Ước...

Sheiran

Administrator
Staff member
Joined
Nov 17, 2011
Messages
5,260
Points
113
Sắp đến ngày 20/10... Viết đôi dòng cho người phụ nữ mà nó yêu thương nhất...

Ước gì... có thể có cánh cửa thần kỳ của Đoremon... để quay lại ngày xưa... dù chỉ 1 lần...

..........

Thưở đó, nhà nó còn nghèo lắm, ba nó công tác ở QK9, rất ít khi về nhà, mẹ nó đi buôn bán xa, cũng thỉnh thoảng mới về thăm nó. Từ khi mới lọt lòng, nó đã chỉ sống cùng bà Ngoại.

Ngoại chăm nó từng cơn sốt lúc nửa đêm, cầm tay nó nắn nót từng nét chữ đầu tiên, dạy nó biết sống ngay thẳng, chân thật, dạy nó biết yêu thiên nhiên – yêu con người, dạy nó trồng cây, nuôi heo, quét sân những chiều lá rụng…

Đối với nó, Ngoại là cả một thế giới, thế giới của riêng nó với những gì gọi là chân lý...

Năm nó vừa 10 tuổi, một chiều kia, ngoại nói Ngoại sẽ đi Sài gòn vài ngày thăm người thân, ngoại dặn dò nó đủ thứ, và hứa sẽ nhanh về với nó…

Nhưng…

… Chuyến xe khởi hành lúc 10 giờ đêm đó đã không đến được nơi cần đến…

… Ngoại đã trở về với nó sớm hơn dự kiến… Ngay sáng hôm sau…

… Dưới tấm khăn trùm màu đỏ thẫm…

… Bất động…

… Với đôi mắt nhắm nghiền…
……..

Nó còn quá nhỏ để tin những gì đang diễn ra trước mắt nó là sự thật...
.............

Nó mở khăn trùm, ve vuốt khuôn mặt biến dạng của người bà mà nó yêu thương nhất đời mình... leo lên và nhẹ nhàng nằm cạnh, ôm lấy ngoại như bao ngày nó vẫn làm như thế...
....

Ngoại muốn ngắm nó mặc áo dài khi nó lớn…

Ngoại hứa sẽ đưa nó lên Sài Gòn ngày nó vào Đại học…

Ngoại hứa sẽ yêu thương và chăm sóc cho những đứa con của nó sau này… giống như đã từng yêu thương và chăm sóc nó…

Tại sao? Tất cả chỉ có thể là lời hứa…

Ngoi.jpg
…….

Nó muốn phụng dưỡng Ngoại thật tốt khi nó trưởng thành…

Nó muốn tặng Ngoại những món quà mà khi còn bé nó chỉ có thể nung nấu bằng những ước mơ…
….

Ngày nay, nó có thể tự lo cho mình một cuộc sống đầy đủ và có phần dư dả…

Nó dư sức mua tất cả những món quà mà nó muốn tặng Ngoại ngày xưa…

Nhưng…….
............

Ngoại sẽ làm gì phương ấy, chiều nay?
Có thấy được con – không còn bé nữa
Tuổi ngoại nhiều thêm – ai làm điểm tựa
Chốn ấy cổng chùa - bậc cửa cao không?...


10/10/2011
 

Lê Trung

Member
Joined
Sep 17, 2011
Messages
728
Points
18
Có một chút gì nghe như đồng tâm trạng. Gửi theo một chút xúc cảm chân thành,mong tác giả không phật ý.

Nó có biết không? Ở nơi xa….rất xa đó!
Ngoại đang nhìn nó, Ngoại vui, và Ngoại cười hạnh phúc.
Ngoại vui vì Ngoại không lo, không buồn.
Ngoại không buồn vì biết rằng nó luôn nhớ Ngoại của nó.
Ngoại không lo vì giờ nó đã lớn, đã trưởng thành và đã có thể vững bước tự thân trên đường đời.
Ngoại chắc chắn luôn hãnh diện về nó.
Có lẽ ...những điều này thì nó đã không biết!
 
