[Truyện dài] Tiểu Phương…

Sheiran

Administrator
Staff member
Joined
Nov 17, 2011
Messages
5,260
Points
113
Tiểu Phương…
(Sheiran)
tieuphuong02_zps9fbbc52c.jpg

Chương I

Giới ăn chơi Sài thành gần đây kháo nhau một câu chuyện lạ. Ngoại ô Quận Bình Chánh, có một “động bàn tơ” nọ, chỉ có duy nhất một kỹ nữ và ông quản lý già. Động mở cửa đón khách từ 22h đến 5 giờ sáng. Lạ một điều nữa, khách vào phải tuân thủ điều kiện của cô kỹ nữ, điều kiện cực kỳ đơn giản: “Đoán đúng tên cô, và kể cô nghe câu truyện lạ nhất mà vị khách từng gặp”. Nếu đoán đúng, và câu truyện của khách làm cô cảm thấy thú vị, khách sẽ được tặng trọn 7 đêm cùng cô kỹ nữ hoàn toàn miễn phí. Nếu đoán sai, vị khách sẽ được cô tặng một vũ điệu, để lại 17 triệu và ra về.

Nghe đồn rằng, chưa ai biết mặt cô kỹ nữ, vì cô luôn mang mạng che mặt. Khách vào đây không ai được mang theo camera với bất kỳ hình thức nào. Đã từng có vài vị khách dấu kỹ những camera rất tinh vi và hiện đại, nhưng không hiểu sao đều bị phát giác. 17 triệu đối với khách làng chơi chỉ là một con số nhỏ, nên không hiếm những vị khách tò mò tìm đến. Cũng bởi, nghe rỉ tai rằng, cô kỹ nữ có một thân hình tuyệt mỹ, một giọng nói trong vắt như pha lê, khi thân hình cô uyển chuyển trong vũ điệu dưới làn voan mỏng màu đỏ thắm, có thể làm ngất ngây những vị khách sắt đá nhất, vô tình nhất.

17 triệu nếu nói chỉ đến để xem cô kỹ nữ kỳ lạ này nhảy múa, với những người từng đến, họ đều cho rằng hoàn toàn xứng đáng.

........
(câu view :D)
 

Sheiran

Administrator
Staff member
Joined
Nov 17, 2011
Messages
5,260
Points
113
Hùng thấy mình đang đứng bên chiếc cầu trong một không gian chết chóc đầy ma quái, ngạ quỹ với giáo gươm tua tủa khắp nơi. Lũ lượt bao nhiêu con người ủ rũ như những chiếc bóng vật vờ, lếch thếch lại qua, khó thể phân biệt ai là ai, ai cũng một bộ đồ trắng toát như nhau, tóc tai rũ rượi. Họ xếp hàng đi qua cầu, giữa cầu có một bà lão, lần lượt phát cho mỗi người qua cầu một chén nước. Phía dưới cầu, hố sâu hun hút một màu đen lạnh đến rợn người. Gió rít từng cơn u uất.

Có người vội vã qua cầu, vội vã uống chén nước.

Có người vùng vẫy cố hất chén nước đi.

Có người khóc la, gào thét vì cố chạy đến cầu rồi bị lôi trở lại.

Hùng nhủ thầm: “Chén nước thôi mà! Cái cầu thôi mà.”

Hùng lại chép miệng: “Dù sao cũng may mắn là mình đã ở bên đây cầu”.

Nói dứt câu, Hùng mở choàng mắt. Một giấc mơ kỳ lạ.

* * *
Ngồi café với Huy, Huy nói:
- Tao mới nghe thằng bạn kể, dạo này có chuyện độc lắm.
- Chuyện gì?

Ở Bình Chánh, có động kia, động đàng hoàng, mà có một em thôi.
- Dzậy ế chắc.

Huy cười:
- Bậy, đông là đằng khác.
- Gì ghê dzậy.
- Ờ, mà 17 chai một lượt nhá.

Hùng suýt sặc ngụm trà đá:
- Quá đáng. Em đó cỡ Ngọc Quyên hay Mai Phương Thuý dzậy?

Huy so vai:
- Nghe nói chưa ai biết mặt.

Hùng tỏ vẻ chưng hửng:
- Dzụ gì nữa, bắt buộc bịt mắt khi vô phòng hả.

Huy cười cười, nhịp nhịp chân:
- Dzị thì hông cần, hông ai bịt mắt mày hết, mà em đó… bịt mặt em í lại thui à, chính đáng hông!

