Nói để nhẹ lòng

sushine

Member
Joined
Apr 15, 2013
Messages
74
Points
18
Bạn àh! Ngày hôm đó là ngày mà tôi đã trải qua cái cảm giác ngỡ ngàng, hụt hẫng, thất vọng và đau đớn tột cùng. Những ức chế mà tôi đã chịu đựng và kìm nén trong nhiều năm qua giống như một quả bom nổ chậm chỉ chờ một mồi lữa là nó sẽ nổ tung. Và rồi hôm nay nó đã bùng nổ.

Trong tình yêu thì tôi luôn chân thành và cho đi tất cả những gì mình có. Tôi đã làm tất cả mọi điều nhưng em vẩn quay lưng bỏ lại mình tôi ôm bao cay đắng. Chẳng lẽ tôi yêu em cũng là có lỗi sao? Hay lỗi là do con tim đã đặt lầm chổ?? Phải chăng lỗi lầm lớn nhất của tôi là đã quá yêu em???

Tình yêu đã mang đến cho tôi từ niềm hy vọng này đến niềm hy vọng khác, từ sự tuyệt vọng này đến sự tuyệt vọng khác. Giờ đây em lại ban cho tôi niềm đau đớn tột cùng của sự tuyệt vọng. Yêu em, có hy vọng gì không? Dĩ nhiên là không rồi vì giờ đây tôi mới hiểu, bấy lâu nay em chẳng hề yêu tôi. Nếu yêu tôi thì em đã không làm tôi đau đớn đến như thế này, nếu yêu tôi thì em đã trân trọng tình yêu của tôi dành cho em suốt 10 năm qua rồi. Suốt cuộc đời này em có đốt đuốt tìm khắp thế gian thì cũng không bao giờ tìm được thằng đàn ông nào yêu em như tôi đã từng yêu. Chẳng bao giờ có đâu em àh.

Em làm tôi đau khổ nhưng tại sao tôi lại vẩn cứ lo lắng và quan tâm về em??Tôi đau vì niềm đau của em, tôi đau khi thấy em đau.

Giờ đây thì tôi mới biết rằng người em yêu thật sự chẳng phải là tôi. Có thể những gì em đã từng nói với tôi chỉ là phút giây nông nổi, bồng bột của em mà thôi. Những lời yêu thương ngọt ngào mà ngày xưa em từng nói với tôi đều không thật lòng.

Ngày xưa em nói: "Em yêu anh nhiều lắm! Suốt cuộc đời này em chỉ yêu có mình anh mà thôi. Với em tình đầu cũng là tình cuối. Em chỉ cần có anh. Nếu như mất anh thì suốt cuộc đời này em sẽ không bao giờ yêu ai nữa..."Có thể lúc đó chỉ là phút giây nông nổi của em, tôi hiểu và chấp nhận điều đó. Giá như lời nói đó là do tôi nói thì tôi cũng chẳng tức làm gì. Tình yêu ra đi thì lời thề non hẹn biển cũng tan theo mây khói. Hứa hẹn làm gì để mang tiếng là thất hứa. Nói làm gì khi không làm được điều mình nói.

Bấy lâu nay bởi vì tôi tin tưởng em nên tôi đã chịu biết bao là đau đớn và cay đắng. Tôi cứ mãi tin vào điều em nói là sự thật nên đã phải chịu biết bao dằn vặt trong tâm hồn. Nhưng tôi đã lầm, lầm to rồi... Giờ đây tôi biết được một sự thật là em không yêu tôi.

Em đã lạnh nhạt, vô tình và thờ ơ với tình yêu của tôi. Những điều em nói khiến tôi đau nhói cả tâm can. Chẳng lẽ tôi yêu em cũng là một cái tội?? Và đau khổ, cay đắng mà tôi nhận lấy xem như là sự trừng phạt??

