[Truyện dài] Nguyệt...

Sheiran

Administrator
Staff member
Joined
Nov 17, 2011
Messages
5,260
Points
113
Chương IX:

Ngày thứ 7

Đi làm về, trên đường ghé qua điểm hẹn với 3HL, không hiểu sao, Hiền tấp vào một tiệm nữ trang.

Chọn chiếc nhẫn bạch kim đính viên Thạch anh Tím, Hiền chợt cười vu vơ.


Vào quán, Hiền mỉm cười khi trông thấy Thạch, trên bàn, chỗ Hiền ly đã rót sẵn bia.

Đặt cặp xuống ghế, Hiền vừa ngồi vừa nhìn Hùng:
- Bữa nay rót sẵn bia cho tui luôn ta.
- Ờ, iu mà.

Cả đám phì cười. Lam nhìn Hiền lắc lắc đầu:
- Tiều tuỵ quá, hôm nay ngày cuối phải hông, có khi nào mày “đi luôn” hông!

Huy nhịp nhịp chân, cười cười:
- Bữa nay uống nhìu chút đi, biết đâu mai hết được uống nữa òi.

Thạch cười, cầm ly bia đưa tận tay Hiền:
- Vậy ủng hộ tâm ý của bạn Huy, tranh thủ hen.

Hiền cầm ly bia, vờ đa tạ một vòng:
- Đắc thọ, đắc thọ!

Đặt ly bia xuống, Hiền ngạc nhiên cúi xuống bàn tìm cái gì đang quẩn dưới chân, nhấc chú chó mực xinh xắn ra khỏi gầm bàn, Hiền nói với cả nhóm:
- Bữa nay quán có cún nè!

Hùng khoát tay:
- Chút đem dzìa đi.

Hiền nhìn Hùng:
- Phá wài.
- Thiệt, của tao á, giữ dùm mấy ngày đi.
- Đâu ra?
- Bà chị đi du lịch gởi, mà con gái tao bị dị ứng lông chó, đem nhờ mày giữ dùm.

Hiền vừa chơi với chú cún vừa trả lời:
- Ờ… cũng được…

Thạch và Hùng nhìn nhau… cười ý nhị…

* * *

Hiền cố tình về trước 22h, vào nhà giấu chiếc nhẫn dưới gối phía Hà vẫn hay nằm, xích chú chó mực ngay cửa ra vào, Hiền xoa đầu bé cún:
- Mày đứng đây chờ chị về, kêu tao, nghen ku! Rồi tao giới thiệu chị cho mày.

Hiền vào nhà, vừa dọn dẹp sơ xài vừa hát vu vơ, trong đầu nhủ thầm: “Tối nay mình khoá cửa nhà bằng ổ khoá, cất chìa khoá luôn…”, điện thoại reo, Hiền nhướng mài khi thấy số của Như Ý:
- Chào bà chị xinh đẹp!
- Dzữ hông, tưởng em quên từng biết chị Như Ý này rồi.
- Làm gì có, báo lá cải nào đưa tin xàm vậy ta!

Cả hai cùng cười. Như ý ngọt nhạt:
- Chị hỏi thiệt nha, có phải em bắt cóc Nguyệt của chị về nhà em rồi không?
- Gì nữa đây…
- Từ hôm chị không liên lạc được với Hà đến nay, Hà không quay lại chỗ chị, mà chị điện thoại hoài cũng không được.

Chiều nay mẹ Hà tới tìm chị.
- Mẹ Hà?
- Ừa, bà nói gần nửa tháng rồi không thấy Hà điện về nhà, bà liên hệ với bạn hàng của Hà, người ta cho số chị.
- Rồi sao rồi chị?
- Sao trăng gì, chị có biết Hà ở đâu đâu, chị đoán hông chừng em đang lo cho nó…
- Đâu có…
- Tới nay em không có gặp Hà?
- Um.m.. em có tình cờ gặp ở quán cafe. Được rồi, để mai em đến quán Hà làm, nhắn với Hà liên lạc về gia đình.
- Ờ, vậy nha, mà nhớ bữa nào tới thăm chị đó.
- Rồi rồi… Nhớ mà!

* * *

Đã 23h, vẫn chưa thấy Hà, bỗng dưng Hiền nôn nóng trong lòng. Chợt, chú cún nhỏ sủa vang inh ỏi, cứ giật dây như muốn lao ra ngoài. Hiền nhìn ra, Hà đang đứng nhìn vào nhà, phía ngoài cổng rào. Hiền vội vàng đi ra, nhưng không hiểu sao Hà hơi lùi lại, Hiền thoáng ngạc nhiên cũng ngừng theo:
- Sao em không vô?

Giọng Hà như nhẹ hơn mọi ngày, làm Hiền phải tập trung để lắng nghe.
- Em đang vội, chỉ đến chào anh thôi.
- Em đi đâu?
- Sáng mai có việc phải về quê, giờ em phải về nhà chuẩn bị.
- Anh về với em.
- Thôi, em tự lo được.
- Anh về chuẩn bị với em, mai anh… về quê với em.

