Xúc cảm

sushine

Member
Joined
Apr 15, 2013
Messages
74
Points
18
Hôm nay tôi đã quay lại thăm 2 diển đàn, nơi mà tôi đã từng tham gia cách đây 10 năm. Diển đàn vẩn còn hoạt động tốt, mọi bài viết của tôi vẩn còn nguyện vẹn và được bảo lưu khá tốt. Đọc những bài viết ngày xưa thì tôi chợt mĩm cười vì khi đó tôi thật ngố ^_^. Tôi thường post bài ở những mục thơ và nghệ thuật sống. Ngày xưa khi tôi làm thơ là lúc tôi còn nhiều mơ mộng và ngô nghê, khi đó là lúc tôi mới bắt đầu biết yêu. Tình yêu đã khiến tôi có tâm hồn thi sĩ dù tôi làm thơ không hay lắm, thơ không hay nhưng tôi vẩn thích làm vì tôi cảm thấy vui hơn khi làm điều đó. Tôi cũng thường viết thể loại bình luận, phân tích hay là tản mạn về một vấn đề gì đó khi có cảm xúc. Có những bài viết tôi viết theo lối văn tự sự. Dạo này do cảm xúc bất chợt dâng trào nên tôi đã gửi những nổi niềm tâm sự của mình qua những vần thơ và qua những bài viết. Tôi viết là để trút bỏ những nổi niềm tâm sự ở trong lòng, để tìm được sự giải thoát cho chính mình, để giải phóng "tâm kết" và để lòng tôi được nhẹ nhõm hơn. Càng viết tôi càng cảm thấy lòng mình thoải mái hơn. Thường thì tôi viết ra ở những quyển lưu bút, trước khi tôi đánh máy và post lên diển đàn. Nhưng có lúc vì công việc mưu sinh còn nhiều lo toan nên tôi không có thời gian online để ngồi đánh máy.

Diển đàn ngày xưa vẩn còn nhưng thành viên thì kẻ ở người đi, kẻ còn người mất. Trong giai đoạn hơn 10 năm hoạt động của diển đàn thì cũng có một số người đã "bỏ đời mà đi" để về với "cát bụi hư vô". Ôi! lằn ranh sinh tử quá mong manh, đôi khi sáng còn gặp mặt thế mà chiều lại... bỏ đời ra đi. Dẫu biết rằng sinh-tử là quy luật của cuộc đời, có sinh thì ắt có tử, và rồi có lúc tôi và bạn đều phải nếm qua nó, không ai có thể tránh khỏi. Sống chết là lẽ thường, tôi nghĩ vậy. Sống hôm nay nhưng không biết ngày mai mình sẽ như thế nào!? Thôi thì hãy cứ vui mà sống cho trọn vẹn hết ngày hôm nay.

"Cản ơn đời mỗi sớm mai thức dậy, ta có thêm ngày nữa để yêu thương"

Trái đất thì vẩn cứ quay, cho nên dù bạn có đứng yên đi chăng nữa thì thật ra bạn cũng đang chuyển động đấy thôi. Trái đất động, vạn vật động và vũ trụ luôn động đúng không?

Cách đây nhiều năm có một bộ phim mà tôi đã được xem, và chính nó đã để lại trong lòng tôi một ấn tượng sâu sắc. Forrest Gump, đó là bộ phim kinh điển mang đầy tính nhân văn. Có những câu nói trong phim đã trở thành bất hủ, và câu nói mà tôi ấn tượng nhất là:

""Momma always said Life is like a box of chocolates, you never know what you're going to get"
"Mẹ tôi thường nói rằng cuộc đời giống như một hộp kẹo sôcôla, bạn không thể biết trước bạn sẽ rút được thanh nào (nhận được những gì)"

Không biết là khi xem phim rồi thì bạn có nhận ra điều này hay không? Có lẽ "chạy, chạy và luôn luôn chạy để tiến về phía trước" là một triết lý sống của người Mỹ.

Đã 30 năm sống trên cõi đời này, theo dòng thời gian thì tôi thấy cuộc sống luôn có nhiều sự biến đổi, ngay cả chính bản thân tôi thật sự cũng có nhiều sự thay đổi. Thời gian đã làm mọi thứ đều trở nên thay đổi. Lòng người thì cũng vậy, lòng người ấm lạnh biến đổi thất thường.