Có lẽ con tim tôi đã quá ngu ngơ, khờ khạo rồi. Em không yêu tôi mà sao con tim tôi cứ mãi yêu em??Nó làm tôi tức tối vô cùng.

Tôi đã chịu đựng hết lần tổn thương này đến lần tổn thương khác, con tim thì mang từ vết thương này đến vết thương khác. Đến nổi giờ đây con tim đã phủ đầy vết thương và không còn chổ nào để khắc lên một vết thương trên đó nữa. Tôi đã cố nhiều lần xóa đí hình bóng em trong tim nhưng gần như tối phát hiện điều đó là quá khó.

Vì yêu em mà tôi thấy mình giống như thằng khùng. Mỗi lần cứ quay về chốn xua thì tôi lại lặng lẽ đứng dưới hàng cây ngày xưa, và ngồi trong quán hẹn hò uống cà phê có một mình. Ngồi để nhớ những kỷ niệm và từng lời nói, nụ cười, bờ môi và ánh mắt của em để rồi tôi lại đau.

Mối tình đầu mà tôi trân trọng, nâng niu và gìn giử hơn 10 năm trời lại diển ra một cách như thế này, sự thật thường phủ phàng lắm. Tình yêu này chính là thứ mà tôi không muốn mất nhất trên cõi đời này. Nhưng em không yêu tôi nghĩa là tôi đã vô vọng. Bởi yêu em thì chẳng có hy vọng gì cả. Bởi yêu em nên tôi chẳng có ngày mai.

Ngày xưa tôi cũng khá đào hoa. Tôi biết tôi chẳng có ưu diểm gì hay ho cả nhưng vẩn có không ít người con gái dành tình cảm cho mình.

Tôi nhớ khi tôi còn học ở SG thì có một cô bé khá xinh học lớp 11, nhà cô bé gần nơi tôi trọ. Ngày nào cô bé cũng đi ngang phòng trọ của tôi. Một hôm cô bé đi ngang nhìn tôi rồi chợt mĩm cười, thấy vậy nên tôi cũng mĩm cười đáp lại thì cô bé lại cúi đầu thẹn thùng bước đi. Khoảng một tuần sau thì tôi lại phát hiện bên khung cửa sổ lại suốt hiện là thư và vài tấm ảnh của cô bé gửi tôi. Mở thư ra xem thì mới biết được là cô bé muốn làm quen vì cô bé thật sự thích tôi, trên thu còn ghi cả số phone của cô bé. Mấy thằng bạn chung phòng bảo: "Thằng này có số đào hoa thiệt, đi đâu cũng có em để ý. Ở quê mày có một em rồi phải không?? Ở đây mày "sơ cua" thêm một em để làm dự bị. Lỡ có gì mất cái này còn được cái kia!" Tôi cười và bảo: "Lắm mối thì tối nằm không đấy!"

Khi đó cách xử sự của tôi còn khá non nớt, tôi chỉ biết tránh né cô bé mà thôi. Vì khi đó tôi nghĩ rằng tôi đã có người yêu nên tôi không thể đón nhận tình cảm của người con gái khác được. Giá như ngày đó tôi có thể làm bạn cới cô bé thì hay biết mấy. Dù chuyện này xảy ra củng gần 8 năm rồi nhưng hành động bày tỏ tình cảm của cô bé để lại cho tôi một ấn tượng sâu sắc. Vì sao bạn biết không?? Vì tôi và cô bé chưa tùng nói chuyện với nhau dù chỉ một câu, cho dù tôi và cô bé vẩn gặp mặt nhau rất nhiều lần.

"Lạc hoa hữu ý, lưu thủy vô tinh" ( Hoa rơi có ý, nước chảy vô tình )

Tôi "vô tình" với tất cả những người con gái khác nhưng tôi "hửu tình" đối với em. Từ khi yêu em thì tôi đã nhiều lần tránh né tình cảm của những người con gái khác dành cho mình. Vì yêu em mà tôi đã lạnh lùng và vô tình với họ. Tôi chẳng cho họ một cơ hội nào cả vì tôi cho rằng tôi đã có em. Vậy mà, vậy mà tất cả mọi điều tôi làm chỉ là vô nghĩa. Sự chung tình của tôi chỉ nhận lấy bao cay đắng từ em. Tôi xứng đáng bị như vậy sao?? Bạn có cho rằng tôi xứng đáng bị như vậy hay không??

