Nhật ký SheiranT

Sheiran

Administrator
Staff member
Joined
Nov 17, 2011
Messages
5,260
Points
113
Ngán nhất là dọn nhà, hix... Đằng này vừa làm nhà vừa dọn nhà nữa chứ :dead:
 

Sheiran

Administrator
Staff member
Joined
Nov 17, 2011
Messages
5,260
Points
113
1 sư huynh xem ảnh avatar mình trên FB ngẫu hứng họa tặng ^^

HT_zpsbfb5374f.jpg
 

Sheiran

Administrator
Staff member
Joined
Nov 17, 2011
Messages
5,260
Points
113
Thứ 7, mưa cả ngày...

Tự nhiên nằm nhớ một số chuyện xưa...

Hồi nhỏ, mình rất thích đọc sách, nhưng nhà nghèo, mà hàng xóm ai cũng nghèo, đâu ai chi tiền cho những "món ăn tinh thần" như sách, sách giáo khoa đi học còn không có tiền mua nữa là.

Mình đọc ngấu nghiến tất cả những gì "có chữ" mà mình bắt gặp... kể cả tờ giấy gói xôi hay gói bánh mì...

Mình có mấy đứa bạn làm trong bãi rác - nghĩa là hàng ngày tụi nó canh giờ xe rác đổ, đến "bươi" tìm xem có gì có thể bán ve chai được hay không... Mỗi lần có sách, truyện cũ, tụi nó đều phủi sạch và đem về tặng mình... Những cuốn sách nhàu nhỉ, hôi hám, có khi cháy xém nhiều chỗ hoặc rách, mất trang... nhưng đối với mình đã là 1 hạnh phúc...

Mộ ngoại mình ở CM, mấy năm trước mình chỉ xây tạm nhà mồ nho nhỏ. Mình đang có ý định kiếm tiền mua mảnh đất nhỏ cạnh mộ, 4m x 8m, cất một gian nhà trống bao luôn phần mộ, để mai mốt mình có bán căn nhà ở CM đi, thì còn có chỗ khi mình về CM cúng ngoại hay đám giỗ.

Hôm nay mình vừa nảy sinh thêm ý định mới, mình sẽ cất căn nhà trống này thành 1 thư viện nhỏ miễn phí dành cho trẻ em :), sẽ mua và quyên góp thật nhiều sách về lưu giữ, và mọi trẻ em đều có thể đến đọc miễn phí từ 7h sáng đến 9h tối :)

Cố lên nào! Tiết kiệm tiền thôi! :)
 

Sheiran

Administrator
Staff member
Joined
Nov 17, 2011
Messages
5,260
Points
113
Có nhiều chuyện hi hữu đến kỳ lạ...

Có lẽ... thời kỳ đen tối kéo dài đã qua rồi...

Có lẽ, vận may đã bắt đầu trở lại với mình...

Hi vọng vậy...
 

Sheiran

Administrator
Staff member
Joined
Nov 17, 2011
Messages
5,260
Points
113
8 năm trước từng có người đang đi công tác, đt tán gẫu mình buộc miệng nói mún ăn kem, đã lái xe hơn 400km về SG chỉ để mua cho mình cây kem và bịch khô bò... xong quay lại làm dziệc... dù chỉ là bạn thoai...

Thời đó ra đường trai nhìn theo thôi rồi... trai quay đầu xe chạy theo hok hiếm...

Đã lâu ra đường đếch có ai thèm nhìn theo nữa :v , thậm chí lỡ có quẹt xe còn nhìn mình hok chút thiện cảm :v

Hum nay có ng bay từ HP vào SG chỉ để ún ly cafe sữa dzí mình rùi bay dzìa... dù cũng chỉ là bạn...

Xem ra cũng còn tàm tạm, chưa đến nỗi nào nhễ, cứ tự an ủi dzậy đê cho đời thêm tươi :v
 

Sheiran

Administrator
Staff member
Joined
Nov 17, 2011
Messages
5,260
Points
113
Ngồi nhìn 2 bà cháu nọ... Người bà ngồi moi ruột bánh mì cho cháu ăn rồi tủm tỉm cười nhai phần vỏ... Tự nhiên mình cũng cười...