Hùng thở ra:
- Xời, tưởng gì, thì tháo ra, chuyện nhỏ, mấy cái khác cởi được hông lẽ cái khăn che mặt cởi hông nổi.

Huy vỗ đùi tỏ vẻ khoái chí:
- Độc là ở chỗ đó, nghe đồn chưa ai cởi được cái gì trên người em nó.
- Dzậy mấy... thằng điên nào bỏ 17 chai dzô đó xong làm gì?

Huy nhướng nhướng mài, nhấn giọng:
- Xem vũ.ũ.ũ…

Hùng nhại lại:
- Vũ.ũ.ũ… á?
- Ờ, nghe nói vũ sexy, mê hồn lắm.

Hùng phì cười:
- Đúng là mấy thằng thừa tiền hông có chuyện làm. Bà mzịa bỏ ra 3 chai, thuê một em chân dài tới lách, kêu thoát y vũ trên nền dance, có mà “vũ.ũ.ũ…” cả đêm, coi mệt ngủ - nghỉ.

Huy lắc đầu nhìn bâng quơ:
- Bởi dzị, ai cũng như mày thì còn gì là “nghệ thuật” nữa…

* * *
Hùng lại thấy mình đứng bên chiếc cầu đêm hôm trước, cảnh tượng cũng tương tự đêm hôm trước, chỉ khác những người đi qua cầu nhìn không quen nữa. Ừ… mỗi ngày mỗi khác, người dĩ nhiên là cũng khác.

Hùng trông thấy một cô gái, gương mặt dường như khá quen thuộc, đang cố vùng vẫy không chịu qua cầu hay không chịu uống nước gì đó, cô gái bị hai ngạ quỹ trấn áp, từ thân cầu – từng cây thép sắt nhọn trồi lên, xuyên qua người cô gái… từng dòng máu loang ra… ướt đẫm màu áo trắng trên người cô, Hùng không nghe tiếng la hét hay than khóc, chỉ thấy người cô rũ ra… Hùng bàng hoàng… cô gái ngẩng lên, nhìn thẳng vào Hùng… Dường như ở đây không ai trông thấy Hùng, nhưng cô lại đang nhìn Hùng… ánh mắt da diết, xót xa… buồn thăm thẳm…

Tỉnh giấc… Hùng vẫn nằm yên nhìn lên trần nhà… một cảm xúc gì đó giằng xé trong lòng… không thể nào giải thích…

* * *
Huy nhìn Hùng cứ dõi mắt nhìn xa xăm bên ly café loãng đi vì đá.
- Gì dzậy pa?
- Không có gì.
- Bữa nay mày làm gì ngồi thở ra, nhìn xa xăm không dzậy?
- Tao cũng không biết nữa.

Huy đùa:
- Hay bắt đầu suy nghĩ về em Tiểu Phương tao kể rồi?
- Tiểu Phương nào?
- Em “kỹ nữ” tao kể mày hôm qua đó.

Hùng phì cười:
- Cave nói cave, bày đặt kỹ.ỹ.ỹ… nữ.ữ.ữ…

Huy cười khanh khách:
- Kỹ nữ mày, em í “bán nghệ” chứ chưa “bán thân”, cave dzề.

Hùng lắc đầu, rồi ngẩn ra:
- Ủa, biết tên rồi à?
- Ờ, hôm qua có người đoán được tên rồi, Tiểu Phương.
- Vậy đêm qua xong rồi, chuyển qua cave được chưa?

Huy xua tay:
- Bậy, trúng tên thôi, thằng đó hông có khiếu kể truyện, em í hông khoái, lại coi vũ.ũ.ũ… rùi đi dzìa.

Hùng lại cười:
- Vẽ.ẽ.ẽ… Có ai thấy CMND của em nó chưa, biết tên nào đúng tên nào không. Truyện sao mới vừa lòng, tào lao. Lại còn tên Tiểu Phương, sến bà cố, cái tên này chắc có thời mấy trăm năm trước. Trò vậy cũng kiếm tiền được, đúng là thời đại ngày nay thấy vậy mà dễ sống.

Huy rung đùi:
- Kệ, giờ ai cho tao 17 chai tao cũng đi thử, cho biết.

Cả hai bật cười giòn.
 

