Dây tơ hồng của cô nàng yêu tiền

anh yêu

R.L.G
Joined
Nov 17, 2011
Messages
2,126
Points
113

MatCuoi.gif
Chương 1:
MatCuoi.gif

“Tiếc thay tay đã nhúng chàm,
Dại rồi còn biết khôn làm sau đây”

-Nè, nếu có kẻ ngỏ lời với ta, kẻ đó nói thích thích ta thì ngươi nghĩ sao?
-Không quan tâm!
Chàng trai lạnh lùng đáp, ánh mắt không rời khỏi quyển sách dày cộm.
-Hứ! Vậy nếu một ngày ta không thích ngươi nữa, ta thích người khác, yêu người khác thì ngươi có đau lòng không?
-Không!
Chàng trai vẫn thế vẫn trả lời một cách ngắn gọn, lạnh lùng. Ánh mắt không hề rời khỏi quyển sách. Cô gái mặt đỏ lựng, đôi môi mím chặt, chua xót nhìn vẻ thờ ơ của hắn. Bỗng ánh mắt cô buồn bã, cô cúi gầm mặt lí nhí:
-Nếu em chết anh một chút đau lòng cũng không có đâu nhỉ?
Lần này thì chàng trai khẽ nhắm mắt, đóng quyển sách lại, vài giây sau một giọng nói sắt đá vang lên:
-Ừ!
-Ngươi… Ngươi… Ngươi… Mãi không hối hận sao?
Đôi mắt cô đỏ ngầu, giọng run run, hơi thở dồn dập, đau đớn quặn thắt, tức giận vì lời nói của hắn. Cô như muốn cho hắn một cơ hội để trả lời lại, cô muốn nghe trái tim hắn nhưng hắn vẫn thế, hắn nhìn cô một cách chắc chắn rằng:
-Không hối hận!!!!
____-____
Cuối cùng…
Chuyện gì đến cũng đến…
Một hình phạt, một sự trả giá quá đắt dành cho hắn chỉ bởi vì hắn đã nói dối. Hắn đã mất tất cả, hắn tự trách mình, tự cười nhạo bản thân mình, hắn đã nói dối.
Hắn nói hắn không quan tâm kẻ nào thích cô thế nhưng sự thật hắn rất rất quan tâm, hắn điều tra mọi thứ về kẻ đó. Hắn đã giết bao nhiêu kẻ dám lợi dụng cô, dám lừa gạt cô, dám làm cô khóc.
Hắn nói hắn sẽ không đau lòng khi cô thích kẻ khác vì hắn rất ích kỉ, rất tự phụ, luôn biết rằng cô sẽ chỉ mãi yêu một mình hắn. Cô không thể yêu kẻ khác được.
Hắn sẽ không đau nếu cô chết đi bởi vì hắn không để cô chết, hắn không cho cô chết. Hắn sẽ bên cô luôn luôn dõi theo cô, bảo vệ cô.
Nhưng…
Hắn không thể, hắn là một kẻ đại ngốc, một thằng đàn ông ích kỉ, tự phụ, ngu si. Hắn nói dối đó và giờ đây hắn rất hối hận, mãi ân hận. Chính hắn đã giết người hắn yêu.
Ngày hôm đó, cô đã bỏ chạy, cô đã khóc rất nhiều vì hắn vì lời nói dối vô tâm ấy. Hắn cũng đau xót khi chối bỏ tình cảm của cô, hắn luôn nghĩ mình không xứng đáng nhận tình cảm của cô. Hắn đã cố thờ ơ khi biết bạn mình tiếp cận cô. Chỉ một phút thội, một phút thờ ơ, vô tình, hắn đánh mất tất cả. Và cô là tất cả của hắn, cô ngã xuống, nhuộm đỏ một sắc trời, nhuộm một bóng đen trong hắn.
Hắn không bảo vệ được người mình yêu và chính hắn đã tạo cơ hội cho thằng bạn thân giết cô ấy.
Cô là một thiên kim tiểu thư, hắn chỉ là một thằng vệ sĩ có tài. Cô yêu hắn nhưng hắn chối từ để giờ đây cô lại bị một kẻ khác- Chính là bạn hắn ám sát.
Tim hắn như muốn ngừng đập, hắn ôm siết cô gái vào lòng run rẩy không thôi. Đôi mắt cô tối sầm dần, cố gắng mấp mấy những lời nhỏ với hắn:
-Ta... yêu ngươi… ta… trước khi chết… hạnh phúc… ta thấy… rồi… thấy ngươi… ngươi khóc rồi…
Cô nhếch nhẹ đôi môi tím tái, còn hắn thì nhìn mãi không dám nhắm mắt. Hắn chỉ sợ một giây chớp mắt thì nàng sẽ tan biến. Hắn sợ hãi tột cùng, những giọt nước mắt lăn dài rồi vỡ tan trên gò má của cô. Hắn chẳng nói được điều gì, giờ đây chỉ lắng nghe hơi thở yếu ớt bên tai:
-Ta sắp… chết rồi đúng không?... Sắp chết rồi…
Nàng vẫn gượng cười một cách khó nhọc. Nụ cười nhạt của nàng trên khuôn mặt trắng bệch thật không hợp tý nào, nàng khiến hắn càng đau đớn tột cùng.
-Ta… yêu ngươi… nhưng nếu có kiếp sau… ta sẽ… ta sẽ không ngu ngốc thế… sẽ không… dễ dàng yêu ngươi….
Dường như cơ thể cô mềm nhũng đi, hơi thở cuối cùng tan vào không khí biến mất. “Ta sẽ không ngu ngốc sẽ không dễ dàng yêu ngươi nữa” Hắn cay đắng nhìn cô rời khỏi cõi đời này, giọng hắn khàn khàn rít qua kẽ răng:
-Không…! Nếu có kiếp sau, ta nhất định sẽ khiến muội yêu ta… Nhất định mãi không buông!!!!!!!!!!!!!!!!!! Từng từng lời của hắn vang vọng trời xanh, màu đỏ tươi văng lên tung tóe, cảnh tượng thê lương ấy đã trở thành tin nóng trên các mặt báo thời bấy giờ. Cô con gái tỷ phú bị bắt cóc tống tiền nhưng thật không ngờ bọn chúng có được tiền,liền ra tay với cô gái bằng một nhát chí mạng… Và còn một tin nóng không kém, đó là chàng trai luôn bảo vệ cô ấy đã giết thằng bạn thân phản bội, giết kẻ đâm cô gái và ra tay với nhiều kẻ khác trong khi giải cứu cô chủ mình. Thảm cảnh khiến người kinh hãi nhưng cũng thật thương tâm, chàng trai ấy ôm cô chủ rồi tự kết liễu đời mình.
____HẾT CHƯƠNG 1____

