Mãi mãi bên nhau

tymkp1225

Quy ẩn gian hồ
Joined
Mar 23, 2011
Messages
1,182
Points
83
Đà Lạt chiều nay được mặt trời nhuộm lên một màu đỏ nóng bỏng, cây cối trở nên tĩnh lặng và biết hài hoa với các hiện tượng thiên nhiên. Ở một con đường khuất về phía Tây thành phố, Linh dịu dàng trong chiếc áo váy trắng tinh khôi, đó là chiếc váy áo mà anh thích cô mặt trong những chiều hò hẹn. Vừa chờ đợi anh, cô vừa đưa mắt ngắm những bông hoa dại trên đường, những nhành ngũ sắc vàng, đỏ li ti, vừa hồn nhiên vừa rực cháy khiên lòng cô hân hoan hết đỗi. Trên cánh đồng cỏ, thấp thoáng những cánh hoa đồng nội ngất ngây dưới cơn gió chiều dìu dịu, hết thảy như muốn đẩy tâm hồn cô bay lên. Khi hoàng hôn đã tan chảy, tấm áo của bầu trời dần điểm xuyết những ngôi sao. Những ánh sáng kì ảo thay nhau đổi ngôi, trong khoảnh khắc giao bầu trời khởi sắc về đêm, tíc tắc nó mang theo một hạt bụi từ trên trời rơi xuống, len vào trong khóe mắt cô, một giọt nước cay cay chảy ra từ đôi mắt ấy. Giọt nước mắt rơi xuống bàn tay cô như một giọt sương thấm vào dải lụa mềm mại, cực kỳ quyến rũ và tinh tế.
Dưới chùm đén cao áp. Anh xuất hiện với những đóa hồng tươi thắm trên tay. Nụ cười anh thắp lên một niềm hạnh phúc bất tận trong cô.
Dù đã trải qua nhiều năm tháng yêu nhau, dù cả hai chỉ còn ngày hôm nay để kể từ ngày mai sẽ trở thành vợ chồng của nhau nhưng lòng Linh vẫn rung động như ngày nào. Linh cảm giác trái tim mình đập mạnh như một thiếu nữ vào tuổi vừa yêu, cảm thấy những mạch máu tràn đầy sức sống chảy đều trong huyết quản mình, dồn dập và đầy khao khát yêu thương. Lại gần anh, cô dựa mái đầu vào ngực anh. Bó hồng nằm gọn trong tay hai người, những đóa hoa cũng lộ vẻ hạnh phúc.
-Anh đến muộn- Linh trách yêu anh, tay mân mê những cánh hoa mềm mại.
-Không phải anh đã nhờ gió nhắn rằng anh sẽ đến nhưng muộn sao?- anh đáp lời cô với chiếc hôn đặt bên gò má. Sự hóm hĩnh của anh làm cô cười nheo cả mắt.
Dưới màn đêm, sương rơi mỗi lúc mỗi dày nhưng Linh không thấy lạnh dù khăn choàng cổ bằng vải sa-tanh rất mỏng. Linh đang trong cảm giác hạnh phúc pha lẫn lưu luyến.
-Chỉ còn tối nay thôi- Linh nói- Và bắt đầu từ ngày mai chúng ta không chỉ có mỗi tình yêu anh nhỉ?
-Không đâu! Tình yêu chúng ta là mãi mãi em ạ. Ngày mai chỉ là ngày chúng ta bắt đầu cho một tình yêu mới, một tình yêu vĩnh cửu mà người ta gọi là hôn nhân.
Nàng cười:
-Vậy ư? Vậy hẳn chúng ta phải có cả bầy con.