Mắt Hà ánh lên, cô nhoẻn cười:
- Anh muốn về quê với em sao?
- Ừ, anh muốn tặng mẹ ít quà tết, dắt ku em đi shoping coi nó thích gì...

Dường như Hiền thấy mắt Hà nhoè đi…
- Cảm ơn anh!
- Cảm ơn gì, ngốc quá, vào nhà đi em!
- Em phải đi rồi…

Hiền bắt đầu bực, anh cao giọng hơn mọi ngày:
- Từ lúc gặp em trước cửa nhà anh đến giờ, em luôn như vậy, luôn đặt anh vô thế bị động, tới hôm nay thôi, anh không chấp nhận vậy nữa, em chờ anh 2 phút…

Vừa nói, Hiền vừa chạy nhanh vào nhà, đến giường, giở gối lên, chụp hộp nhẫn và chạy ra…

Chú Cún vẫn sủa suốt từ khi Hà tới đã ngừng sủa…

Trước cổng rào vắng hoe, không một bóng người…

Hiền chạy đi, tìm hướng này… nhìn hướng kia… Chỉ nghe tiếng bước chân Hiền cô quạnh giữa đường đêm... …
 

Sheiran

Administrator
Staff member
Joined
Nov 17, 2011
Messages
5,260
Points
113
Chương X:

Một đêm mất ngủ sau đó mệt quá thiếp đi lúc trời ửng sáng làm Hiền uể oải không dậy nổi.

Điện thoại reo:
- Chào chị!

Đầu giây bên kia, giọng Như Ý gấp gáp:
- Hiền ơi, lớn chuyện rồi… Chị thật tình không thể ngờ được… tút… tút… tút…

Hiền nhíu mắt, bấm số gọi lại:
- (Thuê bao quí khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được…)

Hiền thở dài, quăng điện thoại qua một bên: “Chẳng biết chuyện gì, nằm tí nữa, tính sau!”

* * *

Tiếng đập cửa, tiếng gọi dồn tổ hợp của Hùng, Huy, Lam làm Hiền tỉnh giấc. Hiền quờ tìm mắt kính, không giấu được vẻ ngạc nhiên khi ra mở cửa:
- Gì dzậy trời? Sao tự nhiên mấy ông tới đây?

Hùng:
- Coi lại máy coi bao nhiêu cuộc gọi nhỡ, tưởng có chuyện gì.

Hiền phì cười khi Hùng, Huy, Lam đã bước nhanh vào nhà, ngó dáo dác. Hiền gãi gãi đầu:
- Gì dzậy trời? gọi không được kéo tới đây luôn, dzụ này mới à, hết hồn!

Huy tưng tửng:
- Chưa đâu kung, chuyện hết hồn còn ở phía sau!

Cả ba ngồi lên giường, Hiền đi đánh răng.

Sau khi đã tươm tất trở ra, tới ngồi cùng trên giường, Lam đặt cái tablet lên tay Hiền:
- Coi báo đi!

Hiền tròn mắt nhìn Lam, lại phì cười, lắc đầu, đùa:
- Ông Hùng mới được lên trang nhất PlayBoy hở?

Hùng:
- Nhằm nhò gì, tin khác còn hót hơn.

Trong khi Hiền chuẩn bị xem coi tin gì, Huy lẩm nhẩm:
- Phát hiện thi thể tử nạn trong công trình mới khởi công…

Hùng và Lam lần lượt tiếp lời:
- Vị trí sau lưng KTV…
- Kết quả điều tra và giám định cho thấy nạn nhân là một cô gái tầm 26 tuổi… bị trượt chân rơi xuống từ tầng 5 một toà nhà gần đó, sau cú tiếp xúc chấn động với hố nước nằm trong khu công trường sắp thi công dẫn đến bất tỉnh, đã tử vong vì ngạt…
- Thời gian tử vong khoảng 10 ngày…

Tay Hiền run rẩy… chiếc Tablet rơi xuống đất… đập vào mắt anh là ba chữ: “Phan Tử Hà”…

Lam chép miệng:
- Mười mấy chai của tui…

Cả bọn đưa mắt nhìn Hiền… Hiền như chết lặng… “Là sao?... Là sao?...”

Không khí im lặng bao trùm cả gian phòng… một lát, Hiền quay sang Hùng, giọng thất thần:
- Là sao?