Từ khi yêu em thì tôi chẳng muốn "trêu hoa, ghẹo nguyệt", mấy thằng bạn tôi thấy vậy thì cho rằng tui ngu. Tụi nó bảo tôi rằng: "Đèo bòng chút đỉnh thì có sao đâu. Đàn ông thằng nào chẳng thế! Cú trước mặt người yêu hay vợ thì luôn nói anh chỉ yêu mình em, nhưng sau lưng khi gặp người con gái khác thì cũng tán tỉnh và trêu chọc đấy thôi. Có thằng một tay bắt hai, ba con cá!" Ừh! thì tụi nó nói cũng khá chính xác, nhưng tôi vẩn chấp nhận cái ngu mà tụi nó dành cho..

Vì yêu em mà tôi chấp nhận ngu. Vì yêu em mà tôi đã không cho người con gái khác cơ hội. Bởi yêu em mà tôi đã mang tiếng ngu. Ừh! thì tôi ngu, tôi ngu lắm. Tôi ngu nên mới yêu em, vì yêu em nên tôi mới ngu. Nếu tôi khôn thì giờ đây tôi đã không đau khổ vì yêu em nhiều đến như thế này.
 

sushine

Member
Joined
Apr 15, 2013
Messages
74
Points
18
Nhờ! Ừh! thì tôi vẩn đang nhớ đây. Mỗi lần khi tôi hẹn hò với em thì trong tay tôi luôn có sẳn trong tay một đóa hồng để dành tặng em, vì em thích điều đó. Tôi vẩn thường mua sách tặng em, có lần tôi gửi tặng em vài quyển sách "hạt giống tâm hồn" thì tôi bảo với em rằng: "Nét đẹp bên ngoài sẽ phai theo thời gian, chỉ có nét đẹp tâm hồn là tồn tại mãi mãi", khi đó tôi mong rằng em sẽ gieo vào trong tâm hồn em để giúp nó nảy mầm và phát triển xanh tốt. Tôi vẩn thường luôn động viên, khích lệ em cố gắng nhiều hơn. Vì tôi mong em sống tốt, sống có giá trị và ý nghĩa với cuộc đời này.

Cách đây 6 năm, khi ngày sinh nhật em đến thì tôi phải lặn lội, tìm kiếm khắp nơi để đặt cho em một chiếc bánh kem mừng sinh nhật. Tôi đi bộ giửa trưa nắng để hỏi thăm nơi làm bánh kem để khiến bạn gái mình được vui. Trong đời tôi chưa bao giờ biết đặt chiếc bánh kem sinh nhật cho mình nhung tôi đã làm điều đó cho em. Tôi không phải là người đàn ông miệng lưỡi chuyên dùng "lời ngon mật ngọt" để mê hoặc phụ nử, bởi hành động mà tôi làm vì em thì còn thiết thực hơn ngàn vạn lần tôi có thể nói. Tôi làm tất cả cho em tôi được gì chứ?? Vậy mà em chẳng hiểu được điều đó, em thật vô tình với tôi.

Thật sự là có nhiều lúc dù lỗi không phải do tôi nhưng tôi vẩn nhận lổi về phần mình vì tôi là một thằng đàn ông.

Lúc trước tôi vẩn không dám đối diện một sự thật là em chưa từng yêu tôi vì tôi thật sự không tin vào điều đó. Nhưng giờ đây thì tôi đã tin và chấp nhận sự thật đó. Bởi vì nếu em yêu tôi thì em đã quan tâm đến tôi rồi, nếu em yêu tôi thì đã quan tâm đến cảm giác mà tôi đang chịu đựng rồi. Em không hề quan tâm bởi vì em không hề yêu tôi.

