Duyên Tình Một Miếng Trứng Chiên

Daisyleon

Active member
Joined
Oct 25, 2011
Messages
897
Points
28
Ông Ấy Cần Tôi.

Cô y tá nọ hướng dẫn một chàng thanh niên với vẻ mặt hốt hoảng âu sầu tới bên giường bệnh của ông già.


Cô nói : ”Ông ơi! Con trai ông đã tới đây này!”



Cô phải nhắc lại nhiều bận thì ông già bệnh nhân mới mở mắt ra nhìn. ông bị ảnh hưởng thuốc mê và cơn đau nên chỉ nhìn thấy lờ mờ người thanh niên đứng bên bình dưỡng khí ở đầu giường. Ông giơ tay quờ quạng nắm lấy bàn tay người thanh niên, xiết chặt không rời tay ra như cần một sự an ủi. Cô y tá lăng săng mang một chiếc ghế lại gần giường bệnh cho người thanh niên ngồi. Rồi suốt đêm đó, người thanh niên ngồi giữ bàn tay ông già và nói những lời an ủi đầy hứa hẹn. Người bệnh già thì chẳng nói đuợc câu gì , chỉ biết nắm chặt lấy bàn tay người thanh niên.


Sáng ngày ra, người bệnh nhân thở hắt ra và chết. Người thanh niên bùi ngùi,đặt cái bàn tay bất động nọ xuống bên giường và đi báo tin cho cô y tá. Trong khi cô ý tá làm thủ tục giấy tờ, người thanh niên tần ngần đứng bên cạnh. Khi cô làm xong thủ tục, cô ngỏ lời chia buồn với chàng thanh niên thì chàng này hỏi cô rằng: ”Ông ấy là ai vậy? tên là gì?”


Cô y tá ngạc nhiên: ”Tôi tưởng ông ta là cha anh?”


Chàng thanh niên trả lời: ”Không, ông ta không phải là cha tôi.Tôi chưa hề gặp ông ta bao giờ, tôi vào thăm người bạn có lẽ cùng họ nên cô dẫn tôi nhầm tới đây.”


Cô y tá kêu lên: “Ổ, thế sao anh không cho tôi biết khi tôi dẫn anh tới đây!”


Chàng thanh niên nọ chậm rãi: “Khi tôi được biết ông ta bệnh nặng khó qua khỏi, mà ông ta lại đang mong mỏi sự có mặt người con trai chưa tới được.Ông ta đã yếu quá cũng không nhận ra được ai cả.. tôi cảm thấy ông ta rất cần tôi, nên tôi ở lại cũng có sao đâu!”



 

Daisyleon

Active member
Joined
Oct 25, 2011
Messages
897
Points
28
Chiếc vòng.

Một ngày nọ, Vua Salomon bỗng muốn làm bẽ mặt Benaiah một cận thần thân tín của mình. Vua bèn nói với ông:

"Benaiah này, ta muốn ông mang về cho ta một chiếc vòng để đeo trong ngày lễ Sukkot và ta cho ông sáu tháng để tìm thấy chiếc vòng đó. "

Benaiah trả lời :"Nếu có một thứ gì đó tồn tại trên đời này. Thưa đức vua, tôi sẽ tìm thấy nó và mang về cho ngài, nhưng chắc là chiếc vòng ấy chắc phải có gì đặc biệt?"

Nhà Vua đáp: "Nó có những sức mạnh diệu kỳ. Nếu kẻ nào đang vui, nhìn vào nó sẽ thấy buồn và nếu ai đang buồn nhìn vào nó sẽ thấy vui".

Vua Salomon biết rằng, sẽ không đời nào có một chiếc vòng như thế tồn tại trên thế gian này.

Nhưng ông muốn cho người cận thần của mình nếm một chút bẽ bàng. Mùa xuân trôi qua, mùa hạ đến nhưng Benaiah vẫn chưa có một ý tưởng nào để tìm ra một chiếc vòng như thế. Vào đêm trước ngày lễ Sukkot, ông quyết định lang thang đến một trong những nơi nghèo nhất của Jerusalem. Ông đi ngang qua một người bán hàng rong đang bày những món hàng trên một tấm bạt tồi tàn.

Benaiah dừng chân lại hỏi "Có bao giờ ông nghe nói về một chiếc vòng kỳ diệu làm cho người hạnh phúc đeo nó quên đi niềm vui sướng và người đau khổ đeo nó quên đi nỗi buồn không?"

Người bán hàng lấy từ tấm bạt lên một chiếc vòng giản dị có khắc một dòng chữ. Khi Benaiah đọc dòng chữ trên chiếc vòng đó, khuôn mặt ông rạng rỡ một nụ cười.Đêm đó toàn thành phố hân hoan, tưng bừng đón mừng lễ hội Sukkot.

