sushine
Member
- Joined
- Apr 15, 2013
- Messages
- 74
- Points
- 18
Bạn àh! Ngày hôm đó là ngày mà tôi đã trải qua cái cảm giác ngỡ ngàng, hụt hẫng, thất vọng và đau đớn tột cùng. Những ức chế mà tôi đã chịu đựng và kìm nén trong nhiều năm qua giống như một quả bom nổ chậm chỉ chờ một mồi lữa là nó sẽ nổ tung. Và rồi hôm nay nó đã bùng nổ.
Trong tình yêu thì tôi luôn chân thành và cho đi tất cả những gì mình có. Tôi đã làm tất cả mọi điều nhưng em vẩn quay lưng bỏ lại mình tôi ôm bao cay đắng. Chẳng lẽ tôi yêu em cũng là có lỗi sao? Hay lỗi là do con tim đã đặt lầm chổ?? Phải chăng lỗi lầm lớn nhất của tôi là đã quá yêu em???
Tình yêu đã mang đến cho tôi từ niềm hy vọng này đến niềm hy vọng khác, từ sự tuyệt vọng này đến sự tuyệt vọng khác. Giờ đây em lại ban cho tôi niềm đau đớn tột cùng của sự tuyệt vọng. Yêu em, có hy vọng gì không? Dĩ nhiên là không rồi vì giờ đây tôi mới hiểu, bấy lâu nay em chẳng hề yêu tôi. Nếu yêu tôi thì em đã không làm tôi đau đớn đến như thế này, nếu yêu tôi thì em đã trân trọng tình yêu của tôi dành cho em suốt 10 năm qua rồi. Suốt cuộc đời này em có đốt đuốt tìm khắp thế gian thì cũng không bao giờ tìm được thằng đàn ông nào yêu em như tôi đã từng yêu. Chẳng bao giờ có đâu em àh.
Em làm tôi đau khổ nhưng tại sao tôi lại vẩn cứ lo lắng và quan tâm về em??Tôi đau vì niềm đau của em, tôi đau khi thấy em đau.
Giờ đây thì tôi mới biết rằng người em yêu thật sự chẳng phải là tôi. Có thể những gì em đã từng nói với tôi chỉ là phút giây nông nổi, bồng bột của em mà thôi. Những lời yêu thương ngọt ngào mà ngày xưa em từng nói với tôi đều không thật lòng.
Ngày xưa em nói: "Em yêu anh nhiều lắm! Suốt cuộc đời này em chỉ yêu có mình anh mà thôi. Với em tình đầu cũng là tình cuối. Em chỉ cần có anh. Nếu như mất anh thì suốt cuộc đời này em sẽ không bao giờ yêu ai nữa..."Có thể lúc đó chỉ là phút giây nông nổi của em, tôi hiểu và chấp nhận điều đó. Giá như lời nói đó là do tôi nói thì tôi cũng chẳng tức làm gì. Tình yêu ra đi thì lời thề non hẹn biển cũng tan theo mây khói. Hứa hẹn làm gì để mang tiếng là thất hứa. Nói làm gì khi không làm được điều mình nói.
Bấy lâu nay bởi vì tôi tin tưởng em nên tôi đã chịu biết bao là đau đớn và cay đắng. Tôi cứ mãi tin vào điều em nói là sự thật nên đã phải chịu biết bao dằn vặt trong tâm hồn. Nhưng tôi đã lầm, lầm to rồi... Giờ đây tôi biết được một sự thật là em không yêu tôi.
Em đã lạnh nhạt, vô tình và thờ ơ với tình yêu của tôi. Những điều em nói khiến tôi đau nhói cả tâm can. Chẳng lẽ tôi yêu em cũng là một cái tội?? Và đau khổ, cay đắng mà tôi nhận lấy xem như là sự trừng phạt??
Có lẽ con tim tôi đã quá ngu ngơ, khờ khạo rồi. Em không yêu tôi mà sao con tim tôi cứ mãi yêu em??Nó làm tôi tức tối vô cùng.
Tôi đã chịu đựng hết lần tổn thương này đến lần tổn thương khác, con tim thì mang từ vết thương này đến vết thương khác. Đến nổi giờ đây con tim đã phủ đầy vết thương và không còn chổ nào để khắc lên một vết thương trên đó nữa. Tôi đã cố nhiều lần xóa đí hình bóng em trong tim nhưng gần như tối phát hiện điều đó là quá khó.