Em cũng chẳng biết là mổi lần khi tôi thấy cách em xưng hô với người con trai khác một cách thân mật thì tôi đau tê tái cả tâm hồn, nhưng tôi vẩn thầm lặng ôm bao đau đớn vì tôi mong em được hạnh phúc. Thật lòng mà nói thì từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ sử dụng cách gọi thân mật với người con gái nào khác, ngoài em ra. Nhưng em đã làm được điều đó vì em chẳng hề yêu tôi.

Tôi không thể nói chuyện với em là vì tôi đang phải kìm nén bao ức chế và bao đau đớn nên không thể nào thốt được nên lới. Cổ họng tôi dường như đã ứ nghẹn khi tiếp xúc với em bởi vì ấm ức mà tôi chịu đựng đã quá nhiều. Tôi không nghe em nói là vì tôi sợ tôi phải chịu thêm vết thương quá lớn. Nhưng sự thật là tôi phải nhận lấy vết thương đó qua những tin nhắn. Vết thương ngày hôm đó tôi nhận từ em có lẽ là vết thương cuối cùng rồi em àh.

Có một đoạn thời gian tôi cứ mãi dõi theo em để xem em sống có tốt đẹp và hạnh phúc hay không, nhưng em lại cho tôi thấy những điều trái ngược. Còn sự tàn nhẩn nào em chưa ban cho tôi thì em cứ ban đi. Cái cảm giác đau đớn mà em ban cho tôi so với giết tôi thì càng dễ chịu hơn gấp ngàn vạn lần. Nếu giờ đây mà em đứng trước mặt tôi thì tôi sẽ gào lên:

"Có thằng đàn ông nào yêu em nhiều hơn tôi không? Có thằng đàn ông nào lo lắng, quan tâm cho em nhiều hơn tôi không? Có thằng đàn ông nào vì yêu em mà sẳn sàng hy sinh và chịu đựng bao đau khổ như tôi không? Có thằng đàn ông nào yêu em đến nỗi dại khờ như tôi không? Có thằng đàn ông nào thật lòng và chung tình với em như tôi không?? Không đâu, không bao giờ có thằng đàn ông đó trên cõi đời này ngoài tôi ra. Vậy mà em vẩn chưa vừa lòng hả dạ. Tôi đã làm vì em quá nhiều. Từ lúc biết nhau đến giờ em có làm được điều gì cho tôi không? Em nói đi. Trong khi đó tôi vẩn âm thầm chịu đựng và nhận bao cay đắng về mình. Tôi xứng đáng bị như vậy sao? Chỉ vì yêu em không mà ra cả đấy. Bấy lâu nay tôi đã giữ trong lòng không muốn nói ra nhưng giờ tôi không kìm nén được nữa rồi. Tôi đã cố lặng thầm ôm bao cay đắng nhưng nếu không nói ra sự bức xúc này thì tôi điên lên mất. Em thích tàn nhẩn với tôi lắm mà! Vậy thì em cứ tàn nhẩn đi".

Nếu tôi gào lên những điều đó trước mặt em thì tôi sợ mình sẽ không thể nào ngăn được giọt nước rơi. Nhưng em sẽ chẳng bao giờ nhìn thấy được giọt nước mắt tôi rơi vì tôi không bao giờ muốn khóc trước mặt em. Mãi mãi em không bao giờ nhìn thấy được điều đó. Xem như là tôi còn giữ lại chút lòng tự tôn còn sót lại của một thằng đàn ông.

Khi viết đến đây thì lòng tôi như se thắt lại và tim tôi thì đang nhói từng cơn. Có khi nào bạn cười mà nước mắt bạn rơi không? Hiện giờ tôi đang cười như thế đấy. Một nụ cười thật chua xót vì tôi đang cười nhạo chính mình. Tốt thôi! Hôm nay xem như là tôi đau vì em lần cuối.