"Nào, ông bạn của ta. " Vua Salomon nói: "Ông đã tìm thấy điều ta yêu cầu chưa? "

.Tất cả những cận thần đều cười lớn và cả chính vua Salomon cũng cười.Trước sự ngạc nhiên của mọi người.

Benaiah đưa chiếc vòng ra và nói: "Nó đây thưa đức vua".

Khi vua Salomon đọc dòng chữ, nụ cười biến mất trên khuôn mặt vua. Trên chiếc vòng đó khắc dòng chữ:"Điều đó rồi cũng qua đi"

Vào chính giây phút ấy, vua Salomon nhận ra rằng. Tất cả những sự khôn ngoan, vương giả và quyền uy của ông đều là phù du, bởi vì một ngày nào đó ông cũng chỉ là cát bụi.


 

Daisyleon

Active member
Joined
Oct 25, 2011
Messages
897
Points
28
Dựa vào bản thân

Ốc sên con hỏi mẹ:


- Vì sao từ khi sinh ra chúng ta lại phải cõng cái vỏ ốc vừa cứng vừa nặng hả mẹ?


Mẹ:


- Bởi vì cơ thể chúng ta không có sự chống đỡ của khung xương, chỉ có thể bò mà bò lại rất chậm. Cho nên phải có vỏ cứng để bảo vệ!


Ốc sên con:


- Chị sâu dóm cũng không có xương, cũng bò chậm.Tại sao chị ấy không cần cái vỏ như vậy?


Mẹ:


- Bởi vì chị sâu dóm có thể biến thành bướm, bầu trời rộng lớn sẽ bảo vệ chị ấy con ạ.


Ốc sên con:


- Nhưng em giun đất cũng không có xương, cũng bò rất chậm cũng không biến thành bướm. Vì sao lại không đeo vỏ?


Mẹ:


- Vì em ấy biết chui xuống đất, em ấy sẽ được đất mẹ bảo vệ.


Ốc sên bắt đầu khóc toáng lên:


- Chúng ta thật đáng thương, cả bầu trời, cả đất mẹ đều không bảo vệ chúng ta...


Ốc mẹ an ủi:


- Vì thế mà chúng ta có vỏ trên lưng! Chúng ta không dựa vào trời, không dựa vào đất, chúng ta dựa vào chính mình.




 

Daisyleon

Active member
Joined
Oct 25, 2011
Messages
897
Points
28
Không chịu buông tay!



Vài năm về trước vào một ngày mùa hè, một cậu bé quyết định đi bơi ở con sông gần nhà. Trời thì nóng mà nước sông thì mát, cậu mừng rỡ nhảy ào xuống bơi ra giữa sông mà không để ý rằng một con cá sấu đang bơi lại phía sau!


Cùng lúc đó, mẹ cậu bé đang ở trong nhà và khi nhìn ra cửa sổ. Bà hoảng hốt khi thấy con cá sấu tiến ngày càng gần cậu con trai hơn! Hoảng sợ tột độ, bà mẹ lao ra nhanh gấp nhiều lần cậu bé khi cậu chạy đi bơi.. vừa chạy, vừa hét gọi con trai. Nghe tiếng mẹ gọi, cậu phát hiện ra con cá sấu và bơi ngược trở lại về phía bờ. Nhưng quá muộn, đúng khi cậu bơi tới bờ thì cũng là lúc con cá sấu đớp được chân cậu! Từ trên bờ, người mẹ chậm một giây chộp lấy cánh tay cậu.. và bắt đầu một trận kéo co không cân sức. Con cá sấu khoẻ hơn người mẹ rất nhiều, nhưng người mẹ còn quá nhiều tình thương và không thể buông tay.


Lúc đó, một bác nông dân đi qua nghe tiếng kêu cứu vội vã của người mẹ.. nên đã vội vã lấy một chiếc gậy to ra cùng chiến đấu với con cá sấu! Con cá sấu đành thả chân cậu bé ra.


Sau hàng tuần trong bệnh viện, cậu bé đã được cứu sống. Nhưng chân cậu có một vết sẹo rất to, trông rất khủng khiếp – bằng chứng của lần bị cá sấu tấn công.


Một phóng viên tới gặp cậu bé khi cậu đã hoàn toàn bình phục. Phóng viên này hỏi cậu bé có thể cho xem vết sẹo được không?. Cậu bé kéo ống quần lên, để lộ vết sẹo cho phóng viên chụp ảnh. Và phóng viên nọ đã nói rằng vết sẹo này cậu bé sẽ không thể nào quên!


- Không đâu, hãy nhìn tay cháu đã!.. cậu bé nói rồi kéo tay áo lên.