Sheiran

Administrator
Staff member
Joined
Nov 17, 2011
Messages
5,260
Points
113
hihi.. em viet vui de ba con dien dan doc giai tri choi thui chu sao xuat ban noi :p, anh lao K dao nay hok thay post them anh ben Box nhiep anh doa nha ^^

vui ghe vi co them mot "doc gia", nhieu doc gia cang co dong luc viet nhieu hon :D, em tuong anh hok co doc may truyen em viet chu :p
 

Huy mobile

<marquee behavior="alternate" scrollamount="1"><fo
Joined
May 27, 2012
Messages
300
Points
43
hihi.. em viet vui de ba con dien dan doc giai tri choi thui chu sao xuat ban noi :p, anh lao K dao nay hok thay post them anh ben Box nhiep anh doa nha ^^

vui ghe vi co them mot "doc gia", nhieu doc gia cang co dong luc viet nhieu hon :D, em tuong anh hok co doc may truyen em viet chu :p
Thấy mới tin nha ss....bữa nay có 1 người quen đọc truyện của ss mà khen hay đó.Mà người này ít khi đọc chuyện lắm
 

Sheiran

Administrator
Staff member
Joined
Nov 17, 2011
Messages
5,260
Points
113
Chương II

Hùng đặt lưng xuống giường, đưa hai tay gối đầu, suy nghĩ mông lung; nửa muốn nhắm mắt ngủ, nửa phân vân: “Hôm nay mình có nằm mơ nữa không? Có thấy lại giấc mộng kỳ lạ như hai đêm trước nữa không?”…

Cánh cửa sổ khép hờ từ từ mở nhẹ… gió mang theo hương nhài thoang thoảng lay khẽ những bức rèm voal mỏng mảnh… Hùng từ từ thiếp đi…


Có một cô gái trẻ, trang phục như trong phim cổ trang, đang cười tươi tung tẩy cùng chiếc xích đu trong hoa viên rộng lớn đầy màu sắc. Hùng thấy một chàng trai đứng xoay lưng về phía mình, cách cô gái một đoạn, dường như chỉ đứng yên nhìn… Tiếng chim hót líu lo, vui đùa ríu rít, hoa lá dường như cũng reo vui… từng làn gió trong lành mát rượi nối tiếp nhau nhảy múa, dẫu nhắm mắt dường như cũng cảm được màu xanh của cỏ cây…

Hương nhài… không biết là mơ hay thật… dường như hoa viên ấy sực nức hương nhài…


Chợt… một mùi tanh tưởi bốc lên… mùi máu tươi… vị mặn của nước mắt… cùng lúc xộc vào mũi, xông thẳng vào cổ họng Hùng… Hùng chới với dường như ngạt thở… Hoa viên xanh tươi rực rỡ biến mất, thay vào đó là một màu đen tăm tối phủ trùm tứ phía, cô gái trong giấc mơ hôm trước hiện ra… lệ máu, quần áo bê bết máu… tóc tai rũ rượi… chỉ có đôi mắt sáng lấp lánh… nhưng ánh nhìn da diết và sâu thẳm… như dỗi hờn, như trách móc… như xâu xé tận tâm can Hùng… Hùng nghe ruột gan mình quặn thắt… Hùng dằn tay lên ngực… choàng tỉnh… ngồi bật dậy... thở hồng hộc, mồ hôi ướt đẫm trên gương mặt…

Nhài vẫn đưa hương đượm khắp cả gian phòng…

* * *

Huy lại lạ lẫm nhìn Hùng trầm ngâm bên ly café đầy lại đầy thêm.
- Tâm trạng hoài ta!

Hùng nói nhưng mắt lại dõi đẩu đâu, vô định:
- Có khi nào mình sắp chết hông?

Huy giật mình:
- Hết hồn! gì nữa pa?
- Dạo này nhiều chuyện xảy ra lạ lắm, chưa gặp bao giờ.
- Chuyện gì?
- Cũng không phải chuyện gì.

Huy giãy nãy:
- Dzậy cuối cùng là… chuyện gì?
- Dạo này tao toàn nằm mơ thấy… thế giới bên kia.

Huy phá lên cười, nhịp nhịp chân:
- Chắc mày đắc đạo roài.
- Thiệt đó pa.
- Thì thiệt, mơ mà cũng tâm trạng, rảnh quá ông ngoại.

Hùng vẫn trầm ngâm:
- Mơ nhưng mà thật lắm, cũng không hiểu sao.

