Võ lâm: Ngày tân hôn...

Sheiran

Administrator
Staff member
Joined
Nov 17, 2011
Messages
5,260
Points
113
Có một nơi trong thế giới Võ Lâm không xa hoa náo nhiệt, chỉ là một Giang Tân Thôn nhỏ bé mà ngày ngày vẫn nườm nượp ngựa xe khách tài tử - giai nhân. Có một ngôi nhà tranh không kẻ hầu người hạ, ngày ngày ông Nguyệt già bên gậy gỗ se sợi chỉ lương duyên. Những nụ cười rạng rỡ, pháo – hoa giăng hồng lối uyên ương, có ai hay 1 giọt nước mắt rơi rất khẽ…ngày vu quy lặng lẽ khách nhan hồng….


Ngày tân hôn chỉ cô dâu – chú rể
Nhẫn cưới không – và áo cưới cũng không
Giang Tân thôn…nghe tủi phận má hồng
Hoa phơ phất rơi bên thềm nguyệt lão…
Ngày tân hôn chẳng Võ lâm đồng đạo
Không du sơn, chẳng ngọan thủy phương nàoa
Dòng tin mừng vội vã khắc tên nhau
Xa phu bước – và mỗi người một hướng
Có lẽ vì…
14x – anh Hoa Sơn cao thủ
Côn Luân Trang – em đao khách vô danh
Hắc Phong anh Bang Chủ chí tung hòanh
Em lặng lẻ một cuộc đời môn đệ…
Nên…
Ngựa Bôn Tiêu anh yên cương ngạo nghễ
Em theo sau…chiếu dạ bỗng chồn chân
Chiến bào anh thóang chốc cứ xa dần
Manh áo cộc…em tần ngần khóc biệt…
Phải chăng…
Anh vương vấn chút tình xưa duyên cũ
Thưở bên nhau lưu lạc mấy mùa trăng
Bạch Sơn Nam mỏi gối biết bao lần
Nay tao ngộ muốn san phần quạnh quẻ…
Nên anh…
Một dòng tin – lời cầu hôn dịu nhẹ
Em xôn xao chẳng tính thiệt so hơn
Theo chân anh không nghĩ chuyện dỗi hờn:
“Ngày hôn lễ mà giản đơn đến thế!”…
Cho đến khi…
Bỗng nhớ lại giấc mơ xuân ngày trước
Ngày vu quy hoa ngập lối đưa dâu
Chân hài thêu – khăn voan đỏ che đầu
Tay ngọc chỉ - chòang xiêm y lộng lẫy
Thanh Thành sơn hảo hữu tề tựu lại
Pháo vang trời vui đón khách giai nhân…
……………………
Cạn chén rượu cho mình đêm hôn lễ
Dẫu canh tàn vẫn vắng khách giao bôi
Nghe rưng rưng một khỏang lặng lưng trời
………….

Kỷ niệm 2007
 

Sheiran

Administrator
Staff member
Joined
Nov 17, 2011
Messages
5,260
Points
113
Tặng Storm Dragon!

Một thời xa vắng, nay ta lại gặp nhau. Mối duyên tình ngày nào ngỡ sẽ bền lâu, cũng đã dở dang, nay ta lướt qua nhau vào một chiều cùng lẻ bóng trên gió bụi giang hồ… Muội gởi tặng huynh bài thơ của hai năm về trước, viết cho người mà chưa kịp tặng. Dù huynh có thay tên đổi họ, huynh vẫn là chàng Cái Bang của muội ngày nào, có phải không!...