Anh cười rồi nắm lấy tay cô, cả hai cùng dắt nhau chạy đi trên những con đường ngập một màu vàng từ trên cao chiếu xuống. Rồi khi đứng dưới hàng mimosa phảng phất ánh đèn đường, anh đưa tay siết chặt người Linh để cô cảm thấy hơi ấm của hạnh phúc sẽ tận mãi về sau. Và cả khi cơn gió từ triền đồi thổi mạnh xuống, cảm giác vẫn ấm áp. Rồi một cơn gió mạnh hơn lại khiến cô nheo mắt lần nữa. Đôi mắt ấy trong phút chốc nhắm nghiền bởi những nụ hồn nồng nàn từ anh.
Đoạn nụ hôn trở thành lời chia tay. Anh nắm chặt tay cô và nói:
-Em hãy nghỉ ngơi sớm, anh không muốn ngày mai nhìn thấy cô dâu của mình có đôi mắt thâm quầng đâu đấy.
Linh cười duyên dáng, đôi môi cô tươi tắn áp nụ hôn lên má anh. Khi cô quay mặt đi anh lặng lẽ nhìn cô bước vào nhà. Cánh cửa đóng lại là lúc trong lòng Linh dâng trào bao cảm xúc, cô nhìn qua khung cửa sổ thấy dáng anh dần khuất rồi cô tự hỏi ngày mai sẽ đẹp như thế nào. Anh là chú rể còn cô là cô dâu cho một đám cưới được chờ đợi bấy lâu. Những bài Thánh ca vang lên trong Thánh đường, cả hai trao nhẫn cưới cho nhau sau khi đức Cha đọc kinh Thánh. Cô mỉm cười, hẳn sẽ nhiều người tấm tắc trước vẻ lộng lẫy của cô dâu và sự thanh tao của chú rể.
Linh cũng như bao cô gái khác trước ngày cưới, làm sao ngủ được khi ngày hạnh phúc chỉ cách hiện tại bằng một màn đêm, dù mẹ cô đã nói rằng ngày mai sẽ là ngày mệt nhất của đời con gái. Khi mọi người đều đi vào giấc ngủ, cũng là lúc đèn phòng cô bật sáng trở lại. Trong bộ đồ ngủ, cô ngồi vào bàn cùng cuốn sổ đầy ngôi sao làm bằng kim tuyến đính lên, và trên đó có dòng chữ màu hồng bay lượn “nhật ký tình yêu”, cô cầm bút kết thúc trang cuối cùng cho cuốn sổ đánh dấu nhiều kỷ niệm lãng mạn đó bằng dòng chữ “tình yêu này là mãi mãi”.
Vừa khoác chiếc áo choàng vào, anh bước đến bên lò sưởi với tách café nóng. Tựa lưng vào ghế, anh thở những hơi thở nhẹ nhõm, nhưng anh vẫn còn nhớ những gì đã đọng trong anh mãi mãi.
Anh tạt vào cửa hàng hoa, lựa chọn những bông hoa tươi tắn nhất để xếp thành một bó hoa rực rỡ. Sau đó anh lấy trong túi áo ra một chiếc nhẫn bạc, chiếc nhẫn trở nên lấp lánh khi bắt được ánh sáng. Ngắm nghía, mân mê nó một lúc rồi anh khẽ khàng đặt nó lên một nụ hoa. Anh mường tượng người yêu anh sẽ hạnh phúc thế nào khi đón nhận điều bất ngờ này. Cũng đúng lúc đó, chiếc điện thoại của anh reo lên, lại là một vụ động trời nào đó đang xảy ra. Chiếc máy ảnh của anh lại phải hoạt động, anh miễn cưỡng lao vào những cuộc phỏng vấn cho kịp giờ báo ra. Tối mịt, anh vội vàng cho xe chạy nhanh đến nơi đã hẹn, nhưng khi vừa đến nơi thì một thứ ánh sáng lóa lên trong cặp mắt anh. Anh bất tỉnh trong khoảnh khắc, nhưng sau đó anh mới biết cái khoảnh khắc đó là ba năm. Ba năm sau, chiếc nhẫn của anh được đặt gọn ghẽ trong hộc tủ.