 

anh yêu

R.L.G
Joined
Nov 17, 2011
Messages
2,126
Points
113
Chương 2:
“Người đâu gặp gỡ làm chi?
Trăm năm biết có duyên gì hay không?”

(Trích “Truyện Kiều” của Nguyễn Du)
---___---
Không rõ đã trải qua bao lâu, cái thời những cô gái thiên kim cành vàng lá ngọc hay những chàng trai công tử dần dần phai đi. Bây giờ là một thời đại bình đẳng, tự do, nhưng vẫn tồn tại đâu đó trên khắp thế giới “Quyền lực của những đồng tiền”. Muốn sống cần phải có tiền nếu không thì phải lăn lê đầu đường xó chợ.
Tương truyền rằng mỗi một người đều có một sợi dây tơ hồng thắt một đầu trên ngón tay út của mình và đầu dây còn lại là thắt trên ngón tay của một người khác. Người đó sẽ là người được định duyên số với mình, nhưng thật sự thì không ai có thể thấy được sợi tơ hồng của mình mà họ sẽ phải tự đi kiếm tìm. Cuộc kiếm tìm nửa đầu sợi dây còn lại của mỗi người mỗi khác, có lẽ chính vì thế mới có những mối tình làm con người ta không bao giờ có thể quên, những mối tình ấy đẹp như sợi tơ hồng mà họ đang mang vậy.
Tại nơi đây trên quả đất tròn tròn có một cô gái mang trên mình một sợi tơ óng ánh đỏ tươi như màu máu. Kiếp trước là một cô nàng tỷ phú ăn không ngồi rỗi, rong chơi khắp mọi nơi còn kiếp sau là một cô gái có nhà để ở, có cơm đủ để ăn, chạy rong khắp nơi chỉ để kiếm tiền mà sống. Cô tên là Đặng Đăng Đăng, một cái tên quái lạ như thế cũng đủ biết người đặt tên rất chi là lười. Chỉ có một chữ duyên, cô đánh mất cái tình duyên trong kiếp trước rồi, còn bây giờ một cuộc sống mới đến với cô nhưng chữ duyên sẽ không dễ dàng đến với cô nữa. Dẫu biết phía trước đầy đau khổ nhưng biết đâu lần này hạnh phúc sẽ mỉm cười với cô.
MatCuoi.gif

