Mẹ Khập khễnh bước đường đời xuôi ngược Góp hành trang con quảy gánh đi Tóc còn xanh cuồng ngông cuộc sống Mẹ trĩu lòng lo lắng nặng mi Con lỡ lầm - tan hoang quá khứ Quay trở về nhìn mẹ - xót xa Vầng trán in lằn dài đau khổ Mắt lệ nhoà mờ khoé thu ba Nhân quả đời vay trả trả vay Mẹ thấu hiểu thầm lặng tháng ngày Cánh tay mỏi dẫn đường con mãi ..... Con lỡ rồi - nặng nợ chua cay 14.5.2009
Bia Đá Yêu, thương, mong, nhớ về cùng nhạc Hồn em theo nhịp thoáng phiêu dao Tình vứt vần thơ vương hơi hám Đợi khách đa tình mộng đổi trao Giao mùa xuân chuyển những nhớ thương Gởi theo ánh nguyệt ngạt ngào hương Chờ trăng lên níu đời mơ mộng Bất giác ôm đàn giữa khói sương Gió khẽ thổi sầu đêm thanh vắng Ghé viếng mồ hoang thân xác em Đã đầy xanh cỏ rêu phong phủ Bia đá chập chờn bóng quạ xem 16.5.2009
Ta giữa chừng chơi vơi Ta vùi mình trong cát Ta dấu mình trong đêm Nghe từ đâu bão nổi Cuốn niềm đau bên thềm Gió buồn không muốn thổi Mưa sầu chẳng màng rơi Nước mắt thôi ngưng giọt Ta giữa chừng chơi vơi Chân lướt mòn trên đá Môi nứt ngày nắng khô Tim chết dần héo úa Yêu thương gởi dưới mồ Ta giận mình quên khóc Nên trơ, cằn quen say Căn chặt môi bật máu Tự nếm mùi đắng cay 3.6.2009
Nợ Dàn hoa trắng muốt đặt quanh mồ Não nuột dương trần tiếng khóc xô Nước phủ hàng cây, sương vẩn đục Mây bao dãy núi, khói mơ hồ Vò vừa rượu cạn khăn còn ướt Ấm mới trà lưng máu đã khô Xé vụn ân tình gieo khắp huyệt Nghe đòi trả nợ cõi hư vô 4.6.2009
Còn gì Con biết còn gì cho mẹ đây Ngoài vết xe lăn trật đường rầy Nẻo về phía trước đang mờ mịt Ân oán nợ nần lỡ mượn vay Chị biết còn gì cho em không Ngoài sẹo thời gian với hận lòng Cuộc đời trải nghiệm chưa tròn vẹn Để nhạt tuổi em xuân trắng trong Em biết còn gì cho anh đâu Ngoài trái tim khô nhuộm máu sầu Oằn thêm vai anh bao nghiệt ngã Nắng sớm chưa đầy đã mưa ngâu Tôi biết còn gì để lại đời Ngoài nửa hoang tàn đang chơi vơi Linh hồn tàn héo không sức sống Trải gió dầm sương giữa đất trời 10.6.2009
Tương lai Em hỏi anh về hai chữ tương lai Khi câu trả lời chính mình cũng biết Khi tình yêu cũng sẽ như bữa tiệc Cuộc vui nào chẳng có phút ly tan Ngày lại ngày vẽ vội nét hoang mang Dù đoạn kết đã sẵn dành từ trước Đem thương yêu vỡ òa như giọt nước Đọng lại hồn chỉ lại một vết thương Cuộc sống này là cái nẻo vô thường Nhưng vướng víu nên em - anh va vấp Còn hay không ... một trò đời diễn tập Rạp hát tình - dù vậy, cứ .. vấn vương 29.8.2010
Mưa Em lỡ chuyến đón chẳng kịp mùa sang Mưa tháng tám cũng thiếu người dẫn lối Nên mình em bên này bờ cằn cỗi Trông thuyền tình đã neo lại bến mơ Không còn anh, khô héo cả trời thơ Từng con chữ nằm co tròn giẫy chết Lạc thương yêu nên âm vần mỏi mệt Mộ bút nghiên xơ xác giọt sầu rơi 29.8.2010
Tâm sự của tỉ tỉ vẫn vậy! Có chăng nét trầm lại càng trầm, niềm đau lại càng đau. Đệ thích nhất bài Tương Lai của tỉ tỉ đó! "Rạp hát tình - dù vậy, cứ .. vấn vương", đệ thích câu này quá, ngâm hoài không chán! Chắc đang tâm trạng tỉ tỉ ạ!