"Trải qua một cuộc bể dâu
Nhng điều trông thấy mà đau đớn lòng"
(Nguyễn Du, "Truyện Kiều" )

Sách xưa nói rằng: "Tam thập niên vi nhất biến, thương hải biến vi tang điền". Nghĩa là cứ 30 năm một lần, biển xanh lại hóa thành ruộng dâu. Và 30 năm trôi qua thì xem như tôi đã trải qua một lần bể dâu rồi. "Qua cuộc bể dâu, thương hải tang điền".

"Dẫu rằng vật đổi sao dời
Tử sinh cũng giữ lấy lời tử sinh"
(Nguyễn Du, "Truyện Kiều" )

Trải qua bao thăng trầm biến cố, thế sự đổi thay, vật đổi sao dời thì giờ đây tôi mong muốn có được một cuộc sống bình dị. Một cuộc sống không vướng bvào tranh đua, giành giựt danh lợi. Một cuộc sống không bị cám dổ bởi những vật chất xa hoa, phù phiếm. Tôi thì luôn muốn người thân trong gia đình sốing tốt, dù không nghĩ đến bản thân tôi thì tôi cũng phải nghĩ đến họ. Hơi! tôi thật ngưỡng mộ cụ Nguyện Bỉnh Khiêm quá đi.

“ Một mai một cuốc , một cần câu
Thơ thẩn dầu ai vui thú nào
Ta dại , ta tìm nơi vắng vẻ
Người khôn người dến chốn lao xao
Thu ăn năng trúc đông ăn giá
Xuân tắm hồ sen hạ tắm ao
Rượu đến cội cay ta sẽ uống
Nhìn xem phú quí tựa chiêm bao.
(Nguyễn Bỉnh Khiêm, "Nhàn" )

Thời gian thì tàn nhẫn với tất cả, nó bào mòn tất cả và nó vô tình với tất cả. Thời gian có thể làm sông có thể cạn và đá có thể mòn. Tôi chợt nhớ đến những đôi lứa khi yêu nhau thường thề non hẹn biển, dù cho sông cạn đá mòn nhưng lời thề nguyền vẩn không thay đổi. Liệu tình yêu sẽ tồn tại mãi mãi theo dòng thời gian hay không? Và sự thật là khi sông cạn đá mòn thì tình yêu sẽ không thay đổi hay không ? Lời thề xưa vẩn còn không khi sông đã cạn và đá đã mòn?

"cho sông cạn đá mòn
Còn non còn nước vẫn còn thề xưa"
(Tản Đà, "Thề non nước" )

Tôi ngày xưa và tôi bây giờ cũng đã có nhiều sự biến đổi, vì tôi bây giờ đã khác tôi ngày xưa. Suy nghĩ ngày xưa cũng khác suy nghĩ bây giờ, cảm xúc ngày xưa cũng khác cảm xúc bây giờ, thơ ngày xưa cũng khác thơ của bây giờ và tình yêu ngày xưa cũng đã khác tình yêu bây giờ. Ngày xưa tôi yêu ít hơn bây giờ nên đau khổ cũng không nhiều. Ngày nay tôi yêu nhiều quá nên phải nếm quá nhiều đau khổ, đắng cay. Tình yêu ban đầu thì đẹp, lãng mạn và nhiều mơ mộng nhưng sau đó thì cay ắng , khổ đau luốn tiếp diển. Tôi chợt nhớ đến bài thơ "Biển' của Puskin, trong những bài thơ tình của Puskin thì tôi thích bài thơ này nhất vì tôi cho rằng nó đưa ra một định nghĩa xác đáng về tình yêu mà tôi đã nếm qua.

"Tôi chưa ra biển bao giờ
Ngỡ biển xanh, xanh màu im lặng
Tôi chưa yêu bao giờ
Ngỡ tình yêu là ảo mộng

Ngày nay tôi đã ra biển rồi
Biển nhiều sóng to, gió lớn
Ngày nay tôi đã yêu rồi
Tình yêu nhiều khổ đau - cay đắng

Không gió lớn, sóng to không là biển
Chẳng nhiều cay đắng, chắng là yêu..."
(Puskin, "Biển" )

