- Joined
- Nov 17, 2011
- Messages
- 5,260
- Points
- 113
Chương IX:
Ngày thứ 7
Đi làm về, trên đường ghé qua điểm hẹn với 3HL, không hiểu sao, Hiền tấp vào một tiệm nữ trang.
Chọn chiếc nhẫn bạch kim đính viên Thạch anh Tím, Hiền chợt cười vu vơ.
…
Vào quán, Hiền mỉm cười khi trông thấy Thạch, trên bàn, chỗ Hiền ly đã rót sẵn bia.
Đặt cặp xuống ghế, Hiền vừa ngồi vừa nhìn Hùng:
- Bữa nay rót sẵn bia cho tui luôn ta.
- Ờ, iu mà.
Cả đám phì cười. Lam nhìn Hiền lắc lắc đầu:
- Tiều tuỵ quá, hôm nay ngày cuối phải hông, có khi nào mày “đi luôn” hông!
Huy nhịp nhịp chân, cười cười:
- Bữa nay uống nhìu chút đi, biết đâu mai hết được uống nữa òi.
Thạch cười, cầm ly bia đưa tận tay Hiền:
- Vậy ủng hộ tâm ý của bạn Huy, tranh thủ hen.
Hiền cầm ly bia, vờ đa tạ một vòng:
- Đắc thọ, đắc thọ!
Đặt ly bia xuống, Hiền ngạc nhiên cúi xuống bàn tìm cái gì đang quẩn dưới chân, nhấc chú chó mực xinh xắn ra khỏi gầm bàn, Hiền nói với cả nhóm:
- Bữa nay quán có cún nè!
Hùng khoát tay:
- Chút đem dzìa đi.
Hiền nhìn Hùng:
- Phá wài.
- Thiệt, của tao á, giữ dùm mấy ngày đi.
- Đâu ra?
- Bà chị đi du lịch gởi, mà con gái tao bị dị ứng lông chó, đem nhờ mày giữ dùm.
Hiền vừa chơi với chú cún vừa trả lời:
- Ờ… cũng được…
Thạch và Hùng nhìn nhau… cười ý nhị…
* * *
Hiền cố tình về trước 22h, vào nhà giấu chiếc nhẫn dưới gối phía Hà vẫn hay nằm, xích chú chó mực ngay cửa ra vào, Hiền xoa đầu bé cún:
- Mày đứng đây chờ chị về, kêu tao, nghen ku! Rồi tao giới thiệu chị cho mày.
Hiền vào nhà, vừa dọn dẹp sơ xài vừa hát vu vơ, trong đầu nhủ thầm: “Tối nay mình khoá cửa nhà bằng ổ khoá, cất chìa khoá luôn…”, điện thoại reo, Hiền nhướng mài khi thấy số của Như Ý:
- Chào bà chị xinh đẹp!
- Dzữ hông, tưởng em quên từng biết chị Như Ý này rồi.
- Làm gì có, báo lá cải nào đưa tin xàm vậy ta!
Cả hai cùng cười. Như ý ngọt nhạt:
- Chị hỏi thiệt nha, có phải em bắt cóc Nguyệt của chị về nhà em rồi không?
- Gì nữa đây…
- Từ hôm chị không liên lạc được với Hà đến nay, Hà không quay lại chỗ chị, mà chị điện thoại hoài cũng không được.
Chiều nay mẹ Hà tới tìm chị.
- Mẹ Hà?
- Ừa, bà nói gần nửa tháng rồi không thấy Hà điện về nhà, bà liên hệ với bạn hàng của Hà, người ta cho số chị.
- Rồi sao rồi chị?
- Sao trăng gì, chị có biết Hà ở đâu đâu, chị đoán hông chừng em đang lo cho nó…
- Đâu có…
- Tới nay em không có gặp Hà?
- Um.m.. em có tình cờ gặp ở quán cafe. Được rồi, để mai em đến quán Hà làm, nhắn với Hà liên lạc về gia đình.
- Ờ, vậy nha, mà nhớ bữa nào tới thăm chị đó.
- Rồi rồi… Nhớ mà!
