[Truyện dài] “Gái” quê…

Sheiran

Administrator
Staff member
Joined
Nov 17, 2011
Messages
5,260
Points
113
Chương X

Hôm nay “Phượng” rôm rả hơn thường ngày. Theo như Mi nói thì: “Trên đời vẫn còn người tốt vô điều kiện”. Loan vờ ganh tị:
- Ông Hai việt kiều đó tưởng nói chơi mà làm thiệt. Tự nhiên gởi về cho con Quy tháng 100$ ngon ơ.

Quy không nói gì, chỉ khẽ cười. Má Phượng có vẻ vui còn hơn Quy:
- Ở đời, mình sống tốt thì sẽ có người tốt với mình thôi.

Mi nửa đùa nửa thật:
- Vậy cái nghề của tụi con là tốt hay không má?

Má Phượng chậm rãi:
- Nghề là nghề, mà quan trọng là người làm nghề như thế nào nữa con,khó nói lắm. Riêng má thì má thấy ở đây, mấy má con mình không ai xấu hết.

Nói xong, má Phượng bật cười, cả đám cùng cười ha hả, Mi còn đế thêm:
- Mèo khen mèo dài đuôi quá má ơi!

Chợt Mi đứng lên, vừa đi vừa chạy, không quên nhiều chuyện:
- Kép con Vy tới nữa kìa!

Má Phượng nhìn theo lắc đầu:
- Cái con này!

Quy nhìn theo dáng Mi vừa khuất:
- Mấy bữa nay hông biết ăn gì mà bả bị tào tháo rượt miết.

Không hiểu sao Vy nghe mặt mình nóng ran khi thấy vị khách quen thuộc lại đến, tim nó bắt đầu đập loạn xạ, nó vội vàng đi vào trong, không nán lại vào cùng khách như mọi ngày. Loan nháy mắt với Quy:
- Có khi nào “iu” hông ta?

Quy cười xoà:
- Ai biết!

* * *

Nhìn Vy theo tên trai trẻ ra xe, má Phượng như không tin vào mắt mình. Loan với Mi đang thay đồ sau phòng. Quy đâu không thấy. Má Phượng luống cuống không biết làm sao, kêu Vy đợi bà kêu Quy ra thì nó không chịu, nhanh nhẹn đi mất.
Má Phượng tất tả ra sau nhà tìm Quy, vừa đi bà vừa gọi í ới:
- Quy ơi! Quy à!
- Dạ! Gì đó má!

Má Phượng vội vã:
- Con Vy… nó đi với thằng kia ra ngoài rồi.

Quy thoáng giật mình, nhưng trấn tĩnh ngay:
- Chắc tụi nó đi ăn uống gì đó mà.

Mi với Loan cũng ra khỏi phòng, mọi người vừa đi vừa nói chuyện, Loan ngập ngừng:
- Không lẽ…

Mi hình như suy nghĩ khác:
- Mấy thằng trai trẻ, chắc muốn cua gái thôi, đi ăn chơi gì đó, chứ thằng này nhìn đâu giống thiếu gia đại gia gì đâu mà bỏ tiền mua tr… làm gì. Với lại chưa chắc nó có tiền dư vậy chứ ở đó lo xa.

Loan không đồng ý:
- Nói như mày chứ nó vô mấy chỗ này chi?
- Bà không biết chứ. Nhiều thằng cũng trẻ, cũng đẹp trai, mà lo làm kiếm tiền ít có thời gian rảnh, hay hoàn cảnh không dư dả, không dám cua gái, lâu lâu “thiếu hơi” thì kiếm người tâm sự chút vậy thôi, chứ cũng có làm gì đâu.

Loan liếc:
- Mày có tiếp nó đâu mà mày biết!

Mi chề môi:
- Xời, con Vy còn nhát hít, thằng đó mà động tay động chân nhiều dễ nó tiếp thằng đó lâu nay. Tui cá dữ lắm ôm ấp tí như con nít yêu nhau thôi.