Người yêu anh không đủ kiên nhẫn để chờ anh đeo chiếc nhẫn vào tay cô ta, nhưng trên ngón tay của cô ta lại có một chiếc nhẫn khác, cũng lấp lánh, cũng linh thiêng nhưng khiến lòng anh xốn xang. Và sau chừng ấy thời gian, cái anh nhận được chỉ là “Em xin lỗi”.
Linh đã đến với anh, cô đến với anh như thế nào thì anh không nhớ, nhưng cái cách cô đến với anh không giống bất kỳ cô gái nào. Anh nhớ, một lần thành phố tổ chức lễ hội hoa, anh bắt gặp một cô gái đang tỉa từng cái gai của hoa hồng. Anh đứng đó nhìn cô một chặp rồi tiến lại.
-Tại sao cô làm vậy với chúng?
Linh ngơ ngác, chặp sau cô trả lời.
-Tôi không tính làm vậy, nhưng đó là yêu cầu của một vị khách.
Vừa nói xong, Linh như chợt nhận ra điều gì đó. Cô gom hết những cành hoa bị tỉa gai ra thành một bó. Cô cầu kỳ cuộn nó vào trong tấm giấy kính trong suốt cùng một dây nơ màu đỏ bó lại, rồi lại nhẹ nhàng rưới những giọt nước trong vắt lên. Trong giây phút đó đôi mắt Linh ánh lên sự áy náy và thình lình cô trao bó hoa vào tay anh.
-Tôi tặng anh. Tôi không nên đối đãi với chúng như thế.
Anh tròn xoe mắt, sự cư xử kỳ lạ của cô đã làm anh phải ngạc nhiên như thế. Cầm bó hoa anh chưa biết phải đón nhận nó thế nào thì cô nói.
-Hình như tôi gặp anh ở đâu rồi.
Anh chau mày ra bề không nhớ, rồi ngay sau đó cô lại là người nhớ ra.
-Anh, anh là người đã hôn mê trong ba năm phải không?
Anh xác nhận bằng cái nhún vai. Cô cười khúc khích rồi nhẹ giọng nói tiếp.
-Anh quả thật kiên cường thật đấy. Ngày đầu tiên tôi làm ở bệnh viện đã nghe nói về một bệnh nhân hôn mê lâu ngày. Là ý tá của khoa nhi nên tôi không có phận sự với bệnh nhân hôn mê, nhưng anh làm tôi phải tò mò.
-Và cô đã lén nhìn tôi?
-Phải, nhưng chỉ một lần thôi nhé. Khi anh xuất viện tôi cũng không hề biết.
Cô cười khi nói. Một nụ cười vô cùng tự nhiên. Có lẽ anh sẽ bị đắm trong nụ cười đó của Linh nếu không có một cuộc gọi bất ngờ nữa. Vài ngày sau đó, cùng với chiếc máy ảnh, anh lại tiếp tục đi vào vườn hoa để tiêu khiển. Anh lại bắt gặp Linh, khi cô đang cặm cụi với những cành hoa, cửa trập của chiếc máy ảnh trong tay anh lại có cơ hội chộp lấy cô.
-Ê, sao anh chụp lén tôi chứ?- cô chạy xộc tới, giật chiếc máy ảnh trên tay anh. Rất nhanh, cô đã lấy được cuộn phim ra.
-Nè, trả lại phim cho tôi đi chứ. Trong đó có nhiều tấm ảnh quan trọng đấy.
-Nhưng trong đó có ảnh của tôi.
Anh thở dài, rồi nài nỉ xin cô trả lại cuộn phim. Còn cô thì một mực không trả. Nhưng không ngờ chính cuộn phim đã vô tình khiến hai người gặp nhau nhiều hơn.
Lần hẹn hò đầu tiên cũng diễn ra ở vườn hoa, đó là lúc anh đề nghị cô giữ cuốn phim nhưng anh có quyền khai thác nó, trừ tấm ảnh mà anh đã chụp cô.
