tờ ràng buộc, có là gì đâu.
- Nhưng không phải người dưng.
- Nhưng so với vợ anh, thì không là gì hết.

Anh xoay người nhìn cô, rồi lại siết khẽ cô vào lòng:
- Đừng nói vậy… em à…
 

Sheiran

Administrator
Staff member
Joined
Nov 17, 2011
Messages
5,260
Points
113
Chương IX

Thảo ngồi bên bờ biển, vầng trăng non soi bóng dập dềnh theo từng làn sóng.
- Tui rất thích biển. Đặc biệt là những đêm có trăng, và tuyệt nhất là không ai cả.

Tên ma nam ngập ngừng:
- Vậy.y… Tui có cần… đi chỗ khác không?
- Không cần đâu.

Thảo tựa cằm lên gối:
- Tiếng sóng và tiếng gió hoà vào nhau, luôn làm tui cảm thấy thanh thản và dễ chịu. Tiếc là không tắm biển được nữa, tui thích tắm biển, thích cảm giác trong làn nước mát lạnh.

Tên ma nam nắm tay Thảo, kéo cô đứng dậy.
- Theo tui.

Hắn dẫn cô đi trên mặt biển, ra khá xa bờ, kéo cô nằm xuống theo gã, cả 2 nằm xoãi người trên sóng, hai tay dang rộng, ngắm trăng và nhìn lên bầu trời chi chít những vì sao. Tuy không thấm nước, nhưng Thảo có thể cảm nhận được hơi lạnh từ lòng biển dưới cơ thể mình. Hắn vừa nói vừa nhoẻn cười:
- Thú vị lắm phải không? Cô có bao giờ nghĩ mình có thể đi trên mặt nước, ra xa bờ, thả người nằm trên biển chưa? Nhìn bầu trời bao la. Và xung quanh không có ai.

Thảo không trả lời, cô nhắm mắt lại, buông lỏng cơ thể, khẽ cười vu vơ.

Hắn thì thầm bên tai cô:
- Tất cả mọi vấn đề đều có nhiều mặt. Nếu nghĩ về mặt nào đó làm mình không vui, thì hãy nghĩ đến mặt khác, mặt nào mang tính chất tích cực, và có thể làm lòng mình dễ chịu, là được rồi. Đâu cần chỉ nghĩ đến những mặt tiêu cực, những mặt làm mình phiền muộn, tổn thương, có phải không?

Thảo vẫn im lặng, cô nghe lòng mình nhẹ hẫng, đúng là nếu còn sống, cô không thể nào có được cảm giác này. Chợt một bàn tay nắm khẽ lấy tay cô, cô mở mắt xoay nhẹ đầu nhìn tên ma nam, cái cách hắn nắm tay cô lúc này… không giống như bình thường. Cô vờ đùa:
- Gì đây?

Hắn cười nhẹ:
- Chỉ là… tự nhiên nghĩ có lẽ cô cần một bàn tay lúc này.

Thảo vờ nhíu mài tỏ vẻ suy nghĩ:
- Thật ra… tui đang nghĩ… tuyệt nhất cho lúc này là… làm tình cơ… Kakakaka… Just kidding…

Thảo cười phá lên, tiếng cười giòn tan vỡ vào trong gió…

* * *
Chuông tin nhắn làm Thảo tỉnh giấc. Cô mở máy đọc:
- Hôm nay muốn đi đâu chơi không nhỏ?

Thảo reply:
- Chắc hóng gió đâu đó, đi xe máy nhé anh...

Tên ma nam len lén nhìn Thảo:
- Hôm qua…
- Sao?
- Cô nói muốn…
- Hửm.m…
- Đừng nói hôm nay… thực hiện nha…

Thảo ngẩn ra, rồi phì cười lấy gối đập vào mặt tên ma nam:
- Anh điên quá, tui đùa thôi mà. Không gian như vậy tui mới muốn cơ. kakakaka…

Tên ma nam bỗng tươi tỉnh hẳn:
- Thật ra, trước đây tui từng ước kiếp sau đầu thai thành… phụ nữ, để xem cảm giác của phụ nữ trong… chuyện ấy như thế nào, khác thế nào với cảm giác của… phụ nam, nên nếu cô “làm thật”, cũng tốt. hahahaha…

Thảo bật cười:
- Biến thái quá đi. Xạo sự, tui làm thiệt thì đừng có mà cản nhá.

Hắn le lưỡi, cười cười.
- Khi đến kiếp sau, cô muốn thành nam hay nữ?
- Nữ.
- Sao vậy? Không muốn thử cảm giác làm nam giới à?
- Thứ nhất: Anh sẽ chẳng nhớ gì của kiếp này, làm nam hay nữ thì cũng không “thử” được gì cả. Thứ 2: Tui thích làm đẹp, làm nam chán lắm, làm con gái thích hơn. Hihi…
- Đúng là sợ cô thiệt.
 

Sheiran

Administrator
Staff member
Joined
Nov 17, 2011
Messages
5,260
Points
113
* * *
Thảo và tên ma nam lướt theo phía sau xe anh từ cơ quan về nhà. Tên ma nam nhắc:
- Về nhà xong sẽ qua chở cô đi chơi đó, còn đi theo chi.
- Rảnh mà, kệ tui.

Ngang một shop thời trang nọ, chợt Thảo dừng lại, một bộ đầm rất đẹp và hợp với sở thích của cô. Ngẫu nhiên sao, anh cũng dừng lại, rẽ vào shop.