Em nói tôi hoang tưởng?? . Ừh! Tôi hoang tưởng lắm mà! Tôi hoang tưởng là bởi vì tôi đọc tiểu thuyết giả tưởng nhiều quá đấy. Ngay cả tình yêu mà tôi dành cho em cũng là hoang tưởng sao?? Tôi mong là như vậy, vì khi đó sự đau khổ, cay đắng của tôi sẽ chỉ ở trong ảo tưởng chứ không ở bên ngoài đời thực. Cách em đối xử với tôi sao quá tàn nhẩn. Chắc tôi điên, tôi khùng như em nói nên mới yêu em. Chắc tôi ngu tôi dại nên mới yêu em. Có những lúc, sự thù hận mọc rễ và muốn nảy mầm trong tâm hồn tôi nhưng tôi đã kịp dìm tắt nó vì tôi không muốn rơi vào tình cảnh "Người tôi yêu nhiều nhất trên cõi đời này lại trở thành người tôi hận nhất".

Tôi từng nói rằng: "Anh sẽ không dùng từ tôi để xưng hô với em vì anh thấy nó có cảm giác xa lạ". Nhưng giờ đây thì tôi phải dùng nó rồi em àh. Tôi và em, là người dung nước lã, là kẻ lạ người xa đấy thôi. Thôi thì "người xa lạ này" vẩn mong "người xa lạ kia" được yên vui hạnh phúc nhé!

Nếu ngày xưa em nhìn tôi nhưng không mĩm cười thì tôi đã không mộng mơ. Nếu ngày xưa đừng tin những lời ngon tiếng ngọt của em thì tôi đã không sa vao lưới tình của em rồi.

Hơiiii! Mà tôi có nói nhiều cũng chẳng được gì đâu, và tôi cũng chẳng thèm trách em nói. Không khéo thì em lại cho rằng:

"Ví dầu tình bậu muốn thôi
Bậu gieo tiếng dữ để rồi bậu đi"

Mà em có yêu tôi đâu nên làm gì có thôi với chả thôi. Bởi tôi có là gì của em đâu chứ!.

Sự thờ ơ, vô tình và lãnh đạm của em đối với tôi đã khiến lòng tôi lạnh giá. Con tim tôi giờ đây đã đóng băng. Tôi giờ đây đã không con là L của ngày xưa nữa rồi em àh. L ngày xưa yêu em chân thành, dại khờ và tình si đã chết. Ừh! Tôi đã thay đổi rồi, thật sự thay đổi rồi.

Đến đây xem như tôi và em đã hết duyện hết nợ rồi! Chẳng còn gì, chẳng còn gì nữa đâu.

Giờ thì tôi cũng chẳng buồn, chẳng giận gì em nữa. Tôi chỉ mong em luôn sống tốt đẹp và tìm được hạnh phúc mà em mong muốn. Hãy sống thật hạnh phuc! Xin hãy ban ơn cho tôi điều đó, dù em không hề quan tâm và nghĩ đến tôi nhưng ít ra thì em cũng nghĩ cho em đi đấy nhé! Em tự lo cho chính mình đí, hay là để một người nào đó có thể quan tâm và lo lắng cho cả cuộc đời em , trừ tôi ra.

Giờ đây đã đến lúc tôi phải cất bước ra đi để rời khỏi cuộc đời em. Tôi ra đi mà không hề ngoảnh lại vì chẳng còn gì để tôi phải luyến tiếc cả.

Đây là bức xúc lớn nhất trong cuộc đời tôi. Tôi đã cố che dấu, không để nó bộc phát nhưng giờ đây tôi đã không thể kiềm chế được nữa.

Và tôi viết ra những điều này là để thay lời tôi muốn nói. Nói lên tất cả để trút bỏ những gì con đọng lại ở trong lóng. Nói ra để nhẹ lòng.
 
Top Bottom