Huy cà rỡn:
- Thoai dù gì cũng sắp “đi” rồi, hưởng thụ chút, tranh thủ xem “Kỹ nữ áo đỏ” vũ.ũ.ũ… một lần cho biết.
- Gì “kỹ nữ áo đỏ” pa.
- Ờ, thì nghe “giang hồ” đi dzìa đồn em đó chỉ mặc “xiêm y” màu đỏ thoai à.
- Màu đỏ hấp dẫn.
- Ờ, cũng hông biết, nhưng nghe nhiều ông kể rờn rợn sao sao đó.

Hùng cười cười:
- Để mai mua vé số, trúng đưa ông đi trước, hấp dẫn thiệt dzìa kể nghe thì tui đi.

Huy như sực nhớ điều gì:
- À, nghe quản gia của em nó nói, em nó chỉ tiếp khách một tuần nữa, mà từ hôm nay mỗi ngày chỉ nhận một khách thôi.

Hùng đùa:
- Chắc biết “bài cũ” sắp hết làm ăn được, di cư đi chỗ khác “kiếm mồi”.
Huy dài giọng:
- B-á-c l-ạ-i t-h-ế r-o-à-i…


Chiều, trên đường về, Hùng mua 5 tờ vé số thật, số 17, Hùng tự cười lẩm bẩm:
- 17 chai nha ông Huy, tui cho ông 17 luôn!

* * *
Đêm đó Hùng không ngủ, cứ đi ra đi vô, nằm xuống, rồi lại ngồi dậy…

Hùng hơi sợ khi nghĩ đến những giấc mơ…

Hùng bước ra vườn, trong vườn chỉ có một bụi hoa nhài nhỏ, mà hương mạnh mẽ thật, hương hoa nhài luôn làm người ta có cảm giác dễ chịu, tác dụng an thần mà.

Hùng ngồi vẩn vơ ngoài sân, hết nhìn trời, nhìn cỏ cây rồi lại đếm sao.

Khi trời bắt đầu hửng sáng, Hùng mới nằm lên giường và nhắm mắt lại.

Giấc ngủ muộn rất sâu và rất ngon.

* * *

Trời sập tối, Hùng vào quán café quen thuộc, nhìn Huy cười cười hồi lâu, Hùng mở ví đặt lên bàn một xấp tiền:
- 17 chai của bạn.

Huy nhướng mài:
- Dzụ gì?
- Trúng số thiệt.

Huy cười:
- Phá quài.
- Thiệt! 5 tờ 15 chai, boa ông thêm 2 chai, đi dzìa kể nghe.

Huy lại nhướng mài:
- Ghê dzậy, nói trúng số trúng liền dzậy đó hả, mai mốt sắm cho ông bộ nhan đèn, chắc sống qua ngày được.

Hùng bật cười:
- Ai biết, nhiều khi cuộc đời khó nói mà. Nếu tui cầu trúng số đi nhậu biết đâu không linh. “Của thiên trả địa” nhiều khi nó linh.

Huy nhịp nhịp chân:
- Ẩu thiệt, thần phật hay âm binh cũng tính hết c-ả-n-ó-r-o-à-i.
 

Sheiran

Administrator
Staff member
Joined
Nov 17, 2011
Messages
5,260
Points
113
Chương III

Huy hơi hồi hộp khi đứng trước cánh cửa gỗ dẫn vào phòng cô “kỹ nữ”. Thật lòng mà nói, Huy không phải dạng “ham hố” cần mấy chuyện gió trăng. Chẳng qua Huy là người ham vui, có chút tò mò, có chút tưng tửng; vô tình nghe chuyện lạ, chỉ muốn “tận mục sở thị” xem thực hư thế nào. Chứ Huy có chuẩn bị câu chuyện nào đâu mà kể. Chỉ định xem thử “điệu vũ giá 17 triệu” nó ra mần răng, và cô kỹ nữ kỳ lạ này có điều chi đặc biệt.