Anh chọn mua đúng bộ đầm cô thích. Nhìn giá, cô chép miệng:
- Mắc quá, là tui thì tui không dám mua đâu.

Tên ma nam nheo mắt:
- Có khi nào mua tặng cô không?

Suy nghĩ một lúc, Thảo chậm rãi:
- Hình như, từ khi quen nhau đến giờ, ngoài hoa, ảnh chưa từng tặng quà cho tui.
- Kỳ vậy?
- Um.m… cũng không biết nữa. Có lẽ “xã giao” thì hoa thôi là đúng rồi mà.

Nói xong, cô nhìn tên ma nam, nhoẻn cười. Hắn khoanh tay, lắc đầu:
- Thường cô có nụ cười rất đẹp. Nhưng không phải kiểu này. Cười kiểu này thì thà đừng cười còn hơn, tui không thích kiểu cười này của cô chút nào.


Họ lại tiếp tục theo anh về nhà. Vợ anh chưa về. Anh đi thẳng vào phòng ngủ, để túi quà lên bàn trang điểm, viết một mảnh giấy để cạnh: “Tình cờ vừa bắt gặp ngoài đường, anh nghĩ nó hợp với em.”

Xong anh mỉm cười đến tủ lấy đồ thay, có lẽ chuẩn bị đi gặp Thảo. Thảo nghe mắt mình cay cay, mà không hiểu vì sao. Tên ma nam e dè:
- Lại buồn à?

Thảo lắc đầu:
- Buồn gì đâu, sau khi từ biển về, tâm trạng tui đã bình thường và nhẹ nhàng rồi. Không lưu luyến gì nhiều nữa.

Im lặng một lúc, Thảo bâng quơ:
- Anh biết không, con người xài tiền rất lạ, nhưng nó thể hiện được rất nhiều điều. Ví dụ anh đãi người này người kia bao nhiêu chầu nhậu, mỗi chầu 5-7 triệu. Là điều rất bình thường. Nhưng nếu anh cầm tiền trả cho một món quà tặng ai đó, không phải là đối tác – cấp trên – v.v.. nói chung không phải là quan hệ công việc – làm ăn… thì lại là vấn đề hoàn toàn khác hẳn, rất khác biệt.

* * *

Anh thắng gấp xe, hoảng hồn khi bắt gặp Thảo đang đứng trên đường ở một đoạn vắng. Càng bất ngờ hơn khi Thảo đang mặc bộ váy… giống hệt bộ váy anh vừa mua mang về nhà.
- Sao em ở đây?

Thảo nghiêng đầu, cười nhẹ:
- Vì nôn gặp anh đó mà.
- Em làm anh hoảng hồn.
- Sợ vợ anh thấy hả?
- Lại nữa…

Thảo lên xe. Đưa tay vịn eo anh. Anh vừa chạy vừa xoay đầu ngang trò chuyện:
- Hôm nay lại đồ mới hả?
- Sao anh biết mới?
- Thì… lần đầu thấy em mặc.
- Um.m…
- Dạo này… xài sang ta?
- Sao sang?
- Bộ váy em mặc… nhìn có vẻ… đắt tiền.
- Em không biết, có người bạn mới tặng.
- Um.m…
- Anh biết không, lâu nay em vẫn luôn thắc mắc một điều.
- Chuyện gì?
- Em thắc mắc là một người đàn ông lịch thiệp, yêu vợ, nếu bị vợ bắt gặp đang đi cùng nhân tình, thì sẽ phản ứng như thế nào? Thường trên báo chí chỉ viết người đàn ông ngoại tình thường không yêu vợ thôi.

Im lặng một lúc, anh đánh trống lảng:
- Lúc trưa, anh đi ăn với đối tác ở Khu Du lịch Văn Thánh, thấy người ta chụp ảnh cưới, tự nhiên nghĩ em chụp ảnh cưới chắc đẹp lắm.
- Em á, em có định lấy chồng đâu mà.
- Vậy khi nào chụp cho em nhé!

Thảo phì cười:
- Để làm gì hở anh?
- Thì nếu… em không có ý định lấy chồng, thì nên chụp cho em một album, làm kỷ niệm mà.
- Cô dâu… thường mang giày đỏ anh nhỉ?

Anh bật cười:
- Đâu ra cô, tuỳ theo trang phục mà mang màu phù hợp chứ, có ai qui định màu… giày bao giờ.
- Em thấy trong phim cổ trang của Trung quốc í, cô dâu toàn mang hài đỏ thôi. Rồi như Tây Môn Khánh anh nhỉ? Rót rượu vào hài Phan Kim Liên mà uống… ngày đầu rước cô ấy về nhà.

Anh nắm tay kéo cô sát vào người:
- Trời đất ơi cô nhỏ ơi, bữa giờ em lạ lạ sao á, hồn cứ ở trên mây không à. Thời hiện đại rồi cổ trang đâu nữa cô ơi, mình đang ở Việt Nam nữa nha chưa. Mà ngày xưa các cô ép chân thật nhỏ, rót rượu vào hài còn uống nổi, thời bây giờ rót vô uống có nước… xỉn chết luôn. Hahahaha…

(Tên ma nam cũng bật cười theo: “Cô thiệt là… hết ý kiến với cô luôn”.)
 
Top Bottom