monkey55.gif
monkey55.gif
monkey55.gif
Một buổi sáng, mây thững thờ trôi trên vòm trời xanh, khắp mặt đất những tán lá rơi rụng đầy một màu vàng úa, không khí loang loãng cái mùi sương sớm khiến con người ta khoan khoái dễ chịu. Khí trời mùa thu se se lạnh dường như năm nay mùa đông sẽ đến sớm, tại một căn nhà nhỏ nằm phía sau lưng nhà thờ, một cô gái có dáng người dong dỏng cao, da mặt cô khá trắng trẻo nhưng cái trắng của cô là cái trắng xanh xao chứ không phải cái trắng hồng hào như mọi cô gái đồng trang lứa. Mọi người nhìn thấy cô là cô gái có dáng người đẹp còn khuôn mặt thì rất ưa nhìn, tuy không tô son trét phấn nhưng vẻ đẹp tự nhiên đánh bật lên tất cả vẻ đẹp của con người cô. Nhìn cô gái xinh như hoa trước mắt có lẽ không ai tưởng tượng được cô bước ra từ căn nhà đó….
Đăng Đăng vẫn đi học sớm như thường lệ, hì hục đạp xe đạp hơn nửa tiếng đồng hồ băng qua cây cầu dài ngoằn ngoặt để đi đến trường, cứ xem như đây là bài thể dục buổi sáng mà hằng ngày cô phải luyện tập. Trường cô học là một ngôi trường trung học phổ thông tên là Du Thanh Trì, ngôi trường được thành lập hơn năm mươi năm (gần cả một đời người rồi). Sau khi đến trường thì mồ hôi ướt đẫm cả bộ đồng phục cô đang mặc, bây giờ cô thấy nóng chứ không còn se se lạnh nữa. Cô gửi xe đạp vào trong sân trường như mọi khi rồi sau đó đi về phía hành lang có con bạn thân đang ngồi chờ. Mọi chuyện cứ tưởng bình thường như mọi ngày.
Một phút trôi qua sau khi Đăng Đăng nhìn thấy con bạn của mình, bỗng một tiếng hét ghê rợn khiến “gà bay chó sủa”, mấy chú chim sẻ mới sáng sớm rủ nhau “chạy” hết. Cũng may cô đến sớm quá, sân trường vắng vẻ người chứ không thì có kẻ thủng màng nhĩ bởi tuyệt chiêu “sư tử rống” của cô:
-Trời… Trời… Trời đất quỷ thần ơi! Ngó xuống đây mà coi con bạn con này! Mặc dù con luôn tự phân vân không biết con nhỏ này phải bạn con không nữa?
-[…]
-Bộ mày hết chuyện làm rồi hay sao hả? Trời ơi!
-Bình thường mà.
-Bình thường cái đầu mày đó! Trời ơi, mái tóc đen óng ả đẹp thế mà mày nỡ lòng nào xén đi ngắn cũn cỡn. Uổng quá trời…
-Hừ! Mày kêu trời hoài thế hả?
-Không cho tao kêu trời thì tao kêu cái khác. Thần sông, thần suối, thần rừng, thần rú,… lại đây mà xem bạn con nà…
-Mày im cái coi ồn ào hết sức!
-Hứ!!!! Ai biểu mày xén tóc chi?
-Tóc tao chứ có phải tóc mày đâu mà mày lo, con khùng?
-Tao khùng mày là bạn con khùng cũng khùng nốt.
-Thôi tao không thèm cãi với mày nữa. Tao có lý do.
-Lý do gì mà lý do… Hjx… Tiếc đứt ruột, tám người “yêu” nó chứ chẳng chơi đâu.
-[…]
-Mày vì nó phải không?
-[…]
-Mày để tóc vì nó thì chỉ có nó mới khiến mày xén đi.
-Ừ! Vì anh ấy
-Cái thằng đó!… Tao tính đợi tóc mày dài tý nữa rồi mới chờ dịp tốt “thu hoạch”, được cả khối tiền chứ chẳng chơi, có khi nào lên đến mấy trăm luôn. Càng nghĩ càng thấy tiếc quá à..à..à… Money oh money…
-Mày hay quá! Không đủ tiền cho tám cái miệng gia đình mày thì cũng đừng bao giờ có cái suy nghĩ đem tao ra bán.
-Ai thèm bán mày? Tao thèm tóc mày hơn.
-Nói thế rồi mà còn…
-Hừ… Thật không ngờ thằng ranh này dám phỗng tay trên của bà. Được lắm… Được lắm… Mái tóc yêu quý cả nửa mét của bà mà cũng dám động tay động chân… Hừ… Hừ…
-Từ khi nào tóc của tao thành tóc của mày thế, Đăng Đăng?
-Hứ… Từ lâu rồi, vậy cũng hỏi!
-[…]
-Ý… Ý… Ha… Ha… Tao giỡn đó. Tóc đó của mày, của người yêu mày là của thằng đó đó… Ha… Ha…
-Đừng nhắc nữa, chúng tao kết thúc rồi.
-Ờ, vậy hả? Vậy kệ tụi bây, ba cái xàm xàm này thì tao không quan tâm. Tụi bây muốn làm gì thì làm, chuyện này ngoài tầm hiểu biết của tao.
-Thôi bỏ đi, nói với một đứa suốt ngày tiền tiền như mày thì thà không nói cho đỡ tốn nước bọt. Vào chuyện chính đây, hôm nay, tao tìm được mẻ hàng lớn cho mày nè. Mẻ này khá lắm và cũng phù hợp với thời gian biểu của mày
-Hi… Hi… Hi… Đúng là con nhà giàu, giỏi giang, xinh đẹp, thông minh xuất chúng, làm việc thật mau lẹ á.
-Hì… Da mặt mày cũng dày thật, mới cách đây vài phút còn ỏm tỏi với tao mà bây giờ thì quay ngắt 180 độ đến nỗi tao không kịp thở nữa này… Nhưng nói thiệt mày không còn câu nào để khen nữa sao? Mười một năm hơn có một câu nói hoài à, không thấy tiến bộ gì.
-Kệ tao mày!
-Được rồi, lấy giấy ra ghi địa chỉ này đi bà: đường Lê Nhuận, phường XX, quận YY, hôm nay có một phiên chợ mở về đêm trên con đường này. Năm nay, mùa đông có lẽ sẽ đến sớm, tao có một bà dì trên vùng Cao Khuân nơi đó quanh năm không khí lạnh hơn dưới thành phố này nên có rất nhiều đồ dành cho mùa đông như quần áo len, nón len, các dụng cụ giữ ấm hay các đồ trang sức đẹp và thơi trang. Điều đặc biệt là giá trên đó bán cực rẻ, tao đã xin đem về đây để bán hộ dì và dì đó chỉ lấy giá tiền giống như trên Cao Khuân thôi, còn phần lời mày bán ở đây thì mày cứ lấy. Xem như đôi bên được lợi, dì tao bán hết hàng còn mày thì bỏ công bán được tiền thế thôi. Phương châm làm việc thì mày rõ nhất… Hì… Thấy tao làm việc sao? Ấn tượng không? Tao năn nỉ bà dì cũng có công lắm đó.
-Ôi! Tao yêu mày quá Diễm Nhi ui… Lại đây tao hôn một cái xem như là trả cho công sức mà mày đã bỏ ra!!!!!!!!!!!!!!!
-Má ơi!!!... Á… Á… Gớm quá… Đừng lại gần tao… Á… Á…
Trời xanh xanh ngát xanh, dưới sân trường ngập lá cây vàng, hai cô nữ sinh có chiếc váy tím nhè nhẹ bay bay, rượt chạy nhau vòng vòng quanh quanh, khuôn mặt ửng hồng trên làn da trắng nõn, nụ cười tràn đầy trên môi, một nhịp sống trẻ bừng tỉnh. Nữ sinh thật đẹp, một vẻ đẹp thuần khiến khiến con người ta ngẩn ngơ mê đắm không lối thoát. Giọng nói, tiếng cười ngọt lịm ríu ra ríu rít làm người ta xôn xao cõi lòng. Xa xa, trong chiếc xe Mercedes sang trọng, một ánh mắt lơ đãng nhìn về phía nãy giờ ồn ào thật chịu không nỗi, và rồi ánh mắt không thể dứt khỏi người con gái ấy. Ánh mắt nhìn chằm chằm cô nữ sinh xa lạ mà quen quen như muốn nuốt lấy từng cử động xinh xắn của cô.
-Sếp ơi! Sếp!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
-… A… Chuyện gì?!!!
-Ngài có nhận lời hiệu trưởng trường không?
-Được!
-Nhưng… Nhưng… Hồi nãy ngài không đồng ý mà.
-Bây giờ, tôi đồng ý rồi. Thư ký Doanh, cậu cho xe trở về công ty đi. Hôm nay, tôi có nhiều dự án quan trọng cần giải quyết.
- Vâng thưa sếp Du
Chàng trai lịch lãm trong bộ vét đen ngồi dựa vào chiếc ghế nệm, ánh mắt lại dán chặt về phía hình ảnh xinh đẹp ấy. Không ngờ, hai cô gái vô tình chạy về phía xe hắn là chạy về gần tầm mắt hắn. Hắn cảm thấy hồi hộp, một cảm giác xúc động mà lần đầu tiên hắn có đối với một người con gái xa lạ, hắn có thể nhìn rõ cô bé. Hôm nay, hắn điên thật rồi, động vật “máu lạnh” như hắn mà lại đập sai nhịp tim, một chuyện kì lạ đối với những người từng quen biết về hắn. Cô bé ấy chạy càng lúc càng gần và tim hắn đập càng nhanh. Ẩn sau làn kính xe màu đen, người ngoài thì không thấy hắn nhưng hắn thì nhìn rất rõ người bên ngoài. Cái giây phút cô lướt qua hắn, hắn cứ ngỡ như thời gian đứng lại thật chậm thật châm, sau hắn chỉ khẽ thốt được: “..A..” rồi hắn nhếch miệng cười. Hắn in thật sâu dung mạo này, đáng yêu và thuần khiết đến lạ kì. “Đăng Đăng” hắn sẽ không quên đâu.
Dù cô chỉ nán lại một thời gian ngắn và ghi dấu trong trái tim hắn nhưng hắn biết cuộc sống của mình đã đổi thay…