Hít thở một hơi thật sâu. Huy từ từ mở cửa. Tiếng nhạc hoà tấu theo phong cách cung đình dìu dặt đưa Huy vào một gian phòng đơn sơ mà diễm lệ, ấm áp trong ánh sáng vàng tạo cảm giác êm đềm hư ảo. Phòng dường như không bắt điện. Chỉ nến và nến rải rác khắp nơi. Bốn bức tường được vây kín bằng những dãy voan lụa đỏ đổ dọc xuống, khe khẽ phất phơ. Sàn trãi thảm nhung kết hợp sắc đỏ, vàng, hoa văn tinh tế. Gian phòng rộng chỉ có một chiếc bàn nhỏ, một chiếc ghế gỗ lớn được điêu khắc cầu kỳ đặt ở vị trí lệch khoảng 1/3 chiều ngang. Huy có cảm giác mình đang lạc lõng ở một góc khán phòng, nơi sân khấu là chiếc giường lớn ẩn sau bức mành lụa đỏ với chăn, màn, grap chỉ hai sắc đỏ vàng phối hợp.

Huy dường như thở cũng không thở mạnh. Những cảm giác kỳ lạ cứ đan xen, đan xen… Nửa thư thái, nửa rờn rợn, lúc mơ hồ như người say…

Tiếng nhạc bỗng dưng chuyển dần cung bậc… Âm Tì bà trỗi lên, như ai quất vào khoảng không mấy đường roi vun vút, gãy gọn đầy mãnh liệt. Sự tác động đột ngột làm Huy không kịp chú ý, trên “sân khấu”, bức mành đỏ đã được vén lên tự lúc nào, thay vào đó là một bức rèm lụa vàng cực mỏng, và một cô gái trong trang phục đỏ như vũ nữ Ấn – trang sức lấp lánh ánh vàng, bắt đầu chuyển động…

Huy ngây ngất ngắm nhìn những đường cong hoàn mỹ với những mảnh lụa khoác hờ, lúc mềm mại – lúc thổn thức – khao khát và cháy bỏng - như tan ra cùng âm điệu, hoang dại, gợi tình mà thuần khiết.


Vũ khúc kết thúc khá lâu Huy mới kịp hoàn hồn. Sau khi bình tĩnh, trở lại với bản tính cố hữu của mình, Huy nhủ thầm: “Giống… lừa đảo bạn quá nha, mình chưa nói được chữ nào đã bị cho xem vũ.ũ.ũ.. mzịa nó roài, chẳng khác nào chưa có cơ hội “thử” gì hết là bị đuổi dzìa… kỳ dzậy ta… dzậy là xong 17 chai rùi đoá hở. ac.c.c…”.

Cô gái vén rèm bước đến khá gần Huy, như đoán được “tâm ý” của Huy, cô gái mở lời:
- Ông vốn không định đến để kể truyện, ông đã xem xong một vũ khúc, đã hoàn thành ý định của ông trước khi đến đây rồi có phải không?

Huy vẫn ngồi yên trên ghế, ngắm nhìn cô gái kỹ hơn. Tuy cô mang mạng che mặt, nhưng Huy vẫn cảm thấy dường như cô rất đẹp, một nét đẹp khá lạ, lạnh lẽo – kiêu kỳ nhưng không xa cách. Đặc biệt là đôi mắt, đôi mắt cô trong vắt nhưng lại buồn sâu thẳm, như ẩn chứa cả một trời tâm sự.

Huy lại nhủ thầm: “Mình có già lắm đâu, kêu tới bằng ông.”

Cô gái nhỏ nhẹ:
- Ông về được rồi.

Không hiểu sao Huy ngồi thêm giây lát, rồi đứng dậy đi ra cửa. Khi cánh cửa sắp khép lại, Huy nghe giọng cô gái với theo:
- Hôm sau hãy kêu bạn ông đến đây, không cần phải mang tiền, tôi sẽ đợi.

Huy thoáng giật mình, quay lại nhìn, cô gái đã không còn ở đó nữa.

* * *

Hùng thấy trước mắt mình là một khu vườn đầy hoa nhài trắng đang nở rộ, dường như cô gái “cổ trang” hôm nọ đã lớn hơn - đang tung tăng ở đó… dường như gương mặt cô rất quen… cô đang làm một vương miện hoa, khi cô làm xong và đội lên tóc, bất chợt cô xoay người lại, nhìn thẳng vào mắt Hùng… và mỉm cười… nụ cười tươi sáng như bình minh buổi sớm…

Hùng đưa tay dụi mắt, nắng đã lên, hong ấm cả gian phòng…

* * *

Đợi Huy nốc một hơi cạn ly bia ngọt sớt và đặt xuống bàn, Hùng hăm hở:
- Sao sao, hôm qua sao, kể nghe!

Huy hơi trề môi:
- Ta hựn!