H

HuyenLam

Guest
Năm nay đọc được bài viết của bé My về bà ngoại hay quá , tôi chợt ao ước sao mình cũng có thể viết được như vậy.Tôi không còn bà ngoại từ nhỏ, nên mọi tình cảm đều dành cho nội và ngược lại tôi cũng là đứa cháu mà nội cưng nhiều nhất trong số anh chị em trong nhà.Giờ này Nội đã xa tôi ngút ngàn nhưng những kỷ niệm về nội hôm nay cứ lần lượt hiện về trong buổi sáng đầy mây xám này như mới ngày hôm qua khi tôi còn là một thằng nhóc ngày nào.

Lúc đó,bọn tôi đứa nào cũng gầy nhom ốm nhách nên mỗi hè về quê là được dịp nội vỗ lại cho... béo chút ra, kẻo không thôi nội nhìn cứ phải chắc lưỡi xót xa. Nhìn cháu, nội lại nhớ con ra đi biền biệt vì công tác và từ đôi mắt trũng sâu ấy lại có giọt nước mắt rưng rưng...

Trong những bữa ăn hay những dịp lễ, giỗ, nội thường ngồi chung mâm với bọn nhỏ chúng tôi. Nội không ăn, hết gắp miếng thịt bỏ cho đứa này, lại múc miến,bún cho đứa khác. Tay nội run run gỡ xương rồi dặn "Coi chừng xương còn sót nghen con!". Vậy đó, nội là vậy đó, tình thương cho đi trong từng cử chỉ nhỏ nhặt nhưng lại bao la và tràn đầy, vô bờ bến.

Thương tóc nội quyện màu năm tháng
Nhuộm thời gian bạc trắng nắng mưa
Dáng thân gầy sớm trưa mong ngóng
Đợi con cháu mỏi mòn ...
Thương nội qúa ! Nội ơi !


Nội có biết không, buổi sáng hôm nay con chợt nhớ nội đến nghẹn lòng. Nhớ ngày xưa, con thường nghịch khăn quấn tóc trên đầu nội, để được nội mắng yêu "Cha mày, vọc tóc của nội coi chừng tóc bạc sớm đó con!". Bây giờ, tóc con đã bắt đầu có... vài ba sợi bạc nằm... lẻ loi, con chẳng biết đó có phải vì con vọc tóc của nội hay vì... ngày tháng đôi khi muộn phiền đã để lại màu trắng ấy trên dòng tóc của con!

Nội ơi giờ này nơi cõi xa xăm đó nội có vui không? nếu như có một điều ước, con ước mình có thể quay lại những ngày xưa để cùng chia sẻ với nội những cơn đau mà con đã từng trải qua, giá như chỉ mình con phải chịu để cho những người con yêu mến đừng bao giờ đau đớn như thế,giá như ...

"Mẹ già như chuối chín cây
Gió lay mẹ rụng, con phải mồ côi.
"

Lời bài hát nghe như vang vọng bên tai con , con đã nghĩ nhiều lắm và cũng nhớ nội lắm, nhớ tất cả những kỷ niệm về Nội, về những tháng ngày con đã sống bên Nội.Ở phương trời xa xôi , nội có thấy ấm lòng hơn không, nội của con?!

Nội ơi, từng chữ thiết tha
Con viết cho Nội khi Bà xa con
Sáng nay mây xám như hờn
Đàn cháu để nội cô đơn nằm chờ
Nội đi ngủ giấc như mơ
Trên cao có thấy bài thơ con làm !
Từ nay mộng ước đành cam
Nội đâu còn nữa mà thăm viếng bà
Nhìn lên di ảnh, đoạn trường!
Trách trời khắc nghiệt con đường tử sinh
Bài thơ cho Nội lệ tràn
Tim con như muối xát ngàn vết thương
Nội ơi, ngăn cách âm dương
Nỗi lòng con gởi Nội thương, thơ này !
Này trái cau với ống vôi
Có buồn khi Nội đã thôi têm trầu ?
Riêng con xa Nội đã lâu
Nhớ bà thương lắm nỗi sầu trùng vây
Nội giờ hết đếm bàn tay
Tính năm, tính tháng đợi hoài cháu con
Nội ơi, thôi ngủ giấc tròn
Câu ru của Nội tim con khắc lời
"Mai này khôn lớn cháu ơi
Đừng quên nòi giống mấy đời cha ông
Dù xa bao núi bao sông
Nhớ về nguồn cội tổ tông của mình"
Con nằm ôm Nội lặng thinh
" Ầu ơ ..." từng tiếng rót tình vào tim...
 
Top Bottom