_____HẾT CHƯƠNG 2_____
 

anh yêu

R.L.G
Joined
Nov 17, 2011
Messages
2,126
Points
113
Chương 3:
“Thiên thu vạn cổ yêu là khổ”

-Thôi Đăng Đăng, tao mệt rồi, mới sáng sớm cứ như hai đứa điên chạy maraton trong trường ấy.
-Xì… Đúng là yếu mà. Tao còn khỏe re nà… Ha… Ha…
MatCuoi%20(5).gif

-Ừ, cái đứa chuyên đi bán dạo, chạy bàn(*), suốt ngày không luyện chạy bộ thì cũng luyện đạp xe đạp như mày không nhanh mới là lạ. Thiệt tình mệt quá à~~~~
(*chạy bàn là đi bưng thức ăn cho thực khách trong các nhà hàng, các quán ăn hay quán bar…)
-Chứ ai như mày, cọng bún thiu, yếu xìu, mềm oặt… Đúng là cái đồ con gái yếu như sên, chậm như rùa, đùa tý đã đuối, đuối nhìn y như trái chuối, không dập cũng nát
-Tao không cần mày tả tao kĩ thế!!! Tao vậy mà không bằng trái chuối lành nữa.
-Cái này là tự mày suy đoán ra nha
-Mày… Mày…
MatCuoi%20(15).gif
Tao bây giờ lại hối hận khi xưa làm bạn với mày đó, Đăng.

Từ hồi nhỏ còn học tiểu học, năm lớp Một, Đăng Đăng và Diễm Nhi đã quen biết nhau. Làm sao mà họ quen nhau được, để bây giờ có kẻ “hối hận” thì có lẽ phải quay về năm ấy. Diễm Nhi khi đó còn nhỏ dại, ngây thơ, nhút nhát, hiền lành và có gia cảnh khá giả nên chính vì thế mấy đứa bạn xấu lợi dụng lừa gạt tiền bạc của cô. Cô biết nhưng vẫn cứ lặng im vì cô muốn có bạn để chơi đùa, quan tâm, chia sẻ lẫn nhau. Thế nhưng, bọn họ đối với cô toàn giả dối, họ chỉ muốn tiền nơi cô. Một ngày định mệnh nọ, cuối cùng tất cả đều xảy ra, bạn bè xung quanh bỏ rơi cô vì một lý do vô cùng khó chịu, cô xinh xắn nên được một cậu bạn xinh trai tỏ tình vì vậy làm bọn bạn tẩy chay cô. Cô cũng không cần bọn bạn xấu ấy, cô chán ghét tất cả và cô bỏ đi. Lúc ra về, cô khóc, khóc cho nỗi cô đơn của chính mình rồi cô cười, cười cái bản thân nhu nhược đã chịu đựng bọn người ấy bao lâu nay (vừa khóc vừa cười… ). Nói gì thì nói kẻ không có bạn là kẻ cô đơn nhất trên cõi đời này, cứ mãi nghĩ suy, cứ mãi thăng trầm vào nỗi buồn của chính bản thân mình, vì thế, thay vì đi cổng chính có xe đang đón cô thì cô lại đi lạc sang cổng sau và rồi vô tình quanh co vào một con hẻm lạ cho đến khi có cái gì đó chặng ngang tầm mắt cô:
-Ái dà! Ai đây? Ai đây? Sao lại đi ngang qua lối này?
-Ui! Đau quá…