Hùng thoáng… cụt hứng:
- Xấu lắm hả?
- Hông!
- Không có gì ấn tượng?
- Hông!
- Ông kể chuyện không vừa lòng em nó là chắc rồi.
- Tao đâu có thèm kể gì.

Hùng nhướng mắt:
- Xài 17 chai mà sang dữ pa, hông thèm “thử” luôn.

Huy bắt một chân lên đùi:
- Bà mzịa, thử gì, thề luôn, từ khi dựng chống xe xong tới lúc chạy xe ra khỏi chỗ đó, tao chưa mở miệng được một chữ nào, tiếng tằng hắng cũng không.

Hùng trợn tròn mắt:
- Ông bị á khẩu hả?

Huy vỗ nhẹ bàn:
- Dzậy mới nói!
- Mzoá… 17 chai… tan thành mây khói.

Huy lại nâng ly bia lên, nốc một hơi:
- Giống như bị… bà nhập vậy. Tao vừa tới, chưa kịp kêu, ông già ra mở cổng. Tao dựng chống xe xong, ổng xoè tay ra, tao quê quê, gấp quá! Tao móc 17 chai đưa ổng. Ổng chỉ tay kêu tao đi vô.

Huy hớp một ngụm bia, tiếp:
- Tự dưng bắt đầu đã ngộ ngộ làm tao dường như mất phương hướng. Tao dzô phòng, tới ghế ngồi, em nó “bay” ra, tại tao chưa kịp thấy nó ra đường nào, cái phòng chà bá, xung quanh rèm từa lưa, không có điện, toàn đèn cầy, có ngàn cái cửa mụ nội tao cũng hông biết. Thế là nhạc, thế là nhảy múa, xong! Đi dzìa… hông có cơ hội nói gì luôn.

Hùng chưng hửng:
- Gì kỳ dzậy, không cho kể chuyện gì hết, múa sảng vậy đó hả, giống “ép bạn xem chương trình” quá.

Huy cười, nhịp nhịp chân:
- Dzậy đoá!

Hùng vừa cười vừa cầm ly lên:
- Mzoá, tiền trúng số có khác, xài sang như đ..~…, gặp tiền mần ăn tiếc đứt ruột. Có 2 chai tiền của con đoá nhoa pa. Không khai thác được gì.

Huy cười, xua tay:
- Không tiếc!

Hùng nhướng mài, vừa thắc mắc vừa ngạc nhiên. Huy nhìn Hùng, nét mặt không có gì là buồn bã hay tiếc nuối:
- Một cảm giác rất đặc biệt, màn trình diễn đặc biệt, cứ như bước vào một thế giới khác mình chưa từng bước qua trong đời, đáng đồng tiền bát gạo lắm.

Ngừng một chút, Huy tiếp:
- Cô kỹ nữ đó, thật sự rất đẹp, rất kỳ lạ.
- Mở mạng che mặt rồi à?
- Chưa, nhưng có thể cảm nhận được – Một cái đẹp hoàn hảo đến từng mi li mét.
- Ghê dzậy!

Chợt như nhớ ra điều gì, Huy thoáng giật mình:
- Tao quên, có chuyện này ngộ lắm, lúc tao về, nhỏ đó kêu tao bữa sau kêu mày tới, không cần phí.

Hùng bật cười:
- Thôi đi má! Ông không mở miệng nói lời nào làm gì nó biết đến con mà kêu tới, dzụ hả pa, 17 triệu chứ hông phải 17 chai nước ngọt đâu nha!

Huy quả quyết:
- Tao nói thiệt mà!

Hùng cười khà khà:
- Mzoá, con lạy mzịa!
- Tao nói thiệt, chính xác câu của nó là: “Hôm sau hãy kêu bạn ông đến đây, không cần phải mang tiền, tôi sẽ đợi”.

Hùng thoáng rùng mình, nhưng cũng bật lại:
- Nó nói kêu bạn tới, ý nhờ ông PR dùm, kiếm khách tiếp, làm như bạn ông có mình tui.

Huy hơi ngẩn ra, nhưng tiếp tục quả quyết:
- Dạo này tao gặp có mình mày chứ ai. Dzới lại rõ ràng nhỏ đó nói không cần tiền mà.

Một cảm giác ớn lạnh chợt chạy dọc sóng lưng Hùng. Huy cũng tự dưng im lặng. Dường như trong lòng cả hai đang bận rối nùi với hàng trăm câu hỏi chưa tìm được lời giải đáp.
 

