Khi cúi xuống, gặp một vầng trăng vỡ
Rớt vào ly lấp lánh một nỗi buồn
Có bến nước, có con đò lặng lẽ
Trôi lênh đênh theo mắt ngó Mỵ Nương.
Trái tim ngọc đựng một vầng trăng bạc
Nước mắt vui sao vỡ được tim người.
Chỉ là khách qua đường, anh ghé vội
Sẽ đem theo đôi mắt ướt Mỵ Nương
Còn nước mắt anh xin gởi lại
Để mai kia khóc vỡ cuộc tình buồn.