Diễm Nhi ngước mắt nhìn cái gì đang chặng lối cô đi. “Thôi chết, đây là đâu? Mình lạc rồi, mấy người này đáng sợ quá a… Mẹ ơi, cứu con!” Cô vừa thầm suy nghĩ vừa mếu máo nhìn xung quanh. Quanh cô là bốn “đàn anh” to bự (to lớn và bự con) lớn hơn cô khoảng một hai tuổi, nhìn thật gớm, kẻ tóc dựng người tóc bờm ngựa, kẻ áo ba lỗ, người cỡi trần, nhìn đau cả mắt. Cô nuốt một ngụm không khí lạnh, run run hỏi bọn họ:
-Các anh… Các anh… Muốn gì?
Bốn cái tên đó cười lên sặc sụa như là chê cười điều cô đang nói, rồi một tên là cầm đầu hét lên:
-Im lặng! Hi..Hi… Nhóc con, thứ bọn tao muốn đó là tiền. Là tiền đó mày biết không? Nhìn mày là biết con nhà kha khá, biết điều thì giao ra đây để bọn tao đỡ động tay động chân…

Mặt cô xanh như cắt không còn giọt máu nào, cô gật gật đầu, không chút phản kháng nào run rẩy móc trong túi ra mấy đồng xu lẻ và vài tờ giấy bạc. Lúc cô đưa cho bọn chúng thì run quá tiền rơi ra hết “Bốp”
-Con khốn, vậy cũng làm rơi cho được. Lụm lên tụi bây!
Cô bị đánh ngã xuống đất, hai bàn tay nhỏ run run sờ lên gò má đau rát. Gò má cô nóng bỏng, cái đau nóng khiến nước mắt cô trực trào ra:
-Ui, đau… Hu… Hu… Bác Thanh ơi cứu cháu… Hu.. Hu…

Đúng lúc ấy một chàng trai cao ráo tay cầm một thanh gỗ hét lên kinh khủng. Một cái chất giọng to khỏe lại thêm tư thế ngang tàng cầm cây gỗ lớn, nhìn theo góc độ phản ánh sáng chỉ thấy đầu hẻm là một bóng đen hùng dũng liền khiến bọn trấn lột hoảng sợ “vắt chân lên cổ mà chạy”. Chàng trai hét lên um sùm một con hẻm:
-Bọn khốn các ngươi tránh ra!!! Tránh ra cho tao mau!!!!
Ra người ân nhân cứu Diễm Nhi lúc ấy chính là Đăng Đăng, một cô gái 100% chứ không phải chàng trai nào ở đây cả. Diễm Nhi cảm kích vô cùng, từ đó, Đăng Đăng với cô là đôi bạn thân chí cốt. Mãi sau, thân như chị em cột kèo sống chết có nhau thì lòi ra năm xưa Đăng Đăng có tốt lành gì đâu. Chẳng qua hôm đó, Đăng Đăng đi học về đây là đường tắt đi bộ nhanh nhất, thấy ven đường một cây gỗ to nên cô xách về tính dùng một nửa để xài còn một nửa đem bán kiếm tý tiền. Ai ngờ đi ngang qua con hẻm Diễm Nhi gặp nạn, tính đi luôn để nhanh về phụ con em làm hoa giả chứ hơi đâu xen vào chuyện người khác mắc công mang họa vào thân. Đúng lúc ấy Diễm Nhi rơi tiền xuống đất phát ra tiếng “leng keng”. Nhờ vậy, Đăng Đăng dừng lại quay một góc 90 độ về phía đồng tiền, không rõ thằng nào trong bọn trấn lột sơ ý đạp lên đồng tiền nên Đăng Đăng tiếc tiền hét lên “long trời lở đất”. Diễn cảnh sau đó thì ai cũng biết, bọn nó chạy, Diễm Nhi cảm động còn cô lo gom tiền dưới đất....
 

anh yêu

R.L.G
Joined
Nov 17, 2011
Messages
2,126
Points
113
tiếp theo:

Một tình bạn thân thiết ra đời trong lần duyên lạ kì đó. Diễm Nhi sống thật với chính bản thân mình và giúp cô bạn thân siêu tiết kiệm này, quá khứ với những con người chỉ biết đối xử giả tạo với bạn bè đã bị cô gạt đi trong dòng thời gian xưa.

Trời xui đất khiến họ học chung đến năm lớp Chín, Diễm Nhi cũng hiểu rõ gia cảnh Đăng Đăng hơn. Đăng Đăng là chị cả và còn sáu đứa em là Đặng Đăng Nhất, Đặng Đăng Nhị, Đặng Đăng Tam, Đặng Đăng Tứ, Đặng Đăng Ngũ, Đặng Đăng Lục. Mấy bà cô mấy đời dạy các chị em này đều muốn té ngửa cứ như gặp gia tộc toàn Đặng Đăng. Cha Đăng Đăng không biết đã đi du lịch nơi phương trời nào, còn mẹ thì ở với gia đình nhưng mà thử nghĩ xem, một tuần có bảy ngày được ba ngày làm việc, ba ngày nghỉ xả hơi và ngày cuối cùng thì đi đánh bạc.:MatCuoi (8)