Sheiran

Administrator
Staff member
Joined
Nov 17, 2011
Messages
5,260
Points
113
Chương IV

Sao Hôm đã hiện rõ trên nền trời xanh vắt. Hùng vươn vai đưa tay ra sau cổ: “Hôm nay trời thật đẹp!”. Ngồi ngoài vườn tận hưởng làn gió đêm yên ả, khúc nhạc lá không lời, hương Hồng – lan – nhài thoang thoảng mà Hùng không thể thư giãn được như mọi ngày, trong đầu cứ suy nghĩ bâng quơ về những chuyện xoay quanh cô “Kỹ nữ” kỳ lạ nọ.

Ngẫm tới ngẫm lui, Hùng chép miệng: “Bảo đảm cha Huy thêm mắm dặm muối để mình chột dạ mình đi thôi, làm gì phức tạp được.”

Hùng thong thả nằm lên giường, lại đưa tay gối đầu nhìn lên trần nhà một lúc, rồi nhắm mắt lại.


Dường như Hùng đang đi vào một cung điện, khung cảnh sao cổ điển và khác lạ, cứ chạy thật nhanh qua tầm mắt… Hùng có cảm giác mình đang đến trước một gian phòng riêng nào đó… dường như có tiếng nhạc phát ra, lúc trầm – bổng – lúc đột nhiên ngưng bặt…

Cánh cửa từ từ mở… sâu bên trong, dường như có một cô gái… không cần nhìn mặt, Hùng đã mặc định đó chính là cô gái của những đêm hôm trước… cô gái đang trầm tư bên chiếc đàn Tì bà… như chờ đợi một điều gì đó – một ai đó…

Hôm nay cô gái không ngẩng lên nhìn Hùng, chỉ cúi mặt và rẩy tay vô định – tạo nên những giai điệu tưởng chừng như vô định lại ẩn khuất lắm ưu tư…

Hôm nay không có hương hoa nhài…


Hùng bước xuống giường và đi ra vườn, nhài hôm nay vẫn trổ bông…

Hùng ngước lên nhìn trời, sao Hôm đã lên cao, rất cao… Hùng lẩm bẩm: “Cô gái đầy mộng mị - em là ai? Sao hôm nay hoa nhài không toả hương…”

* * *

Kết thúc phần cơm của mình, Huy nhìn Hùng, cười đểu:
- Hôm qua đâu có đi phải không?

Hùng vừa ăn vừa thủng thỉnh:
- Đi chi!

Hớp ngụm trà đá, Huy đều giọng:
- Đi thử cho biết.
- Vũ thoát y tui cũng coi rồi, có gì lạ đâu.
- Đôi khi không thoát y nó mới lạ pa. Không lạ, nhưng vẫn lạ, đó mới là điều đặc biệt.

Hùng ngẩn nhìn Huy, cười, rồi lại ăn tiếp.

Huy bỗng dưng… triết lý:
- Như thời… trai trẻ, mình tưởng: nắm tay – khoác vai – ôm – hôn – cởi đồ - làm tình- Vậy là xong, kết thúc một qui trình, không có gì hấp dẫn nữa, không có gì lạ nữa. Từng trải, rồi từng trải, mình nhận ra đôi khi không mặc gì lại bình thường, áo sơ mi đôi khi lại sexy và hấp dẫn. Như hôn cùng một người , có người thậm chí hôm qua và hôm sau cảm giác cũng khác nhau; nhưng cũng có người có hôn ngàn năm cũng không có cảm giác. Có lúc nghĩ làm tình là giải quyết nhu cầu, tắt đèn ai cũng như ai, nhưng thật ra không phải, khi trong đầu mình biết người bên cạnh mình không phải là người mình muốn, dù cách làm tình của hai người có giống nhau cũng không có cảm giác, muốn – nhưng không muốn, có lúc phải tự hỏi thật ra mình muốn gì?

Hùng suýt sặc:
- Mzoá… tâm trạng!

Huy cười cười, nhịp nhịp chân:
- Cuộc sống là một vòng lẩn quẩn, quay đi quay lại, chỉ bình mới rượu cũ. Cảm xúc con người cũng vậy, xà quần và phức tạp, nên phải trân trọng những khi mình bất chợt có “cảm giác”.

Hùng gác nĩa muỗng xuống, hớp một ngụm trà đá:
- Sẽ suy nghĩ, ha!