Khi chia tay, anh ngoái đầu lại.
-Em hợp với màu hồng đó, chiếc áo đẹp lắm.
Linh cười, vẫn là nụ cười tươi tắn, sinh động và vô tư ấy. Cô đáp.
-Màu hẹn hò mà.
-Màu vĩnh cửu- anh trả treo.
Linh lại không thể về. Anh và Linh còn đủ chuyện để nói trong ngày hôm đó.
****
Sáng tinh mơ, Linh rời phòng rồi bước ra ngoài hàng hiên, trăng đêm qua vẫn còn thấp thỏm dù mặt trời đang dần ló dạng sau dãy núi xanh thẩm, nơi chân trời xa tít kia. Chiếc áo choàng và tóc cô bay dưới làn gió lạnh, miệng cô thì thấm với gió những lời ngọt ngào, cô giang rộng đôi tay như đón cả đất trời vào lòng. Ngày hôm nay sẽ là ngày hạnh phúc nhất đời cô, cô chờ tiếng chuông nhà thờ vang lên trong sương sớm.
Bạn bè cô cũng đã đến để chuẩn bị đám cưới cho Linh, cô ngồi trước bàn trang điểm với khuôn mặt rạng ngời, một vài người bạn đóng vai người phục vụ cho cô, số còn lại cùng gia đình chuẩn bị lễ đón dâu và một vài người nữa cũng đang trang điểm để làm phù dâu cho cô. Đôi mi Linh được uốn cong một cách tinh tế, phấn hồng làm tươi tắn khuôn mặt cô, đôi môi e ấp của Linh trở nên quyến rủ dưới lớp son hồng, bóng bẩy. Dù sao thì Linh cũng đã đẹp khi lớp mỹ phẩm ấy chưa tô lên, nhưng Linh biết chiếc sarê trắng muốt cần mình rực rỡ như thế. Linh hạnh phúc khi bộ váy ấy phủ lên, cô đứng lên với nét duyên dáng và trong trắng, cô hạnh phúc trong đôi mắt của mẹ và những người bạn gái của mình.
Trong chiếc váy cưới, Linh ngồi nơi khung cửa sổ nhìn ra cánh đồng hoa với nét mặt rạng ngời. Cô chỉ chờ đến giờ cử hành hôn lễ nữa thôi. Nhưng mọi chuyện không vô sự như thế, vào lúc tinh thần Linh phấn chấn nhất là lúc tiếng chuông điện thoại của cô reo lên. Chỉ vài câu nói chớp nhoáng, không rõ ràng từ đầu dây bên kia đã làm Linh bất thần đứng yên trong để một lúc sau mọi vật đã chao đảo trước mắt cô.
Bao nhiêu cặp mắt nhìn cô lo ngại, bao nhiêu người sốt sắng hỏi “sao thế, sao thế Linh?” nhưng môi cô chỉ có thể mấp máy một cách yếu ớt chứ không thể nói thành lời. Rồi trong phút chốc, cô lại như người điên lao thẳng ra ngoài. Một cô dâu xinh đẹp trong chiếc váy cưới lộng lẫy với đôi mắt ướt đẫm nước mắt chạy trong đau khổ giữa phố khiến bao nhiêu cặp mắt phải ánh lên sự sững sốt và thương hại. Đó là lần đầu tiên cô chạy vì anh.
Khi chuẩn bị đến đón Linh đến hôn lễ thì anh sực nhớ ra một việc. Trong bộ lễ phục của chú rễ, anh hối hả chạy đến tiệm kim hoàn.
-Khắc cho tôi dòng chữ “Mãi mãi bên nhau”
Cầm trong tay cặp nhẫn hoàn hảo, anh phấn chấn chạy đến nhà cô dâu. Nhưng lần nữa, anh không bao giờ đến kịp.