Vì yêu em mà tôi thấy mình giống như thằng khùng. Mỗi lần cứ quay về chốn xua thì tôi lại lặng lẽ đứng dưới hàng cây ngày xưa, và ngồi trong quán hẹn hò uống cà phê có một mình. Ngồi để nhớ những kỷ niệm và từng lời nói, nụ cười, bờ môi và ánh mắt của em để rồi tôi lại đau.
Mối tình đầu mà tôi trân trọng, nâng niu và gìn giử hơn 10 năm trời lại diển ra một cách như thế này, sự thật thường phủ phàng lắm. Tình yêu này chính là thứ mà tôi không muốn mất nhất trên cõi đời này. Nhưng em không yêu tôi nghĩa là tôi đã vô vọng. Bởi yêu em thì chẳng có hy vọng gì cả. Bởi yêu em nên tôi chẳng có ngày mai.
Ngày xưa tôi cũng khá đào hoa. Tôi biết tôi chẳng có ưu diểm gì hay ho cả nhưng vẩn có không ít người con gái dành tình cảm cho mình.
Tôi nhớ khi tôi còn học ở SG thì có một cô bé khá xinh học lớp 11, nhà cô bé gần nơi tôi trọ. Ngày nào cô bé cũng đi ngang phòng trọ của tôi. Một hôm cô bé đi ngang nhìn tôi rồi chợt mĩm cười, thấy vậy nên tôi cũng mĩm cười đáp lại thì cô bé lại cúi đầu thẹn thùng bước đi. Khoảng một tuần sau thì tôi lại phát hiện bên khung cửa sổ lại suốt hiện là thư và vài tấm ảnh của cô bé gửi tôi. Mở thư ra xem thì mới biết được là cô bé muốn làm quen vì cô bé thật sự thích tôi, trên thu còn ghi cả số phone của cô bé. Mấy thằng bạn chung phòng bảo: "Thằng này có số đào hoa thiệt, đi đâu cũng có em để ý. Ở quê mày có một em rồi phải không?? Ở đây mày "sơ cua" thêm một em để làm dự bị. Lỡ có gì mất cái này còn được cái kia!" Tôi cười và bảo: "Lắm mối thì tối nằm không đấy!"
Khi đó cách xử sự của tôi còn khá non nớt, tôi chỉ biết tránh né cô bé mà thôi. Vì khi đó tôi nghĩ rằng tôi đã có người yêu nên tôi không thể đón nhận tình cảm của người con gái khác được. Giá như ngày đó tôi có thể làm bạn cới cô bé thì hay biết mấy. Dù chuyện này xảy ra củng gần 8 năm rồi nhưng hành động bày tỏ tình cảm của cô bé để lại cho tôi một ấn tượng sâu sắc. Vì sao bạn biết không?? Vì tôi và cô bé chưa tùng nói chuyện với nhau dù chỉ một câu, cho dù tôi và cô bé vẩn gặp mặt nhau rất nhiều lần.
"Lạc hoa hữu ý, lưu thủy vô tinh" ( Hoa rơi có ý, nước chảy vô tình )
Tôi "vô tình" với tất cả những người con gái khác nhưng tôi "hửu tình" đối với em. Từ khi yêu em thì tôi đã nhiều lần tránh né tình cảm của những người con gái khác dành cho mình. Vì yêu em mà tôi đã lạnh lùng và vô tình với họ. Tôi chẳng cho họ một cơ hội nào cả vì tôi cho rằng tôi đã có em. Vậy mà, vậy mà tất cả mọi điều tôi làm chỉ là vô nghĩa. Sự chung tình của tôi chỉ nhận lấy bao cay đắng từ em. Tôi xứng đáng bị như vậy sao?? Bạn có cho rằng tôi xứng đáng bị như vậy hay không??
Từ khi yêu em thì tôi chẳng muốn "trêu hoa, ghẹo nguyệt", mấy thằng bạn tôi thấy vậy thì cho rằng tui ngu. Tụi nó bảo tôi rằng: "Đèo bòng chút đỉnh thì có sao đâu. Đàn ông thằng nào chẳng thế! Cú trước mặt người yêu hay vợ thì luôn nói anh chỉ yêu mình em, nhưng sau lưng khi gặp người con gái khác thì cũng tán tỉnh và trêu chọc đấy thôi. Có thằng một tay bắt hai, ba con cá!" Ừh! thì tụi nó nói cũng khá chính xác, nhưng tôi vẩn chấp nhận cái ngu mà tụi nó dành cho..