Nhớ lúc nhỏ ngoại toàn moi ruột bánh mì cho ăn... Làm con bé cứ tưởng ăn bánh mì là phải ăn như vậy... Ngoại mất rồi hơn 10t ăn bánh mì toàn vét ruột xong quăng vỏ đi. Đến một ngày khi ba nó bắt đầu "phát hiện", đập cho mấy trận mới biết bánh mì vốn... không có vỏ...

Những ký ức của yêu thương như nguồn năng lượng vĩnh cữu... Dìu ta qua cho hết đoạn đời dài...
..........
Thỉnh thoảng vô tình chạm phải ký ức ở đâu đó... cứ nghe lòng rưng rưng...
 

Sheiran

Administrator
Staff member
Joined
Nov 17, 2011
Messages
5,260
Points
113
Tự dưng ngồi xuống xem TV, nhìn bàn chân, phát hiện một ngón bị tước đâu mất 2/3 móng, trơ thịt ra... máu vừa đông thôi... còn tươi rói luôn... ko biết vì sao và khi nào... hok lẽ tự dưng dây thần kinh đau đớn của mình nó đứt hẳn cmn rùi trời :too_sad-59:
 

Sheiran

Administrator
Staff member
Joined
Nov 17, 2011
Messages
5,260
Points
113
31/08/2014

Có khi, không hiểu mình đang tìm kiếm điều gì...

Thưở bé, mơ về một hoàng tử trong cổ tích, không điều kiện gì, chỉ cần chàng hiền lành, dễ thương, lãng mạng... Tự dưng khiến mình xôn xao... Chỉ đơn giản vậy thôi...

Thiếu nữ, suy nghĩ thêm một tí, biết ăn diện, biết hưởng thụ... Thích một anh chàng cá tính, thông minh, hài hước, có học thức, gia đình khá giả...

Biết kiếm tiền, "thấy" nhiều hơn, bắt đầu so sánh - lo lắng và tham lam, thích chàng của mình phải không trẻ không già, đẹp trai, tướng tá bảnh bao, giỏi giang, thành đạt, chung thủy, hài hước, chu đáo, yêu mình thật lòng... Xong nhận ra mình muốn nhiều quá, mà mình có xuất sắc lắm đâu... Có dấu hiệu của sự viễn vông...

Nhưng... Sự từ tốn thường không uổng phí. Gặp được không chỉ một mà một số người với những tiêu chuẩn tưởng chừng như viễn vong thật... Lại thấy trái tim mình sao bình thường lạ, cũng vui, cũng thích, nhưng không đủ mãnh liệt để gọi là yêu, kiểu "lấy anh ấy thì chuẩn rồi nhưng ko lấy cũng chả sao"...

Cuối cùng... Càng thêm tuổi,càng thấy cần một cái gì đó đơn giản như thưở ban đầu...

Cân nhắc nhiều, có thể làm cuộc sống trở nên hoàn hảo theo những tiêu chuẩn nào đó, nhưng không hẳn có thể làm trái tim mình hạnh phúc...

Nếu bạn có cảm giác hạnh phúc với một ai đó, đừng cân nhắc nhiều quá... Mỗi giai đoạn có một giá trị nhất định... nếu cố tình lướt qua, ta không thể quay ngược thời gian... Như cô gái 30 dù nhí nhảnh mấy cột tóc hai chùm cũng không phù hợp vậy...

Chủ nhật chiều mưa...
 

Sheiran

Administrator
Staff member
Joined
Nov 17, 2011
Messages
5,260
Points
113
13/09/2014

Nói thiệt, tui là đứa ít trò chuyện riêng tư thân thiết zới ai dù là bạn chí cốt chứ nói gì bạn xã giao. Cũng chẳng bao giờ quan tâm cuộc sống cá nhân ai hay tự dưng nói về ai với người khác. Mà sao nhiều người có hứng thú suốt ngày đem "đời tư tưởng tượng về tui chứ thực ra đếch biết gì" ra soi mói, tán gẫu và thậm chí là sỉ vả ghê hè. Dzạ, tui nào phải người nổi tiếng gì đâu mấy má!