Linh cứ chạy như thế cho đến khi ngã quỵ trên hè, cô bị ngất và được đưa vào bệnh viện.
Khi đang mê man, một luồng ánh sáng len lõi vào bộ não Linh, thứ ánh sáng ấy dần biến thành ánh bình minh trên cánh đồng hoa, mùi thơm ngào ngạt của những loài hoa lan tỏa tận vào não Linh mỗi lúc một dạt dào. Rồi trong khoảnh khắc đê mê đó, cô cảm nhận một cái chạm, hai cái chạm từ đôi tay một người đàn ông, lập tức đôi môi cô chớm nở, run rẫy rồi thắm thiết trong chiếc hôn đầu tiên. Giọng nói của anh thì thầm với cô trong giấc mơ, cô nhận ra, cô mừng rỡ và gọi tên anh nhưng anh lại không trả lời cô nữa, anh bỏ đi. Cố bám víu với giọng nói còn vang vọng đó và rồi cô kêu lên cho đến khi tỉnh dậy với khuôn mặt đầm đìa những giọt mồ hôi.
Quanh Linh là gia đình, là bạn bè và những người mặc y phục chứ không có anh, hết thảy họ nhìn cô rất chăm chú và đầy lo âu. Linh nghĩ rằng anh đã chết, nỗi đau và sự dằn vặt bủa lấy cô như một lời phán xét.
Một lần cả hai đi vào tiệm kim hoàn. Linh nhìn thấy những chiếc nhẫn uyên ương có khắc những dòng chữ lãng mạn.
-Ôi! Tuyệt quá. Anh xem nè. Thích thật.
Linh chỉ cho anh chiếc nhẫn bạch kim có khắc dòng chữ “Yêu nhau trọn đời”. Anh cùng Linh quan sát, một lúc sau anh nhìn Linh chăm chú.
-Mãi mãi bên nhau, em nhé?
-Sao cơ?- Linh tròn xoe mắt.
Anh mỉm cười rồi lắc đầu:
-Không sao cả. Chúng ta đi thôi!
Linh không còn sức để tự trách mình, cô lại thiếp đi. Rồi khi Linh tỉnh lại, cô lại nghe ai đó nói rằng anh còn sống, chồng chưa cưới của cô còn sống. Nghe được điều đó, trạng thái tâm thần Linh trở lại bình thường. Cô vùng dậy chạy đến bên anh.
Sang phòng bệnh. Anh nằm đó bất động sau nhiều giờ liền phẫu thuật, mặt anh điềm tĩnh với dây dẫn khí oxy, trong anh vẫn vô sự nhưng anh không hề biết Linh đã đến với mình, anh không cảm nhận được hơi thở nặng nề vồn vã của Linh khi cô nhìn anh. Linh nắm tay anh. Với sắc mặt hốc hác, hai dòng nước mắt từ đôi mắt buồn rầu của cô vẫn tuôn ra không thể cầm chừng.
Đêm đến, cô nằm cạnh anh. Sáng lên, cô tỉnh dậy bên giường anh, nhưng anh vẫn nằm đó, không hề mở mắt nhìn cô đến một lần. Một hôm cô vận chiếc áo màu hồng, đó là chiếc áo mà cô mặc trong buổi hẹn hò đầu tiên của hai người, rồi cô mang cả cuốn album đầy ắp hình lưu giữ những kỷ niệm của hai người đến bệnh viện cho anh xem.
-Anh còn nhớ không? Chiếc áo em đang mặc hôm nay là chiếc áo anh thích trong lần đầu tiên ta hẹn hò đó. Và trong ngày đầu tiên ấy, anh nói rằng màu hồng là màu vĩnh cửu trong tình yêu, còn em lại cho đó là màu hò hẹn. Anh còn nhớ tấm hình này không? Nhớ không anh?- Anh vẫn không trả lời, Linh nắm chặt tay anh, một tay vuốt mái tóc anh rồi cô áp má mình vào má anh, nước mắt cô giàn giụa rồi nhỏ từng giọt và những giọt nước mắt ấy cũng lăn trên má anh.
