Quên .

Phạm Hà

New member
Joined
Mar 11, 2011
Messages
9
Points
1
--------------------------------------------------------------------------------

QUÊN .

Trong truyền thuyết có một loại canh, sau khi uống xong có thể quên đi tất cả. Quên đi tất cả ưu phiền, quên đi tất cả mọi oán hận, quên đi tất cả những điều không vui và những thứ ở trong lòng muốn quên đi, đương nhiên nó bao gồm cả việc quên tình quên yêu ...
Đọc đi đọc lại & suy ngẫm thật thấm thía , đem áp dụng vào cuộc sống mình cảm thấy rất chính xác ấy chứ !
Phải chúng ta hãy quên những gì đáng quên: ưu tư ,phiền não. , hình như có ca từ trong bài hát ,tự nhiên quên hẳn tựa :

Hãy cố yêu người mà sống
Mai này đời người sẽ qua...


Hãy nhớ những điều cần nhớ ,và trân trọng nâng niu khoảng thời gian bên cạnh những tình cảm thân thiết nơi người thân ,bè bạn chung quanh...
Để tới lúc tất cả trở thành quá khứ đẹp ,mà mỗi khi nhớ về chúng ta đều không cảm giác tiếc nuối ,vì mình đã trải qu a hạnh phúc ngọt ngào nhất ,chân tình nhất từ mọi người chung quanh bạn nhé !
Quên đi được ưu phiền, cũng có nghĩa là đã không còn ưu phiền nữa, có thể làm xoá đi những nếp nhăn trên mí mắt, u sầu trên mặt. Những điều không công bằng và không vui vẻ mọi ngày đều theo đó quên đi hết, con người sẽ cởi mở hơn. Giống như bầu trời bị đám mây che kín, đột nhiên trong xanh trở lại.
Quên đi được oán hận , cũng có nghĩa là mọi oán hận đều đã bỏ qua. Biết quên thì cũng sẽ biết tự mình tha thứ. Tâm hồn sẽ không còn bị oán hận chi phối, tất cả mọi thứ trước đây trong mắt đều biến thành khói mấy.
Tất cả đều cảm thấy nhẹ nhàng, tha thứ được cho người khác cũng là tự cứu thoát lấy chính mình.
Quên tình, quên yêu, cũng có nghĩa là quên đi tất cả những điều không vừa ý trong ký ức.
Lúc tình yêu làm cho một con người đau khổ quằn quại, lúc nó làm cho một đoạn tình cảm nuối tiếc sợ hãi. Đột ngột quên đi chỉ còn lại thật nhiều những hạnh phúc.
Chưa có người nào có thể đạt được nó một cách thoải mái, chưa có người nào có thể quên như vậy ! ngày tháng đã từng yêu, từng thương, từng đau mãi mãi không thể biến mất, thời gian đã trải qua vẫn ở trong ký ức đau khổ.
Có thể đau khổ càng rõ ràng hơn, có thể trái tim càng tan nát hơn, có thể yêu biến thành hận, tình biến thành oán ...
Đã từng yêu thì không hối hận, phân ly luôn có tiếc nuối. Từ lúc con người còn ngây thơ đến lúc tự mình có thể nhìn thấu trần ai, nhìn thấu xã hội, đó đều là lịch trình kế hoạch. Kỳ thực không phải vậy, đạo lý trong sách đã nói quá nhiều rồi, nhưng hiểu được thì rất ít.
Oán trời trách đất, tự đáp, tự oán luôn là người hiểu biết, đại bộ phận con người là ích kỷ.
Đời người ngắn ngủi được mấy mươi năm, cần gì phải chống đỡ mệt mỏi như thế, người nào không học mà có thể quên ? Một mực đi tìm sự hoàn hảo, mà ở cái thế giới này, căn bản không có cái gì là hoàn hảo cả , trái ngược với nó là khiếm khuyết, vật có khiếm khuyết mới thực sự là thứ hoàn mỹ. Người đời càng làm thế, chỉ ôm được mối hận suốt đời, chẳng hề vui vẻ.
Lúc cuối cuộc đời sẽ đi qua năm ải luân hồi, trước lúc đi qua cầu Nại Hà làm người trở lại sẽ phải uống một thứ canh gọi là canh Mạnh Bà, sẽ quên đi ký ức của kiếp trước, kiếp này sẽ khởi đầu trở lại bằng vui vẻ. Lẽ nào cần tới lúc ấy mới có thể thực sự quên?
Hạnh phúc là gì, hạnh phúc ở đâu, con người cứ đang phải khổ công sở hữu, tìm kiếm nó.