Trên tay áo của cậu là một vết sẹo to, thậm chí còn sâu hơn. Cùng với những vết cào xước rất đậm và kéo dài do móng tay của mẹ cậu.. khi người mẹ dồn tất cả sức lực và yêu thương đễ giữ lại đứa con trai yêu quý. Cậu bé nói với phóng viên:


- Chính vết sẹo này cháu mới không bao giờ quên được! Và cháu tự hào về nó, tự hào vì mẹ cháu đã không chịu buông tay.






 

Daisyleon

Active member
Joined
Oct 25, 2011
Messages
897
Points
28
Không có gì là rác cả


Sống sót trở về sau chiến tranh tàn khốc giữa thập niên bốn mươi, Soko Morinaga tìm về căn nhà cũ, trực diện với những khó khăn và mất mát tận cùng của đời người. Cha mẹ không còn, anh chị em phân tán, nhà cửa, tiền bạc bị tịch thu. Ông cố ngoi lên bằng ý chí trở lại học đường nhưng đành chào thua vì cuộc vật lộn cam go, có khi bao tử thường xuyên lên tiếng kêu khóc.

Giữa quạnh hiu đổ nát cả thân và tâm, một sự mầu nhiệm kỳ diệu nào đó đã dẫn bước chân vô định của Soko tới trước cửa chùa Daishuin ở Tokyo. Ngước nhìn mái chùa rêu phong, lưỡng lự đôi ba phút rồi Soko mạnh dạn gõ cửa. Người mở cửa chính là Đại sư Zuigan Goto. Soko ngỏ lời xin được đại sư thâu nhận làm đệ tử. Đại sư chỉ hỏi một câu duy nhất :

- Ngươi tin ta chứ ? Nếu không tin ta thì có ở đây bao lâu cũng chẳng học được gì, phí công ta thôi.

Soko trả lời :

- Con xin hết lòng tin tưởng.

Đại sư mở rộng cửa, lạnh lùng truyền :

- Theo ta.

Soko líu ríu theo vào. Tới góc sân, đại sư chỉ cây chổi tre, ra lệnh :

- Quét dọn vườn.

Trước khi cầm chổi, Soko quỳ xuống bái tạ đại sư đã thâu nhận mình.

Công việc quét vườn thì có chi là khó, Soko hăng hái quét... quét… và quét. Không bao lâu đã gom được đống rác cao nghệu đầy đất, sỏi, đá vụn và lá khô. Dừng chổi, Soko lễ phép hỏi :

- Bạch thầy, con phải bỏ đống rác này đi đâu ạ ?

Bất ngờ, đại sư quát lên :

- Rác! người nói gì? Không có gì là rác cả!

Soko ngẩn ngơ nhìn đống chiến lợi phẩm không hiểu, đây không là rác thì là gì? Còn đang lúng túng thì đại sư lại bảo :

- Vào nhà kho kia lấy cái bao lớn ra đây.

Khi Soko tìm được cái bao mang ra thì thấy đại sư đang dùng hai tay, gạt đám lá khô sang một bên. Ông lại bảo :

- Mở rộng miệng bao ra.

Soko tuân lời, lẳng lặng theo dõi thầy đại sư quơ từng ôm lá, bỏ vào bao, thỉnh thoảng lại giậm giậm cho lá xẹp xuống. Cuối cùng, những lá khô trong đống rác đã được nhồi vào bao, cột lại. Soko lại nghe lệnh truyền :

- Đem bao lá này vào nhà kho, để dành đun nước tắm.

Vừa vác bao lá trên vai, Soko vừa nghĩ :

- Còn đống đất đá, không phải rác thì dọn đi đâu ?

Ấy thế mà khi ở nhà kho ra, Soko thấy đại sư đang lượm những viên sỏi, đá vụn ra. Trước vẻ ngẩn ngơ của Soko
ông vừa hỏi, vừa sai :

- Có thấy hàng hiên ngay dưới máng xối kia không ? Có thấy những chỗ bị nước mưa xoáy lồi lõm không ? Đem những sỏi, đá vụn này trám vào những chỗ đó.

Soko vừa làm, vừa thán phục thầy mình, vì quả thật, sau khi trám, không những chỗ lồi lõm bằng phẳng mà còn đẹp hẳn lên nữa.

Bây giờ, đống rác (theo Soko) chỉ còn lại đất và rêu. Lần này thì chắc chắn phải hốt, đổ đi rồi. Nhưng kinh ngạc biết bao khi Soko quay lại sân, thấy thầy mình thong thả nhặt từng miếng đất, từng tảng rêu trên tay, rồi chậm rãi nhìn quanh, tìm những khe tường nứt, những chỗ lõm nhỏ trên mặt đât, từ tốn trám vào.

Bây giờ thì đống rác không còn đó. Nhưng cũng không phải là vật phế thải vô dụng gom quẳng đi đâu. Mỗi loại rác, nếu biết tận dụng, sẽ lại trở thành hữu ích.