Vì yêu em mà tôi chấp nhận ngu. Vì yêu em mà tôi đã không cho người con gái khác cơ hội. Bởi yêu em mà tôi đã mang tiếng ngu. Ừh! thì tôi ngu, tôi ngu lắm. Tôi ngu nên mới yêu em, vì yêu em nên tôi mới ngu. Nếu tôi khôn thì giờ đây tôi đã không đau khổ vì yêu em nhiều đến như thế này.
Trong tình yêu thì tôi luôn chân thành và cho đi tất cả những gì mình có. Tôi đã làm tất cả mọi điều nhưng em vẩn quay lưng bỏ lại mình tôi ôm bao cay đắng. Chẳng lẽ tôi yêu em cũng là có lỗi sao? Hay lỗi là do con tim đã đặt lầm chổ?? Phải chăng lỗi lầm lớn nhất của tôi là đã quá yêu em???
Tình yêu đã mang đến cho tôi từ niềm hy vọng này đến niềm hy vọng khác, từ sự tuyệt vọng này đến sự tuyệt vọng khác. Giờ đây em lại ban cho tôi niềm đau đớn tột cùng của sự tuyệt vọng. Yêu em, có hy vọng gì không? Dĩ nhiên là không rồi vì giờ đây tôi mới hiểu, bấy lâu nay em chẳng hề yêu tôi. Nếu yêu tôi thì em đã không làm tôi đau đớn đến như thế này, nếu yêu tôi thì em đã trân trọng tình yêu của tôi dành cho em suốt 10 năm qua rồi. Suốt cuộc đời này em có đốt đuốt tìm khắp thế gian thì cũng không bao giờ tìm được thằng đàn ông nào yêu em như tôi đã từng yêu. Chẳng bao giờ có đâu em àh.
Em làm tôi đau khổ nhưng tại sao tôi lại vẩn cứ lo lắng và quan tâm về em??Tôi đau vì niềm đau của em, tôi đau khi thấy em đau.
Giờ đây thì tôi mới biết rằng người em yêu thật sự chẳng phải là tôi. Có thể những gì em đã từng nói với tôi chỉ là phút giây nông nổi, bồng bột của em mà thôi. Những lời yêu thương ngọt ngào mà ngày xưa em từng nói với tôi đều không thật lòng.
Ngày xưa em nói: "Em yêu anh nhiều lắm! Suốt cuộc đời này em chỉ yêu có mình anh mà thôi. Với em tình đầu cũng là tình cuối. Em chỉ cần có anh. Nếu như mất anh thì suốt cuộc đời này em sẽ không bao giờ yêu ai nữa..."Có thể lúc đó chỉ là phút giây nông nổi của em, tôi hiểu và chấp nhận điều đó. Giá như lời nói đó là do tôi nói thì tôi cũng chẳng tức làm gì. Tình yêu ra đi thì lời thề non hẹn biển cũng tan theo mây khói. Hứa hẹn làm gì để mang tiếng là thất hứa. Nói làm gì khi không làm được điều mình nói.
Bấy lâu nay bởi vì tôi tin tưởng em nên tôi đã chịu biết bao là đau đớn và cay đắng. Tôi cứ mãi tin vào điều em nói là sự thật nên đã phải chịu biết bao dằn vặt trong tâm hồn. Nhưng tôi đã lầm, lầm to rồi... Giờ đây tôi biết được một sự thật là em không yêu tôi.
Em đã lạnh nhạt, vô tình và thờ ơ với tình yêu của tôi. Những điều em nói khiến tôi đau nhói cả tâm can. Chẳng lẽ tôi yêu em cũng là một cái tội?? Và đau khổ, cay đắng mà tôi nhận lấy xem như là sự trừng phạt??
Có lẽ con tim tôi đã quá ngu ngơ, khờ khạo rồi. Em không yêu tôi mà sao con tim tôi cứ mãi yêu em??Nó làm tôi tức tối vô cùng.
Tôi đã chịu đựng hết lần tổn thương này đến lần tổn thương khác, con tim thì mang từ vết thương này đến vết thương khác. Đến nổi giờ đây con tim đã phủ đầy vết thương và không còn chổ nào để khắc lên một vết thương trên đó nữa. Tôi đã cố nhiều lần xóa đí hình bóng em trong tim nhưng gần như tối phát hiện điều đó là quá khó.
Vì yêu em mà tôi thấy mình giống như thằng khùng. Mỗi lần cứ quay về chốn xua thì tôi lại lặng lẽ đứng dưới hàng cây ngày xưa, và ngồi trong quán hẹn hò uống cà phê có một mình. Ngồi để nhớ những kỷ niệm và từng lời nói, nụ cười, bờ môi và ánh mắt của em để rồi tôi lại đau.