chà, nghe tới nghĩa và tình là hiểu rồi ... bỏ luôn tình - nghĩa ... làm nữ giang hồ luôn cho rồi hihi
Vọng Đêm ôm choàng lấy nắm xương trắng hếu Nằm lắc lư giữa khoảng lặng âm u Giữa không trung chiếc lá chết rơi vù Đáp nhè nhẹ trên nấm mồ vừa đắp Người vào mơ khi mảnh đời mất cắp Chiếc xe tang lăn bánh chẳng dấu hằn Nước mắt khô trĩu nặng một vành khăn Đâu mong nhớ trải dài cùng thương tiếc Kẻ cười vui âm thầm chiều ly biệt Chấm vệt khăn lên giọt lệ nợ nần Gởi hư vô đôi giây phút phân vân Trút quang gánh tình yêu xưa bỏ lại Mảnh hồn hoang vươn ánh nhìn xa ngái Cuối xuôi tay, ráng bỏ nợ trần ai Trăng hạ màn, khép cửa ánh sao mai Nghe trong gió, tiếng thở dài còn vọng 30.08.2010
Bao năm rồi ... Bao năm rồi con đã chẳng còn cha Thương bóng mẹ đơn côi oằn đôi gánh Đêm dần đêm trái tim thành khô lạnh Ráo xuân thì, cằn cỗi giọt sương mi Bao năm rồi con nuốt ngược sầu bi Thương tuổi thơ em không còn trong trẻo Hành trang sống gói mảnh đời xiêu vẹo Nấc thang dài thiếu một cánh tay nâng Bao năm rồi? Chẳng biết mấy lần đông Để năm tháng đong thời gian lầm lũi Con trốn đi nhưng héo hon vẫn đuổi Dấu chim trời hằn khóe mắt … đau thương 31.8.2010
Biệt Chia tay rồi, không ai còn đợi nữa Phố lên đèn, ta đứng lại - người qua Giữa màn đêm, chút thương tiếc rơi là Khuya nén sầu, giọt mưa khô thành máu Ta cuộn mình, trái tim thành ốc đảo Lúc lỡ đường, người ghé tạm nghỉ ngơi Sau cơn giông, mây giăng biếc ngang trời Quên mệt mỏi, lữ khách dần rời bước Trong lốc xoáy của dòng đời xuôi ngược Người với ta, hai số phận khác nhau Ta - niềm vui - một mảng tối nát nhàu Người - nỗi buồn - khó chia thành hai nửa Ta - điên cuồng - hoang tàn như ngọn lửa Tự đốt mình, đến khô hạn dòng châu Ngày ngày hong, bạc trắng cả mái đầu Dấu hoàng hôn, mờ ảo dần trên trán Người - chán chường - lạnh lùng như biển cạn Mắt môi nhòa những con số thời gian Cuộc yêu thương quen vứt bỏ bên đàng Chuyện mưa nắng chẳng thích đem chia sẻ Hai cuộc đời, mãi là hai lối rẽ Đá từng hòn, lớn nhỏ nặng bước đi Đôi bờ vai, ta - chán nản - kéo ghì Lết mỏi mệt, quãng đường xa cô độc 6.9.2010
Lạ Em và anh vốn bây giờ xa lạ Lạ cả đường về, cả lối đi chung Đôi trái tim đối nghịch không cùng Động tác gì cũng thành thừa thãi Em mệt mỏi trải dài trong hiện tại Để hoa đời rụng lã chã cuối thu Cội yêu thương như một đứa trẻ mù Học lần mò trong bóng đêm ảo giác Em và anh như cánh chim tan tác Mỗi một người chừ một hướng đi riêng Anh - người dưng - một bóng chiếc ưu phiền Em bé nhỏ - lạc loài - xoa không dịu 11.9.2010
Anh đi rồi Anh đi rồi đêm Sài Gòn thêm lạnh Vết xe hoang trăn trở nặng trên đường Lối em về giàn hoa sữa ngát hương Cùng nỗi nhớ hòa ngập tràn trong gió Anh đi rồi sương buồn giăng trước ngõ Chẳng còn người dang rộng một vòng tay Những tiếng phone đem sầu vắng ngân dài Trôi ngàn dặm theo vào vùng núi thẳm 13.9.2010
Mất Em về Thu đã bỏ đi Bỏ quên em lại Khoảng trời thôi xanh Em về Đã chẳng còn anh Chỉ còn em với Chuỗi ngày vào Đông 14.9.2010