* * *
Đã 23h, vẫn chưa thấy Hà, bỗng dưng Hiền nôn nóng trong lòng. Chợt, chú cún nhỏ sủa vang inh ỏi, cứ giật dây như muốn lao ra ngoài. Hiền nhìn ra, Hà đang đứng nhìn vào nhà, phía ngoài cổng rào. Hiền vội vàng đi ra, nhưng không hiểu sao Hà hơi lùi lại, Hiền thoáng ngạc nhiên cũng ngừng theo:
- Sao em không vô?
Giọng Hà như nhẹ hơn mọi ngày, làm Hiền phải tập trung để lắng nghe.
- Em đang vội, chỉ đến chào anh thôi.
- Em đi đâu?
- Sáng mai có việc phải về quê, giờ em phải về nhà chuẩn bị.
- Anh về với em.
- Thôi, em tự lo được.
- Anh về chuẩn bị với em, mai anh… về quê với em.
Mắt Hà ánh lên, cô nhoẻn cười:
- Anh muốn về quê với em sao?
- Ừ, anh muốn tặng mẹ ít quà tết, dắt ku em đi shoping coi nó thích gì...
Dường như Hiền thấy mắt Hà nhoè đi…
- Cảm ơn anh!
- Cảm ơn gì, ngốc quá, vào nhà đi em!
- Em phải đi rồi…
Hiền bắt đầu bực, anh cao giọng hơn mọi ngày:
- Từ lúc gặp em trước cửa nhà anh đến giờ, em luôn như vậy, luôn đặt anh vô thế bị động, tới hôm nay thôi, anh không chấp nhận vậy nữa, em chờ anh 2 phút…
Vừa nói, Hiền vừa chạy nhanh vào nhà, đến giường, giở gối lên, chụp hộp nhẫn và chạy ra…
Chú Cún vẫn sủa suốt từ khi Hà tới đã ngừng sủa…
Trước cổng rào vắng hoe, không một bóng người…
Hiền chạy đi, tìm hướng này… nhìn hướng kia… Chỉ nghe tiếng bước chân Hiền cô quạnh giữa đường đêm... …
Ngày thứ 7
Đi làm về, trên đường ghé qua điểm hẹn với 3HL, không hiểu sao, Hiền tấp vào một tiệm nữ trang.
Chọn chiếc nhẫn bạch kim đính viên Thạch anh Tím, Hiền chợt cười vu vơ.
…
Vào quán, Hiền mỉm cười khi trông thấy Thạch, trên bàn, chỗ Hiền ly đã rót sẵn bia.
Đặt cặp xuống ghế, Hiền vừa ngồi vừa nhìn Hùng:
- Bữa nay rót sẵn bia cho tui luôn ta.
- Ờ, iu mà.
Cả đám phì cười. Lam nhìn Hiền lắc lắc đầu:
- Tiều tuỵ quá, hôm nay ngày cuối phải hông, có khi nào mày “đi luôn” hông!
Huy nhịp nhịp chân, cười cười:
- Bữa nay uống nhìu chút đi, biết đâu mai hết được uống nữa òi.
Thạch cười, cầm ly bia đưa tận tay Hiền:
- Vậy ủng hộ tâm ý của bạn Huy, tranh thủ hen.
Hiền cầm ly bia, vờ đa tạ một vòng:
- Đắc thọ, đắc thọ!
Đặt ly bia xuống, Hiền ngạc nhiên cúi xuống bàn tìm cái gì đang quẩn dưới chân, nhấc chú chó mực xinh xắn ra khỏi gầm bàn, Hiền nói với cả nhóm:
- Bữa nay quán có cún nè!
Hùng khoát tay:
- Chút đem dzìa đi.
Hiền nhìn Hùng:
- Phá wài.
- Thiệt, của tao á, giữ dùm mấy ngày đi.
- Đâu ra?
- Bà chị đi du lịch gởi, mà con gái tao bị dị ứng lông chó, đem nhờ mày giữ dùm.