Hùng chậm rãi:
- Tao cũng không biết… Lần Thạch gặp mày, về nói tao là người mày âm khí nặng… hình như có “dong” bám theo… Biết mày không tin mấy chuyện này, nhưng đúng là thấy mày cả tuần lễ xuống sắc quá, nên mới dấu mày, để Thạch “chú” vào ly bia, cho mày uống, xong đưa tao con chó mực để mày đem về nhà…

Cả nhóm im lặng… Hùng tiếp:
- Nhưng ngay cả Thạch thì cũng chỉ nghĩ mày bị “dong” phá vậy thôi… ai mà ngờ được chuyện gì khác nữa…

Huy ngập ngừng:
- Vậy cái người ở với mày mỗi đêm… suốt tuần rồi… thật ra… là ai…

Người Hiền bắt đầu run lên…
- Tao… cũng không biết…

Hiền lẩm bẩm:
- Suốt một tuần… chỉ chiếc đầm tím… đêm hôm đó…
- Suốt một tuần… quần áo tao luôn tươm tất trên người…

Hiền bất ngờ đi nhanh ra ngoài… Đến gõ cửa từng phòng trong dãy trọ…


Quay lại, Hiền nói với mọi người mà như nói với chính mình:
- Chưa từng có ai ở đây… gặp…”bạn của tao”…

* * *

Đêm - như bao đêm, bóng tối ru phố nhỏ vào thinh lặng…

Hiền đã trả chú cún lại cho Hùng.

Đúng 22h, Hiền thắp một ngọn nến trắng, đặt sát đầu nằm, cạnh một bó Phù Dung tím, cửa phòng khép hờ.

Hiền mở nắp hộp nhẫn, đặt cạnh ngọn nến, thầm thì:
- Bởi… em chưa từng hỏi anh, Tử Hà!… Anh họ “Nguyễn”!...

Nói rồi, Hiền nằm xuống giường, kéo chăn đắp ngang người, khép mắt lại...

Một cơn gió lạnh từ đâu chợt thốc vào phòng…

Ngọn nến run khẽ khàng… nhảy múa…

The End…
20-21/01/2013

Sheiran - Vemientay.vn
 

iSoft

<marquee behavior="alternate" scrollamount="1"><fo
Joined
Dec 21, 2012
Messages
348
Points
93
Anh sẽ được ưu tiên đóng phim ở VT :D
 

fellow

Well-known member
Joined
Aug 20, 2010
Messages
3,217
Points
113
12964045331363517154_574_0.jpg


Cầu hồn Tử Hà

Tháng Bảy mưa ngâu mùa âm hồn

Lên chùa tìm thăm cốt đồng cô

Vời em về cho anh han hỏi

Chuyện đã bao năm tình đơn côi



Hồn vừa nhập khăn điều chao đảo

Giọng trầm buồn hồn gọi tên anh

Tay anh lạnh thịt da buốt giá

Cái lạnh cơ hồ lạnh cõi âm



Hồn hỏi tại sao gọi hồn về

Hồn vẫn đang vất vưởng chưa yên

Vì anh vãn hằng đêm thổn thức

Vẫn hằng đêm thầm thĩ gọi tên



Hồn lại bảo vứt đi khăn trắng

Giữ làm gì mảnh vải vô tâm

Con người bày ra nhiều cay đắng

Kẻ chết đã xong kẻ sống sầu



Anh rấm rức khóc thầm ngực nặng

Anh làm sao quên được Hà ơi

Nọ chăn gối hương mình còn lắng

Này gương soi hình bóng chưa nhòa



Hồn thong thả nói lời xin lỗi

Bỏ mình anh một bóng đơn côi

Có phải đâu hồn không thảng thốt

Viên đạn xuyên tim hồn chết như mơ



Trong mắt hồn đọng hình ảnh anh

Đọng bao yêu thương bao êm đềm

Dù cách trở âm dương vòi või

Vẫn cận kề bên anh từng đêm



Hồn bảo hồn bơ vơ lạnh lẽo

Không siêu thăng qua cõi ta bà

Vì còn nặng tình người vợ trẻ

Đôi mắt buồn còn dõi trông theo



Về đi anh thay khăn gối mới

Về đi anh xóa hình ảnh xưa

Để hồn thoát khỏi vùng diễm ảo

Đợi chờ ngày siêu thoát lai sinh



Hồn ngưng nói cô đồng tỉnh giấc

Nhìn anh còn lặng điếng bơ phờ

Cô nhắc anh thắp nhang khấn Phật

Ngày mai lập đàn cúng tất tiễn hồn
 

Huy mobile

<marquee behavior="alternate" scrollamount="1"><fo
Joined
May 27, 2012
Messages
300
Points
43
Hiền bắt đầu bực, anh cao giọng hơn mọi ngày: - Từ lúc gặp em trước cửa nhà anh đến giờ, em luôn như vậy, luôn đặt anh vô thế bị động, tới hôm nay thôi, anh không chấp nhận vậy nữa, em chờ anh 2 phút… Vừa nói, Hiền vừa chạy nhanh vào nhà, đến giường, giở gối lên, chụp hộp nhẫn và chạy ra… Chú Cún vẫn sủa suốt từ khi Hà tới đã ngừng sủa… Trước cổng rào vắng hoe, không một bóng người… Hiền chạy đi, tìm hướng này… nhìn hướng kia… Chỉ nghe tiếng bước chân Hiền cô quạnh giữa đường đêm... …
NgoiNhaMa.jpg
 

iSoft

<marquee behavior="alternate" scrollamount="1"><fo
Joined
Dec 21, 2012
Messages
348
Points
93
đang đợi đi thực tế để lấy hình bonus cho ss nè :haha:
 
Top Bottom