Biển
Người về từ lòng đất
- Joined
- Apr 16, 2011
- Messages
- 450
- Points
- 18
Lịch sử An Giang từ khi thành lập đã là lịch sử mở đất và giữ đất. Là một tỉnh địa đầu, An Giang thường xuyên phải chống đỡ những cuộc xâm lăng của quân Xiêm, khi thì theo đường Chân Lạp tới, lúc thì theo ngả Hà Tiên sang. Không ít địa danh ở An Giang đã từng ghi dấu chiến công hiển hách của quân dân ta dưới thời các chúa Nguyễn rồi đến các vua Nguyễn. Bài viết này đề cập đến chiến thắng tiêu biểu nhất trong thời Nguyễn: chiến thắng Cổ Hủ.
1. Nhanh tay chiếm địa lợi:
Năm 1833, Lê Văn Khôi khởi binh chiếm thành Phiên An, liên lạc với quân Xiêm để cầu viện, hứa khi thành công sẽ cắt đất đền ơn. Vua Xiêm Rama III vui mừng liền sai Chậu Phi Nhã Chất Tri (Chao Phya Chakri, tên thật là Rajasuwapadi) và Chậu Phi Nhã Phật Lăng (Phra Klang) đem vài vạn quân sang xâm lược. Quân Xiêm chia làm bốn đạo: hai đạo nghi binh đánh vào Nghệ An và Quảng Trị, còn hai đạo quân chủ lực của Xiêm thì đánh thẳng vào Gia Định: Rajasuwapadi đem bốn vạn quân thủy bộ theo đường Chân Lạp sang đánh vào Nam Vang, Phra Klang đem một vạn quân thủy theo đường biển Chân Bôn (Chantaboun) tới đánh úp Hà Tiên, sau đó hai đạo quân cùng giáp công thành Châu Đốc. Minh Mạng nghe tin liền sai Bình khấu tướng quân Trần Văn Năng, Tham tán Trương Minh Giảng, Nguyễn Xuân cùng hàng tướng Thái Công Triều đem một số quân đang vây thành Phiên An đi chặn đánh. Minh Mạng dặn dò “phải điều động cho kín, đừng động tiếng tăm mà dân gian lường được hư thiệt mình”.
Bấy giờ về chiến lược chống giặc, các tướng có sự bất đồng mà chia quân ra thì mỗi đạo không đầy một nghìn người. Tham tán Trương Minh Giảng mời Thái Công Triều đến hỏi kế sách. Công Triều trả lời: “Quân giặc tới đây gấp, quân cứu viện của ta đang còn hoãn, không đầy vài ba ngày nữa đây những tỉnh Nam Vang, Hà Tiên, Châu Đốc phải thất thủ, như vậy tiến quân lên cũng không kịp nữa. Nay phải đi, gấp giữ lấy Thuận Cảng cho mau, giặc dầu đông cũng không dám thẳng tới Tiền Giang, phải theo Hậu Giang do Thuận Cảng mà lại. Ta chiếm trước chỗ hiểm ấy thì nó không thể tung hoành được, cũng là một chước kỳ để thắng trận. Nếu không thì hãy đợi đại binh, hợp lại mà đánh mới được vạn toàn, nếu để họ vượt Thuận Cảng mà qua Chiến Sai của mình thì dân Vĩnh Long, Định Tường chưa quen đánh trận, lòng người dao động khó thể cậy nhờ”. Trương Minh Giảng nghe xong, nhưng vẫn chưa quyết định.
Ngày 28-11, Trương Minh Giảng và Nguyễn Xuân phát quân đi, vừa qua Định Tường đã nghe tin Nam Vang, Hà Tiên nối nhau thất thủ. Tham tán Nguyễn Xuân muốn đợi tuyển thêm quân ở Vĩnh Long nhưng Trương Minh Giảng không đồng ý, muốn đem quân đi gấp chiếm giữ Thuận Cảng. Đến Tân Thành (An Giang) thì gặp Tuần phủ Đặng Văn Bằng chạy đến báo tin An Giang thất thủ. Trương Minh Giảng cấm nói tình hình của giặc để yên lòng quân. Sớm ngày mồng 4 tháng chạp, quân ta đến tấn Chưởng Lễ, cử người đi do thám Thuận Cảng, thấy hai bên bờ sông đều có lũy không, hỏi ra mới biết quân Xiêm ban đêm đến đắp lũy đến gần sáng lại về. Trương Minh Giảng và Nguyễn Xuân bèn cho quân tiến lên, khoảng giờ Thân giờ Mùi (khoảng 3-6 giờ chiều) thì đến Thuận Cảng, nhưng thuyền của quân Xiêm đã ở sẵn trong cửa sông rồi.