Diễm Nhi lần đầu nghe kể về gia đình cô thì đã rất sốc nhưng đến khi nhìn thấy nhà bạn mình đang sống thì cứ như “trên trời rơi xuống”. Nhà Đăng Đăng nghèo đến nỗi cái ghế cũng không có để ngồi, nhà này đúng là được cái che mưa chắn gió, bên trong tối thui, dù đang là buổi chiều cũng không mở đèn mà nguyên căn nhà có hai cái đèn tròn và một cái đèn dầu (đèn tròn đó là đồ lụm còn đèn dầu đó hình như là gia truyền được truyền từ thời bà cố nội hay ngoại gì gì đó). Mắt của cả nhà Đăng Đăng cứ như mắt mèo ấy, đến khi nhà hàng xóm tắt hết đèn rồi thì mình mới bật lên, gia đình chuyên hoạt động về đêm để làm thêm hoa giả, móc khóa, nạo nút khoén, đan áo,… làm đủ thứ nghề. Mỗi chị em trong nhà có hai bộ đồng phục đi học, một bộ thể dục và hai bộ mặc ra ngoài đường (năm bộ này coi như là hoàn hảo chứ ở nhà mặc toàn đồ cũ có cái chấp vá nữa, đồng phục đi học là của “chị truyền em nối”)

Thứ quý giá nhất trong căn nhà trống trơ trống hoác này là cái bàn gỗ rất to (do cả nhà gom gỗ lại mà làm, không nỡ bán), cái bàn này có nhiều công dụng ghê gớm dùng cho việc ăn, học, kiếm tiền và những đêm trời lạnh thì thay phiên nhau leo lên ngủ cho đỡ lạnh. Mùa hè nằm đất, mùa đông thì lót vải vụn lên vừa nằm vừa ôm nhau cho ấm. Sau nhà có một cái giếng và một mảnh đất bé tý trồng rau, Diễm Nhi thấy thương mấy em của Đăng Đăng và cũng để cám ơn cô nên đem tặng hai cái chăn lông cho họ. Một cảnh tượng cứ như “ngưu lang chức nữ” gặp nhau, mưa nước mắt cảm động xối xả xuống Diễm Nhi. Từ đó, Diễm Nhi cứ có công việc nào tốt nhiều lợi nhuận thì liền giới thiệu cho Đăng Đăng…

Lên lớp Mười, Diễm Nhi không muốn xa Đăng Đăng nhưng trường Diễm Nhi chọn học phí khá cao làm sao cô đỡ cho nổi. Cuối cùng, Diễm Nhi đành đập mấy con lợn đất giúp học phí cho Đăng Đăng trong khoảng hai năm rưỡi, còn sáu tháng sau thì đành tự lực gánh sinh thôi. Chỉ vài tháng nữa là họ thi tốt nghiệp rồi thi Đại học, tương lai thật gần nhưng vẫn cứ mịt mờ.

Nhiều khi Diễm Nhi thấy Đăng Đăng thu nhập khá lắm nhưng nghèo vẫn hoàn nghèo à! Thế đấy, cái gì cũng có cái lý do của nó, tiền làm ra giúp tám cái miệng ăn ngủ, bảy chị em phải đóng tiền học phí hàng tháng và còn lại thì đem trả nợ. Mẹ cô cứ đúng chủ nhật là đi đánh bạc, thắng không bao nhiêu mà thua thì nhiều, nợ cứ thế mà từ từ leo thang.

Mười tám năm qua, Đăng Đăng đã quen sống thế này (từ khi sinh ra đã quen rồi), cô trở thành trụ cột cho gia đình với ước mơ cao đẹp có thật nhiều tiền mua nhiều đồ ăn ngon cho đám em ở nhà.
MatCuoi (40).gif
Ước mơ thì vẫn cứ là mơ ước nên chỉ có cố gắng hết sức mới mong đạt được thôi.
 

anh yêu

R.L.G
Joined
Nov 17, 2011
Messages
2,126
Points
113
Mười tám năm qua, Đăng Đăng đã quen sống thế này (từ khi sinh ra đã quen rồi), cô trở thành trụ cột cho gia đình với ước mơ cao đẹp có thật nhiều tiền mua nhiều đồ ăn ngon cho đám em ở nhà. Ước mơ thì vẫn cứ là mơ ước nên chỉ có cố gắng hết sức mới mong đạt được thôi.

Quay về thực tại là các cô đang chờ đồ ăn sáng đưa đến miệng, giờ này cũng không còn sớm mấy, học sinh bắt đầu vào nhiều. Đăng Đăng và Diễm Nhi ngồi cuối hành lang dãy bên phải từ cổng bước vào, đây là nơi để hai bổn cô nương kiếm chác trong trường.

Từ cuối hành lang là bắt đầu thấy “Đồ ăn di động” chạy về phía mình. Lần này vẫn là cái tên Vũ Hoàng mở hàng trước. Hắn được xem là một trong năm hotboy trên bảng vàng chói lóa của trường, hắn xếp hai từ dưới đếm lên trên tổng số năm người, đoạt giải đồng môn bơi lội cấp thành phố, học lực thuộc loại á khoa toàn khối, con trai độc của một chủ vườn cà phê trên Cao Khuân, thế cũng biết tiền tài ra sao rồi. Cái dáng cao 1m75, làn da nâu nhẵn mịn, đôi môi mỏng khi cười nhìn như một sợi chỉ hồng. Mắt một mí cứ hay đá đôi lông nheo đen đen cong cong của mình để hút hồn mấy cô nàng.
MatCuoi (57).gif