Má Phượng nghe mọi người nói qua nói lại, dường như cũng dịu xuống. Quy khoát vai má Phượng đong đưa khe khẽ:
- Kệ nó đi má ơi, không có gì đâu, có gì chắc nó cũng nói trước với mình rồi.

* * *

Vy e dè bước vào phòng, nó thon thót khi cánh cửa từ từ khép lại. Phúc (tên con trai ấy) cài chốt cửa, không nói không rằng, cởi áo treo lên vách, xong tới chiếc bàn con, ngồi xuống ghế và châm thuốc.

Nhả một làn khói nhẹ, Phúc rút trong túi ra một xấp tiền, đặt lên bàn:
- Đây là tiền anh gởi em, 25 triệu.

Vy không biết nên nói gì, nó chỉ im lặng, vân vê tà áo.

Phúc thản nhiên:
- Em cởi đồ đi!

Mắt Vy mở to, không chớp, nó thoáng sững lại trước câu nói đối với nó hình như có phần đột ngột. Vy lúng túng, mặc dù đã nghe lời đề nghị đó, nhưng bỗng nhiên nó không biết mình nên làm gì, hay sẽ làm gì.

Phúc nghiêng nghiêng đầu nhìn nó:
- Em tưởng sẽ có hoa hồng, có nến đang chờ em, rồi anh bế em lên giường hả?

Vy giương đôi mắt đang căng ra nhìn Phúc, không nói, không lắc, cũng không gật.

Phúc dụi tàn thuốc, đứng dậy, tiến lại trước mặt Vy:
- Em chưa có bạn trai hả?

Vy hơi cụp mắt xuống tránh cái nhìn của Phúc, khe khẽ lắc đầu. Nó nghe giọng Phúc nhỏ hơn:
- Vậy để anh giúp em!

Nói đoạn, Phúc đưa tay cởi nút áo trên người vy.

Cái thứ nhất, anh cảm nhận dường như người Vy đang run lên.

Cái thứ hai, anh cảm nhận dường như cô sắp khóc.

Đến cái thứ ba, Vy chợt chộp tay Phúc lại, rất nhanh.

Phúc thì thầm:
- Em tự làm hả?

Giọng Vy nhẹ như hơi thở, bủn rủn:
- Em… em đổi ý được không?

Vy không ngước lên, không đoán được nét mặt Phúc lúc đó như thế nào, chỉ nghe yên lặng một lúc, Phúc đáp:
- Vậy sao được!

Ngừng một thoáng, Phúc tiếp:
- Nếu không phải là anh, chắc chắn là không được.

Vy ngẩng đầu lên, nhanh nhảu:
- Vậy là được hả anh?

Không hiểu sao, Phúc phì cười, anh cài lại nút áo cho Vy:
- Anh chợt nhớ ra anh cần dùng tiền đó vào việc khác.

Vy chợt chững lại:
- Anh đùa giỡn với em?

Phúc im lặng, nhìn thẳng vào mắt Vy, xong chậm rãi từng chữ:
- Anh - muốn - cưới - em!
 

Sheiran

Administrator
Staff member
Joined
Nov 17, 2011
Messages
5,260
Points
113
Chương XI

Bốn người, bốn cái ghế, chống cằm ngồi trước hàng ba. Loan mở lời:
- Mày nghĩ hôm qua tụi nó… có gì không Quy? Đi tới tối mới về, xong con Vy nằm quay mặt vô vách tới giờ, không nói không rằng.

Mi lạc quan hơn:
- Có khi hôm qua thằng kia… tỏ tình nên nó mắc cỡ, nó chưa có bồ lần nào, con nít mới lớn mà.

Má Phượng mơ màng:
- Cũng có thể, hồi má còn nhỏ, lần đầu tiên người yêu… nắm tay, tao về nhà mắc cỡ suốt tuần, đêm đó thì thức cả đêm không ngủ được, cứ trùm mền kín mít từ đầu tới chân.