Mối tình đầu mà tôi trân trọng, nâng niu và gìn giử hơn 10 năm trời lại diển ra một cách như thế này, sự thật thường phủ phàng lắm. Tình yêu này chính là thứ mà tôi không muốn mất nhất trên cõi đời này. Nhưng em không yêu tôi nghĩa là tôi đã vô vọng. Bởi yêu em thì chẳng có hy vọng gì cả. Bởi yêu em nên tôi chẳng có ngày mai.
Ngày xưa tôi cũng khá đào hoa. Tôi biết tôi chẳng có ưu diểm gì hay ho cả nhưng vẩn có không ít người con gái dành tình cảm cho mình.
Tôi nhớ khi tôi còn học ở SG thì có một cô bé khá xinh học lớp 11, nhà cô bé gần nơi tôi trọ. Ngày nào cô bé cũng đi ngang phòng trọ của tôi. Một hôm cô bé đi ngang nhìn tôi rồi chợt mĩm cười, thấy vậy nên tôi cũng mĩm cười đáp lại thì cô bé lại cúi đầu thẹn thùng bước đi. Khoảng một tuần sau thì tôi lại phát hiện bên khung cửa sổ lại suốt hiện là thư và vài tấm ảnh của cô bé gửi tôi. Mở thư ra xem thì mới biết được là cô bé muốn làm quen vì cô bé thật sự thích tôi, trên thu còn ghi cả số phone của cô bé. Mấy thằng bạn chung phòng bảo: "Thằng này có số đào hoa thiệt, đi đâu cũng có em để ý. Ở quê mày có một em rồi phải không?? Ở đây mày "sơ cua" thêm một em để làm dự bị. Lỡ có gì mất cái này còn được cái kia!" Tôi cười và bảo: "Lắm mối thì tối nằm không đấy!"
Khi đó cách xử sự của tôi còn khá non nớt, tôi chỉ biết tránh né cô bé mà thôi. Vì khi đó tôi nghĩ rằng tôi đã có người yêu nên tôi không thể đón nhận tình cảm của người con gái khác được. Giá như ngày đó tôi có thể làm bạn cới cô bé thì hay biết mấy. Dù chuyện này xảy ra củng gần 8 năm rồi nhưng hành động bày tỏ tình cảm của cô bé để lại cho tôi một ấn tượng sâu sắc. Vì sao bạn biết không?? Vì tôi và cô bé chưa tùng nói chuyện với nhau dù chỉ một câu, cho dù tôi và cô bé vẩn gặp mặt nhau rất nhiều lần.
"Lạc hoa hữu ý, lưu thủy vô tinh" ( Hoa rơi có ý, nước chảy vô tình )
Tôi "vô tình" với tất cả những người con gái khác nhưng tôi "hửu tình" đối với em. Từ khi yêu em thì tôi đã nhiều lần tránh né tình cảm của những người con gái khác dành cho mình. Vì yêu em mà tôi đã lạnh lùng và vô tình với họ. Tôi chẳng cho họ một cơ hội nào cả vì tôi cho rằng tôi đã có em. Vậy mà, vậy mà tất cả mọi điều tôi làm chỉ là vô nghĩa. Sự chung tình của tôi chỉ nhận lấy bao cay đắng từ em. Tôi xứng đáng bị như vậy sao?? Bạn có cho rằng tôi xứng đáng bị như vậy hay không??
Từ khi yêu em thì tôi chẳng muốn "trêu hoa, ghẹo nguyệt", mấy thằng bạn tôi thấy vậy thì cho rằng tui ngu. Tụi nó bảo tôi rằng: "Đèo bòng chút đỉnh thì có sao đâu. Đàn ông thằng nào chẳng thế! Cú trước mặt người yêu hay vợ thì luôn nói anh chỉ yêu mình em, nhưng sau lưng khi gặp người con gái khác thì cũng tán tỉnh và trêu chọc đấy thôi. Có thằng một tay bắt hai, ba con cá!" Ừh! thì tụi nó nói cũng khá chính xác, nhưng tôi vẩn chấp nhận cái ngu mà tụi nó dành cho..
Vì yêu em mà tôi chấp nhận ngu. Vì yêu em mà tôi đã không cho người con gái khác cơ hội. Bởi yêu em mà tôi đã mang tiếng ngu. Ừh! thì tôi ngu, tôi ngu lắm. Tôi ngu nên mới yêu em, vì yêu em nên tôi mới ngu. Nếu tôi khôn thì giờ đây tôi đã không đau khổ vì yêu em nhiều đến như thế này.