Dạ, tui lấy người nước ngoài hay VN, thì có ảnh hưởng gì chén cơm mấy má ko? Miễn ko lấy thằng nào trong danh sách người từng lột đồ mấy má (hay mấy má tự làm) là được, nhỉ? Đâu ai chọn được nơi mình sinh ra, sao nhấn cái từ "lấy tây" một cách nặng nề vậy, để làm gì? Ít ra tụi tui hoàn toàn tự nguyện, mãn nguyện, tự hào và hạnh phúc đến với nhau, ko quan trọng sẽ định cư ở đâu. Chứ như mấy má nhắm mắt xáp vô việt kiều đáng tuổi ngoại để lấy, (có khi đêm về vừa ngủ vừa ói), mơ đi nước ngoài, khi tiếng anh một chữ bẻ đôi cũng ko biết, thì được phỏng?

Hài!

Mấy lời mua vui thôi, tui chả quan tâm đâu. Thoải mái đi! Mấy má có nói rả họng tui ra đường túi vẫn đầy tiền, tim đầy tình, xung quanh đầy bạn tốt, ngang bãi rác ruồi muỗi vo ve chút xá gì chứ (vì tui ngồi xe hơi mà). Kkkk...
 

Sheiran

Administrator
Staff member
Joined
Nov 17, 2011
Messages
5,260
Points
113
16/09/2014

Đồng chí này theo mình đã 13 năm, với không nhớ nỗi bao nhiêu lần chuyển chổ ở, các bộ phận cứ rơi rụng dần theo thời gian .

Mình thích đầy đủ đồ dùng, nhưng rất ghét dọn nhà. Cứ mỗi lần di chuyển, mình lại bỏ khoảng 70% những thứ hiện có, không quan tâm giá tiền. Chẳng hiểu sao lần nào cũng vác chú lính già xấu xí cũ kỹ mấy xu này theo. Những năm về sau dù có máy lạnh, vẫn thích mở kèm như một thói quen, không có không được .

Hôm nay tụi mình lại sang nhà mới. Hi vọng trong tương lai gần nếu lại dọn, sẽ là chuyến đi cuối cùng của chú mày, dưỡng già trong căn phòng bảnh bao hơn của chụy, nhóe!

10450430_860542083956998_5524030122935603690_n.jpg
 

Sheiran

Administrator
Staff member
Joined
Nov 17, 2011
Messages
5,260
Points
113
17/10/2014

Nhà đối diện...

Vô tình nhiều lần thấy, từ hơn tháng nay về chốn này...

Bà cụ ăn trái cây, mang ra cống thoát nước trước nhà, ngồi gọt xong quăng hết xuống đó...

Chị gái cần vứt rác, mang từ nhà ra dồn hết xuống đó...

Nói chung đó như cái "sọt rác" của gia đình ấy... (Nhà 3 lầu, đông người, đi toàn xe đắt tiền...)

SG này có bao nhiêu gia đình như thế? VN có bao nhiêu gia đình như thế?

Việc nhỏ xíu đã vậy, một số con sâu làm rầu hết nồi canh... Nói sao cả thế giới người ta sợ đồ TQ, nhưng ngta lại hãi ng VN...

VN đông dân quá...

Biết bao giờ mới thay đổi nổi????....
 

Sheiran

Administrator
Staff member
Joined
Nov 17, 2011
Messages
5,260
Points
113
25/10/2014

Chắc tại tui dân Miền Tây, không có tính Chu Du. Thật sự, thấy bạn bè hay người quen quanh mình hạnh phúc, thành công, tự nhiên tui cũng thấy vui lây, thấy mừng lây lắm lắm. Đôi khi buồn buồn ko có gì làm, ngồi xem hình xinh tươi, vui vẻ trên FB của mọi người trong friend list mà cười vu vơ một mình.

Ngược lại, lúc tui thành công, nhận ra một số người ngỡ như thân quen, hình như hông được vui... Lúc xui xẻo trong làm ăn mất tiền như nước thì thấy họ yêu đời, tươi cười rạng rỡ gì đâu à...