Loan, Mi, Quy đồng loạt tròn mắt, nhìn má Phượng, bật thốt:
- Có nữa hả?

Má Phượng phẩy tay e lệ:
- Má cũng có một thời “xuân sắc” chứ mầy.

Cả đám bật cười giòn. Mi thực tế:
- Gái bia ôm mà nói mắc cỡ, thiên hạ người ta cười chắc mang nhục.

Má Phượng gỡ gạc:
- Cũng tuỳ người, tuỳ cảnh chứ con. Giả sử mày làm tình với 100 thằng khách, mày thấy bình thường, như làm việc lấy lương. Nhưng khi con làm tình với người mà con có tình cảm, dù là lần 101, con cũng thấy khác hẳn.

Mi cười khẩy:
- Vậy chắc cả đời con cũng không biết được cái lần thứ 101 như má nói rồi. Con chả bao giờ thích thằng nào.

Loan đùa:
- Rồi mỗi đứa cũng sẽ tìm được một người như “Hà đã tìm thấy Tèo” thôi.

Quy bật cười:
- Tỉnh lại đi má, má sắp thành bà cô rồi.

Mi phụ hoạ:
- Bà Loan được cái luôn tràn đầy niềm tin và hi vọng. hahahaha…

Nói xong Mi bật cười khanh khách.

Vấn đề chính còn chưa đi vào trọng tâm thì mọi người đã ngạc nhiên khi thấy Phúc đến, trên tay là giỏ trái cây to vật vã. Quy đưa mắt nhìn má Phượng, Loan thì lẩm bẩm:
- Gì nữa đây?

Phúc mỉm cười gật đầu chào mọi người, đưa giỏ trái cây tận tay Quy:
- Dạ, em gởi chế và cả nhà.

Mi nửa đùa nửa thật:
- Đi bia ôm còn tặng quà chi kung?

Loan và má Phượng khẽ nhìn Mi một cái, ý nói thôi đừng đùa. Quy không hiểu chuyện gì cũng đứng dậy đỡ giỏ trái cây, đem vào bàn rồi trở ra. Phúc kéo ghế ngồi xuống đối diện mọi người, anh hoà nhã:
- Dạ, bữa nay em đến để thưa với chế Quy, cũng như má Phượng và mấy chế, cho phép em đưa Vy về quê, nhân tiện thăm gia đình.

Quy vẫn chưa hết ngạc nhiên:
- Là sao? Con Vy nói em nó muốn về thăm nhà hả?

Phúc khẽ cười:
- Dạ không, em xin phép má Phượng và chế cho Vy nghỉ việc, em đưa Vy về quê, vì em muốn được chào hỏi hai bác.

Má Phượng cũng còn thắc mắc:
- Cuối cùng là sao con? Mày nói rõ ràng coi!

Phúc từ tốn:
- Dạ, con muốn cưới Vy!

* * *

Vừa hát líu lo xong, Mi sà xuống bên má Phượng:
- Công nhận má mát tay thiệt, đứa nào vô đây cũng tìm được nơi chốn nương nhờ.

Má Phượng cười cười, đùa:
- Mẹ, kiểu này hoài chắc dẹp tiệm luôn chứ làm ăn gì. Ai rước luôn dùm 3 con gái già này cho tao khoẻ, “thay máu” để làm ăn cho có khí thế.

Mi cười khanh khách đùa:
- Má đừng lo, mai mốt ngoại “8 Dũng” rước bà Loan bây giờ.

Loan đánh lên đùi Mi cái chát:
- Con quỷ, giỡn mang tội nghen mày.

Mi vẫn cười:
- Ủa, tui nói ngoại rước bà về lo cơm nước, cho ngoại đỡ hiu quạnh tuổi già, tui có kêu bà làm gì ngoại đâu mà mang tội, chắc bà “me” ngoại nên “có tật giật mình” chứ gì. Hahahaha…

Mọi người cũng bật cười theo. Quy nhìn ra cổng, nói nhỏ:
- Bữa nay không “manh động” nha Mi!