Ngày xưa tôi còn bồng bột, nông nổi và háo thắng lắm. Nhưng ngày nay tôi trầm hơn, biết kiềm chế mình hơn và hiểu được nhiều hơn. Tôi vẩn là chính tôi nhưng tôi đã già, già trong suy nghĩ và già trong thân xác. Nhưng có thể tâm hồn tôi vẩn còn trẻ vì tôi yêu còn cuồng nhiệt hơn trước, nhưng cách yêu thì đã khác trước, giờ đây tôi chỉ yêu trong âm thầm lặng lẽ.Qua từng giai đoạn của cuộc ơời thì giờ đây tôi nhận thấy mình có quá nhiều sự thay đổi, có đôi lúc tôi chẳng kịp nhận ra. Cái thế giới nội tâm tiềm ẩn đang dần dần phơi bày ra trước mắt tôi. Trong thế giới nội tâm vẩn luốn có sự tranh đấu gay gắt.Có một đoạn thời gian, tôi cho rằng mình đã quá vô cảm với cuộc ơời. Nhưng không, nhận định vội vàng như thế sẽ là sai lầm. Vì tôi cũng biết yêu, biết đau, biết buồn, biết khổ, biết cười và biết khóc. Vậy thì tôi không hề vô cảm rồi. Cái cảm xúc của tôi cũng lạ người vì nó ít khi bộc lộ trước người khác lắm, chỉ khi nào một mình trong đêm vắng thì lúc đó nó mới bộc lộ ra mãnh liệt nhất mà thôi. Thật ra tôi là người có quá nhiều cảm xúc đấy cưứ, nhưng do từ trước đến giờ thì nó chỉ luôn tiềm ẩn bên trong cái thế giới nội tâm.Tôi không hề vô tâm với cuộc sống và tình yêu, bởi vì tôi là người có trái tim tràn đầy ...xúc cảm.
 

MinhThy

<marquee behavior="alternate" scrollamount="1"><fo
Joined
Nov 17, 2011
Messages
3,907
Points
113
Sushine có lẽ đã lớn tuổi rồi phải không ạ? Thấy cách viết dường như đã trải nghiệm nhiều
 

Sheiran

Administrator
Staff member
Joined
Nov 17, 2011
Messages
5,260
Points
113
Đã 30 năm sống trên cõi đời này
Bằng tuổi mình mờ MT kung :hoi:, nếu đúng là 30t thì bạn vẫn còn trẻ nhưng đôi mắt nhìn cuộc sống u buồn quá. Tối qua 1 ng bạn ng Pháp mới nói với mình "bạn biết ko, ng Pháp là ng bi quan nhất thế giới, nếu nhìn 1 chiếc cốc với 1/2 ly nước, họ sẽ buồn rầu vì chiếc cốc còn 1/2 nữa mới đầy, trong khi người nước khác, họ nghĩ thật đỡ vì chiếc cốc có 1/2 nước..." có thể ai cũng cần 1 ly nước đầy, nhưng thay vì nghĩ tới mặt ko tốt để buồn, sao ta không nghĩ tới mặt tốt để thấy vui hơn? Nếu chúng ta không thể chọn việc ly nước đầy hay ko đầy, thì chúng ta có quyền chọn chúng ta sẽ vui hay ko vui...
 

Sheiran

Administrator
Staff member
Joined
Nov 17, 2011
Messages
5,260
Points
113
Bà làm như thơ bà trẻ lắm :dangdoi:, tui nhớ hồi xưa lúc chưa gặp tui mọi ng bên NR đọc bài tui viết cũng tưởng tui trên 40 =)), già hết cmnr, giờ ra đường gặp mấy bé lớp 12 toàn gọi mình là cô :72:
 

MinhThy

<marquee behavior="alternate" scrollamount="1"><fo
Joined
Nov 17, 2011
Messages
3,907
Points
113
Bà làm như thơ bà trẻ lắm :dangdoi:, tui nhớ hồi xưa lúc chưa gặp tui mọi ng bên NR đọc bài tui viết cũng tưởng tui trên 40 =)), già hết cmnr, giờ ra đường gặp mấy bé lớp 12 toàn gọi mình là cô :72:

Thì giờ Bà nghĩ đi, bà đẻ ra đứa học lớp 3 được rồi mà. Không gọi cô mới lạ. Ờ mà nào giờ tui cứ tưởng thơ tui trẻ :haha:
 

*yEsTeRdAy*

Well-known member
Joined
Dec 2, 2011
Messages
1,019
Points
113
Vào lén đọk tâm sự kủa 2 ngừi làn pà.....đọk ùi....hú hồn ik za.....hôk dzám í kiến.:chetmat::sorry:
 
Top Bottom