Huy lại cười cười, cầm ly trà đá nhìn ra đường:
- Biết đâu sau này mày lại cảm ơn tao, tao mới “chế” ra được một câu châm ngôn như vầy: “Don’t let to miss somebody in your life, because after that must wait very long to the cycle turning back”.

* * *

Hùng dong xe vô định trên đường phố, cũng không biết muốn đi đâu. Địa chỉ Huy nói kiêm chỉ đường chu đáo Hùng đã nhớ, nhưng trong đầu vẩn lanh quanh giữa: “Đi – không đi – đi…”.

Nghĩ đến những giấc mơ kỳ lạ gần đây như biến thành một thế giới khác dần trở nên thân thuộc, Hùng thoáng rùng mình xen lẫn thích thú. “Thôi kệ, lỡ lạ rồi, cứ lạ nốt xem sao, xem như một chuyến phiêu lưu”… Nghĩ đoạn, Hùng vòng đầu xe…


Hùng mở he hé cửa, hương hoa nhài như đón khách chạm vào mũi làm Hùng hơi sửng sốt, tiếng đàn bắt đầu cất lên… Hùng bước vào phòng, cô gái trong bộ đầm trắng kiểu đồ ngủ của các tiểu thư thời xưa đang ngồi trên chiếc giường rộng gãy đàn… đàn tì bà – giai điệu… giai điệu sao mà quen thuộc… cô gái mang chiếc mặt nạ bướm màu đen, hình ảnh cô gái quá tương phản về màu sắc với gian phòng chỉ hai gam màu đỏ - vàng chủ đạo.

Hùng ngồi xuống bộ bàn ghế đối diện cô gái, vừa nghe vừa cố nhớ bản nhạc này đã từng nghe ở đâu… vừa đưa mắt quan sát gian phòng.

Hùng giật mình trượt khỏi ghế khi nhớ ra bản nhạc, cũng là lúc nhạc khúc đã dừng lại. Cô gái vẫn ngồi yên trên giường:
- Hình như ông không thích nhạc khúc này?

Hùng ngồi lại lên ghế, hơi bối rối:
- Khô.ô.n.g phả.ả.i…

Cô gái nhoẻn cười:
- Tôi làm ông giật mình?

Hùng giả lả:
- Hình như cô rất quan tâm đến màu sắc, nhưng trang phục lại đối lặp, màu áo làm tôi thấy không thoải mái.

Nói xong, Hùng nhủ thầm trong bụng: “Thật sự cái đầm trắng trong phòng này làm mình đổ mồ hôi hột”.

Cô gái tỏ vẻ bình thản:
- Các cô dâu trong đêm tân hôn tuy mặc áo choàng đỏ, nhưng bên trong là áo trắng.

Hùng lại hoảng hồn, trượt khỏi ghế. Đưa tay lau trán trước khi lên ghế ngồi lại.

Cô gái không biểu lộ chút cảm xúc trước phản ứng của Hùng, nhẹ nhàng:
- Hình như chiếc ghế không phù hợp với ông, hay ông đến đây!

Dứt lời, cô gái đưa tay ngỏ ý mời Hùng đến ngồi cạnh mình.

Hùng vội xua tay:
- Không sao, tôi ngồi đây được rồi.

Cô gái nhoẻn cười:
- Tuy ông không định đến đây để kể chuyện, nhưng tôi biết ông có một câu chuyện đủ làm tôi thú vị. Nhưng tôi sẽ không đề nghị ông kể. Hãy để tôi kể ông nghe một câu chuyện khác.

Hùng nhướng mài. Cô gái từ tốn:
- Tôi sẽ không múa cho ông xem, vì ông là người khách được chọn, trong bảy đêm, tôi sẽ kể chuyện cho ông nghe.

Hùng nhủ thầm: “Dzậy thôi hả? Mình thì bình thường, nhưng cả đám bỏ 17 chai trước mình mà biết kết cục này chắc đi tự giận hết quá”.
 

Huy mobile

<marquee behavior="alternate" scrollamount="1"><fo
Joined
May 27, 2012
Messages
300
Points
43
Mềnh tran xì la to thì nó ra vậy,hem biết có sát nghĩa chưa?
"Don’t let to miss somebody in your life, because after that must wait very long to the cycle turning back
Đừng để bỏ lỡ ai đó trong cuộc sống của bạn, bởi vì sau đó phải chờ đợi rất lâu để chu kỳ quay trở lại"
 
Top Bottom