****
Thời gian qua đi, khi cơn gió đầu đông vừa xuất hiện thì nắng xuân đã e ấp trên cánh mai vàng, rồi thấm thoát tiếng ve sầu kêu thảm trên những nhành phượng tím, hay thời khắc của chiếc lá vàng rơi trong chiều ta mùa thu. Một mùa, hai mùa. Một năm rồi hai năm trôi qua. Cứ như thế Linh vẫn bên cạnh anh, cô nói chuyện với anh, hát cho anh nghe và gấp những vì sao bằng giấy rồi đặt những niềm tin vào đó, nhưng những điều đó chẳng thể làm anh tỉnh dậy, và cũng không ai trả lời cô rằng anh có tỉnh dậy hay không, nỗi đau cứ thế chất đầy, chất mãi trong lòng cô. Dù vậy Linh vẫn hi vọng, dù chỉ là chút hi vọng mong manh.
-Anh kiên cường lắm mà. Hãy tỉnh dậy đi anh. Hãy tỉnh dậy nhìn vào em. Hãy nắm chặt tay em đi. Anh ạ…
Và rồi Linh lại khóc, cô khóc trong tuyệt vọng và cả trong hi vọng mong manh.
Không ai là không thể động lòng với sự kiên trì của Linh, nhưng họ không thể không khuyên can cô được cho đến một hôm, bác sỹ gặp cô, ông nói.
-Chúng tôi e chồng chưa cưới của cô đã hết hi vọng. Giờ anh ấy đang sống là nhờ bình dưỡng khí, thuốc thang mà thôi. Tuy nhiên quyết định vẫn là ở cô.
Cuối cùng cô cũng có câu trả lời, nhưng nó không sớm mà cũng không muộn, hay nó không còn quan trọng nữa.
Ngày cuối cùng đi đến quyết định thì có một nhân viên kim hoàn đến gặp cô. Anh hỏi tên cô và muốn cô nhận lại một vật.
Anh ta đưa ra một chiếc nhẫn bạc. Linh nhận ra chiếc nhận ấy. Đôi mắt cô ngấn lệ khi đọc dòng chữ phía trong.
-Có một chàng trai đến yêu cầu tôi khắc dòng chữ ấy vào cặp nhẫn cưới. Nhưng khi ra về thì anh ấy đánh rơi một chiếc. Tôi đã cố gắng tìm tung tích của chủ nhân mãi đến hôm qua tôi xem chương trình “Tình Yêu Đôi Lứa”, tôi rất tiếc…
-Không sao- Lúc này Linh mỉm cười- Chúng tôi vẫn ổn mà.
-Dù sao chúng tôi cũng chúc hai người trăm năm hạnh phúc- người thợ kim hoàn từ biệt cô với lời chúc cuối cùng.
Linh xao xuyến khi cầm chiếc nhẫn trong tay. Hôm đó, Linh đã mặc lại chiếc váy cưới rồi đến Nhà thờ xin phép đức Cha đến bệnh viện làm nghi lễ đám cưới cho cô và anh. Và cặp nhẫn cưới đã được cô đeo vào tay mình và anh. Từ đó, đôi tình nhân đã có duyên phận, cuộc tình đã có một kết thúc xứng đáng với những hy sinh mất mát, sự chịu đựng và những hi vọng, đó là một kết thúc theo ý muốn của Linh.
****°
Với tôi, câu chuyện kết thúc ở đó hay mọi người cũng có thể nghĩ tiếp về nó bằng quan niệm Hạnh Phúc của mỗi người, nhưng có lẽ ai cũng nghĩ rằng câu chuyện là một kết thúc đẹp dù chàng trai có ra đi hay ở lại. Mãi Mãi Bên nhau là thế.

Huỳnh Long
 
Top Bottom