Mọi người nhìn ra, ba vị khách quen thuộc, nhân vật làm Mi “bốc hoả” ngày nào đến. Mi không nói gì, chỉ cười khẩy, xong bước ra, khoác tay ông khách nọ, rổn rảng:
- Bữa nay anh Ba rảnh rỗi, đi chơi đ… hả anh?

Má Phượng, Quy, Loan muốn bật ngửa. Mi chưa bao giờ ăn nói với khách như vậy. Nhưng thấy Mi cười tươi roi rói, 3 người cũng giả lả theo cho… yên chuyện.
….

Người cũ, cảnh cũ, chỉ khác ngày. Cũng ồn ào náo nhiệt. Tàn tiệc, ông khách “ba trợn” hôm nào muốn Quy “ra ngoài” với mình. Quy nhẹ nhàng:
- Dạ anh thông cảm, anh đi với Mi nghen, Mi hơn em nhiều.
- Sao em không đi được?
- Dạ, em không “đi ngoài” nữa anh.

Ông khách biễu môi:
- Gì? Đ… mà không đi khách, chứ làm gì? Vậy thôi về nhà đi, ở đây chi?

Quy chỉ cười nhẹ, không đáp. Mi choàng tay ôm ông khách, cố ý cạ bộ ngực hoành tránh của mình ràn rạt vô người hắn:
- Đi với em cũng được vậy, có sao đâu, hay để lần sau em miễn phí cho anh, chuộc lỗi cho chị em của em, được hông?

Ông khách liếc đôi mắt tí hí vào cặp ngực đang di chuyển của Mi, cười khoái trá

* * *

Hơn 2 tiếng sau, Mi về, tung tẩy ra chiều vui vẻ lắm, tay xoay xoay vật gì đó, quẳng xuống cái ao ngoài ngõ. Loan, Quy đưa mắt nhìn má Phượng, nói nhỏ:
- Nhìn nó vầy coi bộ…

Má Phượng cũng đồng tình:
- Sao tao thấy… bất an ghê bây…

Mi hớn hở đi vòng cửa sau lên, ngồi phịch xuống ghế, gác hai chân lên đùi Loan, chỉ tay vào má Phượng một cái:
- Con là con uy tín, không làm gì ảnh hưởng đến má.

Nghe Mi nói vậy, tự nhiên má Phượng càng cảm thấy… bất an hơn, bà hồi hộp:
- Mày làm gì thằng cha đó rồi?

Mi thẳng tưng:
- Làm tình chứ làm gì má! Ổng muốn làm gì con làm đó thôi.

Quy e dè:
- Có làm gì nữa hông?

Mi bật cười khoái chí một tràng, xong ra vẻ như bắt đầu kể truyện:
- Lúc ở Sài Gòn xuống, tui có đem theo mấy viên thuốc, nhưng chưa có dịp xài, bữa nay xài một góc nhỏ…

Má Phượng thảng thốt:
- Mày… hạ độc ổng hả con? Ở tù à con ơi, thuốc gì, nói má nghe, nhanh lên!

Mi giương mắt nhìn má Phượng:
- Má coi phim nhiều quá rồi má ơi. Độc dược gì.

Loan và Quy cũng gấp gáp theo:
- Bà cho ổng uống thuốc gì vậy?

Mi hươ tay vào không khí:
- Lúc mấy ổng vô bàn, tui đã xuống phòng lấy một góc, bỏ vô bia cho thằng cha đó uống. Thuốc kích thích thôi, giúp ổng thêm một chút hơn bình thường.

Loan thở ra:
- Mày tốt quá hen, giúp ổng thêm.

Mi cười khẩy:
- Bà ngây thơ quá. Tui là đứa có thù phải trả. Huống hồ hồi nãy nó còn kiếm chuyện thêm với bà Quy. Tới phòng trọ. Tui dụ ổng cho tui cột hai tay hai chân vô thành giường. Cái thứ “háo” như thằng cha đó, khoái lắm. Thế là 2 tiếng, 8 lần… liên tục không nghỉ…

Cả đám tròn mắt:
- Ghê vậy?