Đặc biệt về "tình duyên"... Khi "cố tình" một số người hỏi thăm... Thật lòng, khi tui đau khổ, tui có thể dấu, chịu đựng một mình, nhưng khi tui hạnh phúc, tui chỉ muốn hét lên cho cả thế giới biết là tui đang hạnh phúc, nên ai hỏi là khai hết trơn...

Có mấy anh, lâu hông gặp... Trước giờ cũng vui vẻ với nhau, hỏi thăm dzìa bạn trai, thì tui cũng tình thiệt hỏi gì nói đó. Tự nhiên thấy cách nói chuyện của mấy ảnh bắt đầu... Chuyển qua như xỏ xiên... Kiểu thẳng mặt tui như: "thằng đó ngon vậy sao chọn em ta, ờ mà có khi nó sơ kua em ở đây, tìm cảm giác lạ, bên kia nó có người khác, 2 tháng mới gặp một lần mà. Cưới chưa, coi chừng..v.v..."; Có vẻ chưa thõa mãn, tiếp tục chuyển qua hình thức... Chà đạp, kiểu: "mà em nhỏ con thiệt ha, da ngăm nữa, tây hông hiểu sao nó thích màn hình phẳng he. VN mình gái da trắng, size bự mới có giá. V.v..."

Tui rất thích làn da của tui, khỏe khoắn mịn màng. Tui chưa bao giờ mong da mình trắng lên. Tui rất thích ngoại hình của tui. Tui không quá cao, nhưng tui tự tin với những bạn cùng chiều cao, tui có một đôi chân đẹp, một vóc dáng khá hài hòa. Còn "phẳng" hay không, xin lỗi, mấy anh có thấy được thực tế thế nào đâu mà "thánh phán". Hehe...

Quan niệm sống của tui, chẳng so sánh với ai làm gì cho mệt, mình là mình, nhìn thẳng đường mình đi thôi, ngó xung quanh mất thời gian. Miễn người đàn ông của mình khen mình đẹp, say mê mình, tự hào về mình, chung thủy với mình, toàn tâm toàn ý với mình, đủ rồi. Người xung quanh có miệng, nói gì là quyền của họ.

Nhớ lúc mới gặp anh xã, ảnh hỏi: "Sao em không chọn bf người V". Mình nói: "đa số đàn ông V thích size lớn, da trắng, người theo em cũng nhiều nhưng em nghĩ chỉ là hứng thú mhất thời, về lâu dài em ngại mấy ảnh sẽ theo tiếng gọi bản năng đi ngoại tình, em không đủ tự tin". Ảnh cười lớn: " nói chơi thôi chứ anh biết sở thích đàn ông châu Á mà, với anh, em là perfect sexy lady". Hehe...

Em đang hạnh phúc lắm, mãn nguyện lắm, nên em vị tha, khó buồn lắm, kkk
 

Sheiran

Administrator
Staff member
Joined
Nov 17, 2011
Messages
5,260
Points
113
28/10/2014

Không ngủ được, dù rất mệt... Giai đoạn đặt lưng xuống là "thăng" tới sớm mửng cũng nhanh chóng qua đi mất rầu...

Nhà cũ, thao thức hok có chiện làm cũng có thể giải trí đêm phia với tiếng ếch nhái gọi bầy, tiếng gió lùa nỉ non, tiếng lá khua xào xạt hay tiếng mưa đêm rỉ rả... Quỡn nữa thì mở cửa sổ phòng thò đầu xuống chọc con Michael Ki, nó quất mấy tăng vọng cổ nghe chơi.

Nhà này... Leo lên giường là xác cbn định đếch nghe được âm thanh gì xung quanh ráo trọi... Tự hứa zới lòng, mơi mốt có xây nhà, kts phải đảm bảo phòng em nó nghe được mọi thứ bên ngoài mới xây, hông thì dựng cái chòi ở cho mát.

