Những nỗi niềm trên bục giảng

Long1402

New member
Joined
Apr 29, 2012
Messages
23
Points
1
Bục giảng


Nơi ta đứng

Có thể là dăm mảnh gỗ ghép sần sùi
Có thể là bục xi-măng nhiều lỗ chỗ
Có thể chẳng có vết gì lạ cả
Bình yên như chỗ đứng của bao người …

Nhưng đó là nơi chỉ một mình ta
Nơi đối diện những mảnh đời trong sáng nhất
Chất hồn nhiên ngời lên từ ánh mắt
Cứ từng giây từng phút ấm lòng ta
Nơi đưa người từ năm tháng tuổi thơ xa
Những khát vọng gửi vào dòng phấn trắng
Nơi nhận lại những gì ta đánh mất
Của xa xưa và của cả hôm nay
Và mỗi ngày trên bục giảng - mỗi ngày
Ta vứt bỏ áo cơm ngoài cửa lớp
Như phấn trắng dẫu mòn đi thầm lặng
Chút bụi cuối cùng củng cố giữ màu riêng

Đường đời chênh vênh - đường đến lớp gập ghềnh
Nơi bục giảng có dễ đâu bằng phẳng
Nếu chẳng giữ để bước chân hụt hẫng
Tuổi học trò đâu còn ước mơ xanh …

Đoàn Diễm Chi
 

Long1402

New member
Joined
Apr 29, 2012
Messages
23
Points
1
Như người say giã rượu
Giấc mơ về dòng sông và con thuyền giấy đánh thức tôi
Đồi cát trắng và biển quê hương réo gọi
Bất chợt nghĩ về ngày tháng cũ
Tôi- đứa trẻ ham chơi.
Đầu đôi lá sen, chân bết đầy bùn đất.
Hoa dại đầy tay.
Hồn trong như ngọc
Đâu ngờ đón đợi mình phía trước
Là gió mưa trong câu chữ gập ghềnh
Là nỗi buồn nỗi nhớ không tên!
Như người say giã rượu
Tôi tự trách mình sao khóc mãi cuộc tình tan
để câu thơ nào cũng chùng sắc tím
Tôi bỏ quên màu xanh nơi đâu?
Ơi sắc núi sắc sông sắc biển
Và cánh đồng chiều
Và hoa cỏ ban mai
Tôi bỏ quên nơi đâu?
Đã mỏi rồi bước chân du mục
Trên thảo nguyên cằn
Tôi xin lại màu xanh
Tôi xin lại ngày xanh
Trả lại hôm qua nỗi buồn tím ngắt
Tặng mình dăm câu hát vu vơ!
 
Top Bottom