Mi lại bật cười:
- Hahahahaha… không phải là ổng muốn 8 lần, mà là không muốn cũng không được. Tui đã muốn thằng nào “lên”, thì thằng đó có sắp bất tỉnh cũng phải “lên”, bên Cam có nhiều tuyệt chiêu hay lắm. Nhưng “lên” mà khổ sở, “ra” mà không sướng, muốn dừng mà dừng không được… đau đớn... toàn thân kiệt sức, run rẩy…

Mọi người tròn mắt nhìn Mi, không nói nên lời. Mi tiếp:
- Thấy cái gì hồi nãy tui quăng dưới sông không, quần xi líp của thằng cha đó đó. Hahahaha… Không nghĩ tới má là con quăng hết đồ nó rồi. Hahahaha…
 

Gió chiều

New member
Joined
Apr 19, 2013
Messages
2
Points
3
cứ thả nổi cho mỗi người tự nghĩ ra câu truyện và kết thúc :D
GC vốn thiếu lòng tin... Nếu mà thả thì Gc sẽ nghĩ Vy bị Phúc lừa đem đi bán, Mi bị lão khách quay lại thuê côn đồ hành hung, má Phượng dẹp tiệm đi bán ốc luộc... :(
GC vẫn mong một cái kết có hậu như trong các truyện cổ tích ý. "Và họ sống vui vẻ, HP bên nhau đến trọn đời":ngu:
 

Sheiran

Administrator
Staff member
Joined
Nov 17, 2011
Messages
5,260
Points
113
Định viết 1 hoặc 2 chương nữa là kết thúc truyện, mà gần đây hok có cảm hứng viết, tự thấy mình viết nhạt, nên thui dừng 1 tgian ngắn rùi viết tiếp sau vậy ^^
 

Sheiran

Administrator
Staff member
Joined
Nov 17, 2011
Messages
5,260
Points
113
Chương XII

Mới hơn 10h trưa, quán Phượng đã rộn rã tiếng nói cười, tiếng cụng ly rổn rảng. Má Phượng cười tươi:

- Nói làm cái tiệc chúc mừng thằng Tèo với con Hà, mà cứ lần lựa hoài, cuối cùng tới chừng con Hà có tin vui luôn mới làm được, coi như song hỉ.

Tiếng cười giòn tan đồng loạt cất lên. Quy góp chuyện:
- Quán mình nhiều chuyện vui, không chỉ song hỉ. Con Vy mới điện thoại, nói thằng Phúc đang chuẩn bị sửa lại nhà cho ba má ở trển trước khi đưa ba má nó tới bàn chuyện cưới hỏi. Thì ra thằng Phúc là thợ xây.

Nói đoạn, Quy quay qua má Phượng, tiếp:
- Phúc là cháu của bạn chú Hai Việt kiều đó má. Hai ổng kêu thằng Phúc vô đây đó.

Cả đám “à!” lên một tiếng, thì ra vậy… Mi cảm thán:
- Ông Hai đúng là tốt thiệt, có lòng ghê.

Vừa dứt câu, Mi đứng dậy, chạy đi toilet. Loan nhìn theo, lắc đầu:
- Cái con này, bị tào tháo rượt hơn 1 tuần rồi mà không chịu uống thuốc gì hết.

Má Phượng cũng lắc đầu:
- Chút mày đi mua cho nó mấy liều đi, về bắt nó uống.

Quy nhìn Hà:
- Có em bé rồi còn uống bia mày.

Hà cười:
- Luyện đô cho nó từ từ là vừa chế ơi. Với lại từ hồi về nhà anh Tèo tới giờ em có uống đâu, thèm thấy mồ.

Cả đám bật cười, má Phượng phẩy tay:
- Lâu lâu uống 1 – 2 chai cũng được, chứ uống nhiều không nên à con.