Lần đầu tiên thấy Đăng Đăng là hắn tỏ tình ngay nhưng cô liền từ chối thẳng thừng. Sau đó biết cô có thách thức rằng ai đánh thắng cô ở môn chơi cờ caro thì cô sẽ hẹn hò với người đó một ngày (cái này là do Diễm Nhi xướng ra cả), nhưng nếu đánh thua cô thì phải chi trả cho một bữa ăn sáng hoặc một bữa cơm trưa (điều kiện này tất nhiên do Đăng Đăng đề ra). Vậy đó thế là ngày nào hắn cũng đánh caro với cô, còn cô mỗi buổi học về đều có một bữa ăn ra trò cùng các em chỉ trừ những ngày nghỉ học thôi. Những ngày nghỉ thì mấy chị em ăn rau, ăn cà tự trồng, may mắn hơn nếu được mấy ông hay bà chủ thương tình cho Đăng Đăng cơm thịt dư của nhà hàng mà cô làm việc. Đồ ăn trong nhà hàng thì khỏi chê nhưng lâu lâu khủng khiếp nhất là trong đám đánh caro thua cô có mấy thằng “xấu xí mà bày đặt làm chuyện để ý”, tự tay nấu thức ăn. Thế là mấy chị em nhà Đăng Đăng ngậm ngùi vừa nuốt vừa nguyền rủa (không thể bỏ phí đồ ăn được)

Đăng Đăng đánh caro rất giỏi. Từ khi lên cấp III nhờ Diễm Nhi xướng ra vụ thi thố nên được cái ăn ngon mỗi ngày. Không biết Đăng Đăng có phải cao thủ xuất chúng không? Cô không đánh thua ai bao giờ và cũng còn một lý do khiến cô trở thành kẻ bất bại đó là lòng quyết tâm vì thức ăn quyết chiến, quyết sinh. Người ta có thể coi đây là một lý do càn rỡ nhưng với người nghèo rớt mồng tơi (không biết có mồng tơi để rớt không nữa)
MatCuoi (8).gif
thì đồ ăn cực cực kì quan trọng.

Đăng Đăng là một cô gái có dáng người chuẩn (có thể nói hơi ốm đói tý), khuôn mặt đẹp, một cái đẹp pha lẫn giữa sự đáng yêu và trong sáng. Vừa đi học vừa đi làm mà trình độ học vấn có thể xếp vào loại khá giỏi, đặc biệt giỏi về thể thao. Môn thể thao giỏi nhất là điền kinh và lý do hầu như ai cũng đoán được. Chỗ làm gần thì cô chạy bộ để đến, xa thì đi xe đạp, đã thế có những lúc nhường xe đạp cho hai đứa em gái sinh đôi Đặng Đăng Nhất và Đặng Đăng Nhị- nhỏ hơn cô hai tuổi bây giờ hai đứa cũng mười sáu, để tụi nó đi làm thêm còn riêng cô thì lại chạy bộ tại vì nhà chỉ có một chiếc xe đạp mà thôi. Cũng vì thế gia đình từ chị đến em ai cũng từng đoạt giải nhất môn điền kinh trong các hội thao hay các cuộc thi tầm cỡ thế đấy (ngày nào cũng luyện chạy hết mà)
MatCuoi (5).gif


Đăng Đăng là cô gái tốt, dáng đẹp lại khá giỏi nên nhiều tên làm “đồ ăn di động” lắm, Vũ Hoàng là tên dai nhất. Diễm Nhi từng hỏi:

_ Đăng Đăng, Vũ Hòang tỏ tình n lần rồi, sao mày không làm quen thử? Tao thấy hắn được lắm mà!
MatCuoi (9).gif


Đăng Đăng vừa ngồi làm móc khóa vừa trả lời

_ Được chỗ nào?

_ Xì! Sao lại không được? Vừa đẹp trai, học khá, giàu có lại chỉ theo đuổi mình mày, vậy là được quá rồi
MatCuoi (57).gif
. Mày làm quen đi~~~

_Làm quen là làm quen sao? Lợi nhuận bao nhiêu? Tốn nhiều vốn không? Mỗi ngày lời bao nhiêu phần trăm?...

Nghe Đăng Đăng hỏi vậy, mặt Diễm Nhi nhăn như khỉ già ăn ớt, thật không thể tưởng bạn mình sao mà “ngây thơ” dữ, đi làm quen mà cứ như đi làm ăn lớn. Hít thở một hơi dài rồi cô bắt đầu phun trào cảm xúc của mình để giảng dạy cho con bạn:

_E… Hèm… Quen nhau là phải biết quan tâm, tìm hiểu, chia sẻ lẫn nhau. Khi quen nhau thì hai người sẽ cùng đi ăn, đi chơi, ngắm cảnh đẹp rồi sau đó nắm tay dung dăng dung dẻ, tiến triển hơn thì hôn nhau. Quen xong thì thích, thích xong thì yêu, yêu xong rồi làm đám cưới. Vậy đó!!!

Diễm Nhi nói xong thì nhìn thấy khuôn mặt khủng bố của con bạn mình. Đăng Đăng liền phán ngay sau đó:

_Ai cũng nói thiên thu vạn cổ yêu là khổ...

Chưa hết, không để Diễm Nhi kịp nói gì, cô nói luyên thuyên một lèo:

_Mày nghĩ coi, cái tên Vũ Hoàng đó, tao thấy không thể nào quen được. Gì mà quen nhau thì phải cùng đi ăn. Cùng đi ăn, trời, còn chia sẻ lẫn nhau, nghĩ sao vậy???.... Mày có thấy trên mép miệng hắn có nốt ruồi nho nhỏ không? Nhìn kĩ đi sẽ thấy rõ ràng nguyên cái nốt ruồi đó.