1,5 tháng rầu chả đi đâu khỏi cái q11 nói chi khỏi sg... Thấy cũng nhanh mà cũng lâu (À quên, hum wa hết kem đánh răng, có nhí nhảnh chạy ra nhà thờ Đức Bà mua tuýp kem xong chạy zìa).

Cuộc sống chậm lại. Bình yên cũng có, nhàn nhã cũng có. Ta nói ngồi một chỗ ăn muốn quỉ khóc thần sầu từ sớm mơi tới tối mịt, rồi shopping online còn thảm thiết hơn xách mông lên mà đi... Thế mà cuồng chân bức bối cũng có luôn. Em nó tuổi chuột cốt sói mà sao giống có bà con zới ngựa quá hà...

Rãnh rỗi sinh nông nỗi, xem lại fb thấy gần đây hay nhảm hằm bà lằng đủ thứ ghê :))
 

Sheiran

Administrator
Staff member
Joined
Nov 17, 2011
Messages
5,260
Points
113
29/10/2014

Góc nhỏ, có những chuyện lượm lặt nho nhỏ.

1. Hai anh khách quen, hiền lành dễ thương, làm ngân hàng. Gần như đều đặn từ thứ 2 - thứ 6, cứ 11:35 có mặt, tranh thủ vừa ăn mì vừa chơi, 12:55 dzìa làm. Mình hỏi sao hông đấu giải, hai ảnh nói thứ 7 và chủ nhật là ngày của gia đình.

Đàn ông, dù bao nhiêu tuổi vẫn có những sở thích và niềm vui trẻ con, chỉ là đôi khi họ dấu đi thôi nhỉ . Mấy cô vợ, giả sử biết chồng tranh thủ ăn mì buổi trưa để được chơi game một chút hông biết có đau lòng hông hen
2. Chú kia, chiều chiều con gái chở lại, tùy ngày, cho chơi từ 30 phút tới 1 tiếng, xong tới chở dzìa. Lần nào vô cũng uống chai "xì tin", bởi "ở nhà con gái hông cho uống xì tin"

3. Em trai nọ, bệnh thiểu năng, đi bán vé số. Thỉnh thoảng bán đắt, vô chơi 2 tiếng. Lần đầu bước vô tiệm, thấy mình có vẻ ngập ngừng, em nói từng chữ khó khăn: "Em biết chơi". Mình cười, lấy nước cho uống. Thoạt đầu, khách xung quanh cũng hơi tò mò không biết em biết chơi không, chơi rất hay luôn là khác, bà con lác mắt hết . Mình cũng hay mua vé số ủng hộ. Dần dà, em nói chuyện nhiều hơn, cái đầu nghẻo một bên, đôi mắt lệch, cái miệng xếch, tay chân lọt thọt... nhưng hoạt bát hẳn và cười thật tươi trong từng câu nói...

4. Chủ nhật, khách đông nghẹt, tự nhiên máy lạnh giở chứng, không lạnh... Khách mạnh ai nấy cởi áo, thở thác lác... nhưng vẫn cười đùa vui vẻ ngồi chơi chứ không đi chỗ khác. Trêu mình: "sửa sớm sớm nha chị, vừa xông hơi vừa chơi game lau mồ hôi mỏi tay quá".

5. Cậu nhóc kia, lớp 11, học trường quốc tế, sắp di cư đi Mỹ. Fan cuồng trong những fan "mì gói" của mình . Tuần đầu ngày nào cũng ăn, lần 2 gói, có ngày ăn 2 lần... Qua tuần 2 mình không bán nữa, chỉ cách một - hai ngày mới cho ăn một gói, vì ăn mì nhiều không tốt.

Chiều qua, nhóc tới, dựng xe cái cạch, chạy ào vô, hổn hển: "Chị, em học sáng giờ, mệt quá, bận quá, chưa ăn gì hết, đói lắm, sắp xỉu rồi, bữa nay cho em ăn... 3 gói..." Ngừng một tí, nheo mắt tỏ ra dễ thương: "Nha! Nha!...". Mình bật cười: "No way, để bới cho tô cơm..."

Ngồi một chỗ, chưa hẳn là buồn tẻ, chưa hẳn là cô đơn...
 
Top Bottom