Mi trở ra, má Phượng rầy:
- Bệnh hoạn mà không uống thuốc men gì vậy con, chút con Loan đi mua thuốc về nhớ uống à.

Mi xuề xoà:
- Ôi, đâu có nặng gì đâu má ơi, cũng bình thường thôi từ từ cũng hết.

Quy góp lời:
- Ừa, từ từ của mày, hơn 1 tuần rồi còn từ từ gì nữa.

Loan đùa:
- Lỡ chút có đi với ông khách nào, nửa chừng chạy vô toilet coi chừng nó giảm phân nửa tiền đó con.

Cả đám lại bật cười.

Đang rổn rảng thì thấy bác 8 Dũng chống gậy đi vào, Loan đứng dậy, định vào trong dọn bàn thì thấy bác 8 khoát tay ra hiệu bảo cứ ngồi đó. Đến bàn, với điệu bộ cố hữu, bác 8 lịch sự nói với má Phượng:
- Bữa nay cho tui ngồi đây chơi chung được không bà chủ.

Cả nhóm cười xoà, Loan đứng dậy đi lấy ghế, má Phượng vui vẻ:
- Dạ, con chỉ sợ bác không thích.

Bác 8 cười hiền:
- Tui khoái đông vui cô ơi. Ờ nhà buồn lắm. Con cái không mấy khi ở nhà. Nhiều khi cuối tuần tụi nó rảnh cũng rủ bạn về nhậu, mình già rồi, tụi nó cũng không có chuyện gì nói với mình.

Hà nhìn bác 8, thoáng ngập ngừng:
- Bác 8, con đi bán đồ, nghe người ta xì xầm dữ lắm à…

Bác 8 bật cười:
- Tui biết mà. Tội nghiệp cô Loan. Cái xóm này giờ đồn thổi, xì xào tùm lum là tui “bao” cô Loan.

Loan vỗ nhẹ lên chân bác 8:
- Nghề của con là nghề gì bác ơi, có gì đâu, tội là tội bác lớn tuổi còn mang tai tiếng.

Bác 8 lại cười, nheo nheo đôi mắt nhiều nếp nhăn ở đuôi:
- Tui sống đây chết mai, tui là dân cách mạng, tui làm gì không hổ thẹn trời đất, mình cây ngay, sợ gì ai dèm pha. Thiên hạ có miệng thì họ nói, mình không cản được. Chứ cái thứ bề ngoài thì đẹp đẽ, bên trong lén lút làm tới cái gì, ra giống ôn gì cô ơi. Ai già không nên nết tui không biết, chứ tui mà thương ai, dù 80 – 90 tuổi chỉ cần còn đi nổi tui vẫn tới nhà lễ lạc rước về nhà tui đàng hoàng, chứ không ưa bậy bạ à.

Cả đám trố mắt nhìn bác 8, Quy tò mò:
- Vậy lúc về già rồi, bác 8 có thương ai chưa?

Mi nửa đùa nửa thật:
- Hông lẽ bác 8 thương bà Loan quán tụi con hả.

Bác 8 gõ khẽ gậy xuống nền một cái:
- Bậy không à. Tui coi cô Loan như con cháu, tán gẫu cho vui, chứ tui thích cũng thích người cùng thời với tui chứ.

Má Phượng hỏi dồn:
- Vậy bác có thích ai chưa?

Bác 8 chậm rãi:
- Hông biết cô Loan có kể với mấy cô hông. Con cái tui đa số làm chính quyền. Năm ngoái tui thích bà Tư bánh dừa. Bả cũng cỡ tuổi bà nhà đã mất của tui. Cũng hiền vậy. Bả hông biết chạy xe đạp, đi bán bánh dừa, cứ ngồi ở yên sau lấy chân chòi chòi, nhìn mắc cười lắm. Nhà ở trong xã. Con cái không khá nên tự làm bánh dừa bán nuôi thân. Tui vừa ăn bánh dừa vừa nhìn bả đi bán hàng ngày riết cũng quen. Cũng thường trò chuyện. Tui định rủ bả về ở chung, bầu bạn tuổi già. Chứ lớn tuổi rồi, cần người bầu bạn thôi chứ cần gì nữa.