Kỳ thực hạnh phúc đang ở giữa con ngươi, kỳ thực hạnh phúc đang ở trong cái người ta gọi là quên ấy.
Có một thứ tình cảm gọi là yêu, có một thứ tình cảm gọi là oán hận, cũng có một thứ tình cảm gọi là thương hại. Quên đi được tất cả những đau đớn đã khắc sâu trong lòng, quên đi được tất cả nỗi đau đã thấu vào tận nội tâm, đó chính là thứ hạnh phúc lớn nhất ...
Cho nên Có một thứ hạnh phúc gọi là quên.
-St-
************************************************** ************************************************** ****


Như Giọt Nuớc Long Lanh..
Đến một ngày em chợt nhận ra anh,
Bến bờ bình yên ngọt ngào tin cậy
Nhưng chỉ là giấc mơ em tìm thấy
Anh xa vời như một ánh sao xanh,
Em trở về với cát, hạt long lanh...
Trong trẻo quá những ngày xa ấy
Anh lặng lẽ suốt một đời dong ruỗi,
Bến bờ nào em đợi quá mong manh
Khát khao anh làm ngọn gió ngọt lành
Man mác thổi suốt triền sông nắng đổ
Làm cơn mưa dạt dào nơi bờ cỏ
Hạnh phúc nào như giọt nước long lanh
Hải Hà .
...Chính lúc trở thành giọt nước rơi xuống, thấm sâu vào đất, lan tỏa, chảy thành dòng, trôi về biển cả... rồi lại bốc hơi... trở về với đất, ta thấu hiểu cuộc sống như vậy là công bằng, không phải chỉ là những điều ta ước muốn mà là điều Thượng Đế sắp đặt.
Cuộc đời có mấy ai được như mình mong ước?
Không phải mình cũng từng đạt được nhiều thứ sao?
Không phải mình từng thất vọng và thỏa thuê với những ý thích sao?
Và không phải mình cũng từng mất đi nhiều thứ sao?
Nhưng phải chăng chỉ những điều bé nhỏ bình thường nhất - cái mà chúng ta không mong muốn có - mới là thứ mà ta thật sự có và đáng nắm giữ?
Ta thà làm một giọt nước nhỏ hòa vào dòng sông để tắm mát ruộng đồng, tắm mát tâm hồn người và tâm hồn mình còn hơn là làm một ngôi sao chiếu sáng về đêm, một ánh trăng lạnh lẽo, một mặt trời nóng hực, một đám mây lang thang vô định...
Là giọt nước để tự tắm mát cho tâm hồn mình được bình tịnh, trong trắng và rửa sạch những tháng ngày .. đã qua.
Là nước để ta chấp nhận sự tuần hoàn tự nhiên định sẵn, mặc gió trăng, mặc sự hào nhoáng, mặc những bon chen... ta vẫn là ta, một giọt nước biết yêu thương và chấp nhận, đối diện và bước đi.
-st-
************************************************** ************************************************** ********




Trăng & Biển

Người ở dưới thấp kẻ trên cao,
Nghìn năm trăng biển vẫn có nhau,
Yêu, hờn,ghen,tức,luôn gió bão,
Đau đáo trong tim biễn sóng trào.

Biển ở dưới thấp ,trăng trên cao,
Nghìn năm tròn, khuyết, trăng hanh hao,
Khoản cách tình yêu ,đầy hư ảo,
Ngại chìm đáy vực, trăng lao đao?

Biển gào thét, trăng không chung thủy,
Lấp ló từ xa, mỏi mắt nhìn,
Nếu trăng thật lòng cùng tri kỷ,
Sợ vì chết đuối, chuyện tử sinh?

Nếu trăng chết, đêm mờ ánh sáng,
Đời có còn thêm những thi nhân?
Lý Bạch xưa , từng chết ôm trăng,
Hàn mạc Tử cùng trăng mê sãng.

Khoãnh khắc thăng hoa,hồn lãng mạn,
Ta nhớ Em như biển nhớ trăng,
Trăng yêu biển, nhưng không thể gần,
Vì nhân thế cần trăng bè bạn.
Hiền Nhân
.... Có đôi khi mỗi chúng ta cần một khoảng thinh lặng bất chợt để chiêm nghiệm lại bao điều suy tư ,trăn trở... tạm rời xa sự ồn ào ,náo nhiệt của cuộc sống chung quanh , tựa như dấu lặng trong âm nhạc....
Cảm giác rất đỗi lạ lùng , trong không gian vắng lặng,bình yên ,thấy tâm hồn thư thái , an nhiên tựa như mình đang bay bỗng trong khoảng trời bao la , hít thở không khí trong lành của bầu trời xanh ngát , hay ngọn gió trong lành miên man bên tai, hay nghe rì rào sóng vỗ , hay tiếng thầm thì của các vì sao bé nhỏ lấp lánh như đang tỉ tê ,thủ thỉ ,tâm tình với riêng ta..
Biết bao điều thú vị đang chờ đón & mới gọi chúng ta khám phá ,thế giờ huyền hoặc hay ảo mộng..........
Tất cả tùy thuộc vào trí tưởng tượng của mỗi cá nhân chúng ta.... để rồi sau đó khi trở lại với đời thường , chúng ta cảm giác mình có thêm hào hứng làm việc hơn ,yêu đời & yêu cuộc sống này xiết bao ,.....
-st-
 
Top Bottom