_Ờ tao có thấy thì sao? Diễm Nhi gật gật đầu nhưng trong
[FONT='Arial','sans-serif']lòng thầm nghĩ không biết phải nốt ruồi hay một cục mụn nhỏ nữa.

_Theo mẹ tao nói, nốt ruồi ngay mép miệng như thế là ăn rất nhiều. Môi con trai gì mà mỏng te, điều đó chứng tỏ tên này nói cũng nhiều như ăn vậy đó, đã thế hắn còn sẽ là một tên phụ bạc, phong lưu, háo sắc…
MatCuoi (7).gif


_Khoan! Tao hỏi nha? Ba mày môi mỏng phải không?

_Ủa sao mày biết?

_Tao hiểu mẹ của mày mà. Cái này gọi là dạy dỗ con gái chọn chồng tương lai thông qua việc nói xấu chồng mình cho con gái nghe đó. Thật là bó tay gia đình mày rồi.
MatCuoi (8).gif


_Thôi mày im nghe tao nói tiếp nà. Quen nhau tốn nhiều tiền lắm đã vậy còn là tên Vũ Hoàng “ăn nhiều”, theo tao nghĩ một mình là sướng nhất. Yêu là khổ, khổ nhất là tốn tiền vì người ta, thà tốn tiền cho mấy đứa em nhà tao thì tao OK.

_Trời đất! Chưa từng thấy trong đời một cái đứa lý sự cùn mà cũng bày đặt lý sự như mày. Ai bảo mày khi quen nhau, yêu nhau thì tốn tiền? Nó dẫn mình đi ăn, đi chơi thì nó trả tiền chứ mày có cần phải trả đâu. Ngu ơi là ngu à!
MatCuoi (15).gif


_Oh!!! Thế chẳng lẽ nó sẽ dẫn cả nhà tớ đi ăn rồi trả tiền thức ăn luôn hả? Ngẫm kĩ cũng tốt đấy chứ…
MatCuoi (9).gif


_Hở….. Ơ… Hơ… Hơ… Cái này thì… thì….!..!..
MatCuoi (20).gif


Vậy đấy, mối tình của Vũ Hoàng sẽ không bao giờ được đáp đền nhưng hắn đâu biết lý do thật sự hắn bị chối từ mà bây giờ được đánh caro cùng người đẹp với hắn là vui rồi.
[/FONT]
_____Hết chương 3_____
 

ChÂu DũNg

* kEeP sIlEnce *
Staff member
Joined
Apr 14, 2011
Messages
2,750
Points
113
Ai bỉu hôk có tiền chy nên cô nàng dây tơ hồng hôk iu. :haha:
 

anh yêu

R.L.G
Joined
Nov 17, 2011
Messages
2,126
Points
113
Chương 4:

“Reeng… Reeng…”

Tiếng chuông vang lên kết thúc buổi học của sáng ngày thứ bảy. Chiều thứ hai và thứ bảy hàng tuần, các học sinh được nghỉ thảnh thơi. Bước ra từ cửa lớp 12A2, hai cô gái đeo cặp chéo vai: một cô tóc đen óng xõa ngang lưng còn một cô tóc ngắn sát cổ ôm gọn khuôn mặt thon thon. Cả hai thật đặc biệt, cái ngoại hình đẹp, cách đi đứng cũng đẹp mà cái cách ôm một đống cơm hộp cũng thật “đẹp”:

_Hớ… Hớ… Ha… Ha… Ha… Hôm nay tap bội thu rồi. Các em yêu dấu, chị đã không làm các em thất vọng. Hãy chờ tý chị về liền!... Há… Há…
MatCuoi (57).gif


_Cái con này, “con gái con đứa, cái đứa con gái” cười gớm quá. Được bao nhiêu hộp cơm thế?

_Ưm… Khoảng 17, 18 hộp gì đó.

_Ừ, cũng không tệ đó Đăng Đăng. Xem ra cái mặt của mày cũng đáng giá đó chứ. Nếu mà mày trang điểm lên thì có lẽ sẽ kiếm được một khoảng nữa á.

_Thôi đi tao không thể đổ tiền vào mấy cái thứ mắc như thế.

_Hừ, “thả con săn sắt, bắt con cá rô” mày không hiểu sao?

_Dẹp… Dẹp… Không là không! Bây giờ mày có rảnh không? Mang phụ cơm về nhà dùm tao đi Diễm Nhi!

_Có lẽ… Có lẽ… tao không giúp mày được rồi. Anh ấy mới nhắn tin nói đang đợi tao dưới cổng.

_Không phải tụi bây kết thúc rồi à? Thật phiền phức, nhắc tới hắn là thấy ghét vụ mái tóc… Hừ..!

_Hì… Tụi tao kết thúc là kết thúc thật rồi, bây giờ gặp lại chỉ là khẳng định thêm về điều đó thôi.
MatCuoi.gif


_Ừm, sao cũng được, mày đi đi. Có gì còn có tao, đừng cười cái nụ cười đau khổ xấu tệ đó ra nữa. Tao nhìn ngứa mắt lắm…

_Chỉ mỗi mày là tốt nhất đó Đăng Đăng.. Bye… Tao đi đây..
-----------------------------------------_____------------------------------------------------

Người đi một phần cơm tôi mất. Một phần còn lài đứng đơ ra…

_Thiệt tình, con nhỏ Diễm Nhi này nói đi là đi à, ít ra phải để mấy hộp cơm nó đang cầm ở lại chứ nhưng thôi kệ chắc lát nó tự mang qua, đỡ tốn công.
MatCuoi (5).gif


Đăng Đăng tự nhủ rồi dắt xe đạp trở về nhà.

 
Top Bottom