Mi hào hứng:
- Vậy giờ bác Tư đó đâu rồi bác?

Bác 8 thở dài:
- Tui định hôm nào lên nhà bả, nói chuyện đàng hoàng. Ai dè tụi con tui, tụi nó biết, tui chưa kịp lên, tụi nó đã xách xe jeap, mặc quân phục, nguyên một đám kéo lên nhà bả, bả sợ… Rồi thôi.

Má Phượng ngạc nhiên:
- Con bác không thích bác đi bước nữa, nên lên doạ bác Tư hả?

Bác 8 lắc đầu:
- Nói doạ thì cũng không phải. Nhưng cũng giống giống vậy. Già rồi, phụ nữ mà, ngại thị phi lắm. Đám con tui lên, nói vầy: “Tụi con nghe nói ba con muốn rước dì 4 về, bầu bạn tuổi già. Tụi con thương ba con, rất ủng hộ. Nhưng không biết dì Tư biết ba con lâu chưa, có thật lòng thương ba con không? Ba con tuổi già sức yếu, lỡ bệnh nằm xuống, dì Tư có sẵn lòng chăm sóc không? Tụi con chỉ có một má, nên không gọi dì Tư là má. Nhưng chỉ cần dì Tư thật sự tốt với ba con, tụi con hứa cho tới ngày dì Tư nằm xuống, luôn hiếu thảo đúng đạo với dì. Nếu dì đồng ý, thì anh em tụi con hôm sau sẽ đem xe lên rước dì về đàng hoàng”.

Mi gật gù:
- Con bác 8 nói nghe cũng được quá chứ.

Ông 8 chắc lưỡi:
- Được cái gì. Mấy cô còn trẻ, không hiểu đâu. Sau bữa đó, bả “lơ” tui luôn. Mua bánh dừa thì bán, rồi đi, hổng nói gì ráo trọi.
 

Sheiran

Administrator
Staff member
Joined
Nov 17, 2011
Messages
5,260
Points
113
Chương XIII

Nhìn Mi lững thững đi vào, nét mặt có vẻ là lạ, Loan nói với má Phượng:
- Má nhìn cái mặt nó kìa, đi khám bệnh mà làm như đi chết không bằng.

Má Phượng chỉ lắc đầu cười cười. Mi vào gần tới, Quy đã hỏi vọng:
- Khám bệnh sao rồi mà cái mặt một đống vậy bà?

Mi toe miệng cười dù trên khuôn mặt không có chút thần sắc vui tươi nào:
- Có gì đâu, lâu quá không đi đâu, đi lòng vòng mệt thôi.

Kéo ghế ngồi xuống, gác bàn chân chéo lên gối, Mi nhịp nhịp, mắt nhìn xa xăm ra ngõ:
- Chắc mai con về quê cái nha má.

Mọi người đều ngạc nhiên. Má Phượng thắc mắc:
- Ủa sao tự nhiên có hứng về quê vậy?
- Lâu quá cũng không về, về coi sao rồi.

Má Phượng um.m... khẽ:
- Um.m... cũng tốt, về cho gia đình biết tin này nọ, thăm mọi người luôn. Con định đi bao lâu?
- Chắc 1 tuần má.

Loan thở ra:
- Rồi xong. Sóc Trăng sát bên, đi 2-3 ngày được rồi. Đi chi dữ vậy bà? Ở đây còn có tao với con Quy, chắc má chuyển qua bán hột vịt lộn cho rồi.

Má Phượng dễ dãi:
- Thôi kệ, lâu lắm nó mới về một lần, ở đây nhận khách tàn tàn thôi cũng không sao.