Hiền vừa chơi với chú cún vừa trả lời:
- Ờ… cũng được…
Thạch và Hùng nhìn nhau… cười ý nhị…
* * *
Hiền cố tình về trước 22h, vào nhà giấu chiếc nhẫn dưới gối phía Hà vẫn hay nằm, xích chú chó mực ngay cửa ra vào, Hiền xoa đầu bé cún:
- Mày đứng đây chờ chị về, kêu tao, nghen ku! Rồi tao giới thiệu chị cho mày.
Hiền vào nhà, vừa dọn dẹp sơ xài vừa hát vu vơ, trong đầu nhủ thầm: “Tối nay mình khoá cửa nhà bằng ổ khoá, cất chìa khoá luôn…”, điện thoại reo, Hiền nhướng mài khi thấy số của Như Ý:
- Chào bà chị xinh đẹp!
- Dzữ hông, tưởng em quên từng biết chị Như Ý này rồi.
- Làm gì có, báo lá cải nào đưa tin xàm vậy ta!
Cả hai cùng cười. Như ý ngọt nhạt:
- Chị hỏi thiệt nha, có phải em bắt cóc Nguyệt của chị về nhà em rồi không?
- Gì nữa đây…
- Từ hôm chị không liên lạc được với Hà đến nay, Hà không quay lại chỗ chị, mà chị điện thoại hoài cũng không được.
Chiều nay mẹ Hà tới tìm chị.
- Mẹ Hà?
- Ừa, bà nói gần nửa tháng rồi không thấy Hà điện về nhà, bà liên hệ với bạn hàng của Hà, người ta cho số chị.
- Rồi sao rồi chị?
- Sao trăng gì, chị có biết Hà ở đâu đâu, chị đoán hông chừng em đang lo cho nó…
- Đâu có…
- Tới nay em không có gặp Hà?
- Um.m.. em có tình cờ gặp ở quán cafe. Được rồi, để mai em đến quán Hà làm, nhắn với Hà liên lạc về gia đình.
- Ờ, vậy nha, mà nhớ bữa nào tới thăm chị đó.
- Rồi rồi… Nhớ mà!
* * *
Đã 23h, vẫn chưa thấy Hà, bỗng dưng Hiền nôn nóng trong lòng. Chợt, chú cún nhỏ sủa vang inh ỏi, cứ giật dây như muốn lao ra ngoài. Hiền nhìn ra, Hà đang đứng nhìn vào nhà, phía ngoài cổng rào. Hiền vội vàng đi ra, nhưng không hiểu sao Hà hơi lùi lại, Hiền thoáng ngạc nhiên cũng ngừng theo:
- Sao em không vô?
Giọng Hà như nhẹ hơn mọi ngày, làm Hiền phải tập trung để lắng nghe.
- Em đang vội, chỉ đến chào anh thôi.
- Em đi đâu?
- Sáng mai có việc phải về quê, giờ em phải về nhà chuẩn bị.
- Anh về với em.
- Thôi, em tự lo được.
- Anh về chuẩn bị với em, mai anh… về quê với em.
Mắt Hà ánh lên, cô nhoẻn cười:
- Anh muốn về quê với em sao?
- Ừ, anh muốn tặng mẹ ít quà tết, dắt ku em đi shoping coi nó thích gì...
Dường như Hiền thấy mắt Hà nhoè đi…
- Cảm ơn anh!
- Cảm ơn gì, ngốc quá, vào nhà đi em!
- Em phải đi rồi…
Hiền bắt đầu bực, anh cao giọng hơn mọi ngày:
- Từ lúc gặp em trước cửa nhà anh đến giờ, em luôn như vậy, luôn đặt anh vô thế bị động, tới hôm nay thôi, anh không chấp nhận vậy nữa, em chờ anh 2 phút…
Vừa nói, Hiền vừa chạy nhanh vào nhà, đến giường, giở gối lên, chụp hộp nhẫn và chạy ra…
Chú Cún vẫn sủa suốt từ khi Hà tới đã ngừng sủa…
Trước cổng rào vắng hoe, không một bóng người…
Hiền chạy đi, tìm hướng này… nhìn hướng kia… Chỉ nghe tiếng bước chân Hiền cô quạnh giữa đường đêm... …