Muội vốn phận đào tơ liễu yếu
Tuổi đôi mươi rời trấn Chu Tiên
Biệt gia trang dong ruổi khắp mọi miền
Dừng chân náu thân Côn Luân phái.
Lúc nhập môn ân sư chỉ dạy
Cõi giang hồ lẫn lộn đục - trong
Cứ thong dong chớ vội ngã lòng
Vì vật chất sai đường mỏi gối.
Tìm lang quân chẳng chi phải vội
Có thiên duyên chẳng đợi tìm nhau
Chốn Võ Lâm lắm đấng anh hào
Không khó kiếm người nhiều hoài bão.
Chẳng biết ai dẫn đường Nguyệt Lão
Giăng tơ hồng ngang trấn Long Môn
Thật tình cờ hôm ấy hạ sơn
Muội gặp gã Cái Bang..cà chớn...
Dáng phong sương - áo quần cũn cởn
Tay thiết côn, môi rượu ngà say
Tửu lượng, ôi! Đáng mặt anh tài
Võ Lâm khách! không người đối thủ
Thân tả tơi - tim nồng hơn men rượu
Không bon chen, tranh chấp với trần ai
Bước tha hương mặc tháng rộng năm dài
Gặp bất công liền ra tay trượng nghĩa
Chân nam nhi giữa lòng thiên địa
Không lợi danh! Chính nghĩa làm đầu
Biển giang hồ mặc lúc nông sâu
Vẫn đứng vững danh môn nhất phái.
Dẫu khắp nơi giữa dòng người qua lại
Luôn cúi mình tìm kế sinh nhai
Nữ nhi hồng ngản chén vẫn không say
Tay tung chưởng Giao Long nhảy múa.
Tặng giai nhân không quần là áo lụa
Quà đơn sơ - mỹ tửu trao tay:
"Muội ơi! lửa tắt bình khô rượu
Vắng muội, huynh còn say với ai!
Đời trai trí tung hoành ngang dọc
Rượu ấm, môi nồng - ta Đế Vương !"

xa_ma_nu
Côn Luân - Hoa sơn

Kỷ niệm 2007
 

Sheiran

Administrator
Staff member
Joined
Nov 17, 2011
Messages
5,260
Points
113
Cô Đơn...

Ta ước là một quả chò xoay, chiều chiều vẫn lả tả rơi trên những con đường thành phố, có thể làm một ai đó vui khi nhìn thấy, và có thể một ai đó thích sẽ nhặt ta lên...dù sau đó sẽ quẳng ta đi. Ừm.m...vì quả chò không biết buồn. Ta ước là một khóm hoa dại ở lối vào Giang Tân thôn, có thể có một người sẽ hái ta tỏ tình với một người nào đó...dù sau đó họ cũng quẳng ta đi. Ừm.m...vì cỏ cây cũng không biết buồn...

Mỗi sáng ta qua bao dãy phố dài
Ngụp lặn giữa dòng người - xe tấp nập
Khói, bụi, ồn ào, tiếng động cơ phanh gấp
Ta sợ hãi thu mình, níu áo cậu em trai…

…Đánh thức bé Côn Lôn sau giấc ngủ miệt mài
Dưới mái tranh một góc Thành Đô phủ
Tháng ngày dài vẫn cứ trôi như cũ
Ta một mình thức dậy…mỗi bình minh.

Chốn Võ Lâm trên vạn nẻo đăng trình
Ta là kẻ độc hành hiu quạnh nhất
Trở lại với ta của cuộc đời thường nhật
Nẻo đi – về cũng lẻ bạn mà thôi.

Người đến rồi đi như gió thoảng qua đời
Vui phút chốc, rồi cũng tan phút chốc
Gió tứ phương, chẳng tìm đâu khó nhọc
Nhưng chẳng bao giờ giữ được giữa bàn tay…

Trời lập đông rồi, không biết có ai hay?
Chút trở mùa mong manh miền nhiệt đới
Hay chỉ có ta – kẻ một mình một cõi
Mới thấy se lòng bởi thoáng lạnh đầu đông.

Giang Tân nay rực rỡ sắc hoa hồng
Rộn rã ngựa xe, lụa là áo mới…
Ta quá chân, khẽ mỉm cười bước vội
Trông người mà môi mặn nỗi đơn côi…

Vũ Di, Thanh Thành…ai đến cũng có đôi
Tìm chốn bình yên, lại thấy lòng dậy sóng
Đôi vai gầy run dưới làn áo mỏng
Đâu một người nương tựa, chở che!?...

Chiều lại về qua phố ngập người xe
Nghe trống vắng một mảnh hồn mệt mỏi
Thèm một bàn tay, một bờ vai…sẵn đợi
Một dáng hình…riêng mãi của ta thôi…

xa_ma_nu - Hoa Sơn

2007
 
Top Bottom