Mi góp lời:
- Hay má kiếm thêm 1 đứa đi má, quán cũng còn ít người mà.

Má Phượng chậc lưỡi:
- Thôi kệ, từ từ tính.

* * *

Tưởng Mi nói chơi "trừ hao", vậy mà đi một tuần thật. Ngày về quán, Mi mua ôi thôi là đồ ăn, dụ dỗ má Phượng đóng cửa, mấy má con nhậu "tới bến" một bữa.

Tàn tiệc, khi Loan và Quy đã về phòng ngủ, Mi thủ thỉ với má Phượng:
- Má, thật ra bữa nay con muốn nói với má một chuyện. Chắc con với má biết thôi, đừng để lan ra. Không tốt cho mọi người thôi, chứ con thì không có gì.

Dừng một chút, Mi tiếp:
- Con không biết là từ khi ở Cam, hay ở Saigon, chứ từ khi về đây con rất đàng hoàng, cẩn thận, không ẩu tả lần nào.

Lại dừng một chút, xong Mi đặt tay lên tay má Phượng, nhìn má Phượng với ánh mắt buồn xa vắng:
- Con bị Si đa rồi má.

Má Phượng giật bắn người, mắt nhướng cao, miệng há hốc... dường như bà chưa từng nghe một tin nào "động trời" tới vậy ở cái xứ này. Má Phượng lắp bắp môi, nhưng không nói được lời nào.

Mi trấn an:
- Má đừng lo, con nghĩ không ai bị lây đâu. Si đa chỉ lây 3 đường. Từ hồi về Cà Mau con đi khách lúc nào cũng xài dụng cụ đàng hoàng. Từ hồi ở đây thì cũng chưa đứt tay đứt chân... chảy máu bao giờ, không có gì đâu.

Giọng Mi đều đều:
- Con tưởng cuộc đời con đã bình an rồi, đã có thể sống vui vẻ rồi, không ngờ chỉ bình yên một thời gian ngắn rồi kết thúc hết. Cũng buồn. Nhưng cái số con vậy. Con chấp nhận thôi. Dù sao cũng cảm ơn cuộc đời đã đưa con tới đây, gặp má, gặp mọi người, cho con một ký ức đẹp.

Má Phượng có vẻ vẫn chưa hoàn hồn, trong đầu bà hãy còn lung lắm, nhưng lộn xộn, cũng chưa cái gì ra cái gì, bà nhìn Mi cảm thương:
- Rồi con tính sao?

Mi cười nhẹ:
- Bác sĩ nói con cũng sắp đến thời kỳ lở loét rồi. Một hai ngày nữa con về quê, kiếm chỗ nào vắng vẻ sống cho hết những ngày còn lại thôi má, không ảnh hưởng đến ai.

Má Phượng sụt sùi:
- Sao mà số mày khổ vậy con ơi...

* * *

Đây không phải là "truyện", sở dĩ khá rời rạc, không cuốn hút như một "truyện dài" bình thường vì SR chỉ muốn viết lại vài mảnh đời có thật mà SR đã có duyên gặp...

Mi nói về quê nhưng thật ra đến một khu khá hẻo lánh ở Bạc Liêu thuê một căn nhà nhỏ sống qua ngày, nghe đâu phát bệnh được khoảng 1 năm thì qua đời. Má Phượng bán quán, đi xứ khác kinh doanh cafe gì đó. Loan được bác 8 cho mượn 1 triệu làm vốn bán hột vịt lộn, chuối nướng bên lề đường. Quy về quê, không rõ làm gì nhưng nghe đâu 4 năm sau đã lấy chồng, sống hạnh phúc...

The end!
Sheiran - Vemientay.vn
19/03 - 09/05/2013
 

Sông Trẹm

Member
Joined
Sep 24, 2011
Messages
35
Points
8
Lâu rồi không đọc truyện! Hay lắm SR! Cảm ơn vì đã cho mình cảm giác có niềm tin vào cuộc sống!
 
Top Bottom