“Không có gì là rác cả” là bài học đầu tiên đại sư Zuigan Goto dạy cho người đệ tử vừa thâu nhận, sau này chính là Thiền sư Soko Morinaga nổi tiếng của xứ Phù Tang. Viện trưởng Đại học Hanazono, thuộc tông Lâm Tế Nhật Bản.

“Không có gì là rác cả !” tuy đơn giản mà bao hàm một thông điệp về triết lý duyên khởi. Trong rác có hoa và trong hoa có rác, rác chính là hoa và hoa chính là rác. Nhờ thấy được sự thật này nên không hề có sự loại bỏ, đối kháng và mâu thuẫn mà hoàn toàn nhuần nhuyễn, tùy thuận, các pháp cùng nương vào nhau để tồn tại và phát triển.

Hãy nhìn thật kỹ, thật sâu sắc vào những bất đồng, những việc không như ý và tất cả những gì được gọi là xấu xa, đáng loại trừ, vứt bỏ… “Nhìn” cho đến khi nào nhận ra “Không có gì là rác cả !” để ôm ấp, bao dung và tận dụng hết thảy thì cuộc sống này đẹp biết dường nào !


 

Daisyleon

Active member
Joined
Oct 25, 2011
Messages
897
Points
28
Chuyện ngụ ngôn !



Ngày xưa có một ông vua có rất nhiều cận thần thân tín. Tuy nhiên ông ta tỏ ra đặc biệt yêu mến một người trong số họ bởi người này rất thông minh, giỏi giang và luôn luôn đưa ra những lời khuyên hữu ích.

Một ngày nọ, nhà vua bị một con chó cắn vào ngón tay và vết thương ngày càng trở nên trầm trọng. Nhà vua liền hỏi người cận thần rằng đó có phải một điềm xấu hay không. Người cận thần trả lời: “Đó là điều tốt hay xấu thì khó mà có thể nói trước được, thưa đức vua”.


Cuối cùng, ngón tay của nhà vua bị hoại tử nặng và cần phải cắt bỏ. Nhà vua liền hỏi lại người cận thần: “Hẳn đây là một điềm xấu?”.

Một lần nữa, người cận thần vẫn trả lời như cũ: “Tốt hay xấu rất khó để nói, thưa đức vua”. Nhà vua tức giận tống giam người cận thần của mình.


Vào một ngày nhà vua đi săn trong rừng. Ông khấp khởi mừng thầm khi mải mê đuổi theo một con nai rồi ngày càng dấn sâu hơn vào rừng rậm. Cuối cùng nhà vua nhận thấy mình bị lạc. Điều tồi tệ hơn là ông bị thổ dân bắt lại làm vật tế thần. Nhưng họ bất ngờ nhận ra rằng nhà vua thiếu mất một ngón tay. Ngay lập tức họ thả nhà vua ra vì ông ta không phải là một người đàn ông hoàn hảo và không phù hợp để dâng cúng - Tế Thần.

Sau đó nhà vua đã tìm được đường về cung điện. Nhà vua hiểu ra lời nói của người cận thần năm xưa: “Tốt hay xấu thì khó mà có thể nói trước được”. Nếu không bị mất một ngón tay, nhà vua có thể đã bị giết."


Ngay lập tức, nhà vua truyền lệnh thả người cận thần của mình và xin lỗi anh ta. Nhưng người cận thần không có vẻ gì oán trách nhà vua khi bị tù đày. Trái lại, người cận thần nói: “Đó không hẳn là điều tồi tệ khi đức vua giam thần lại”.


“Tại sao?”, nhà vua hỏi.


“Bởi nếu đức vua không giam thần lại, thần sẽ được đi theo trong chuyến đi săn. Nếu người dân bản địa nhận ra rằng nhà vua không thích hợp cho việc cúng tế, họ sẽ sử dụng thần để dâng lên vị thần của họ”.

Đôi khi chúng ta luôn cảm thấy thất vọng, đau buồn khi mọi thứ không suôn sẻ như mong đợi. Cũng có khi cảm giác như cả thế giới đang sụp đổ. Khi điều đó xảy ra, không có gì là sai khi chúng ta khóc hoặc cảm thấy thất vọng. Nhưng một khi bạn bình tĩnh và kiểm soát bản thân trở lại, hãy thử nhìn chúng dưới một góc độ khác, có thể bạn sẽ nhận ra rằng chúng không tồi tệ như bạn nghĩ và đôi khi là cơ hội để bạn có được điều tốt hơn.

Có những điều tưởng chừng như thuận lợi ban đầu lại có kết thúc tồi tệ và ngược lại.


Không có gì thực sự xác định được là xấu hay tốt. Hay chăng chỉ là vấn đề mà chúng ta nhìn nó theo chiều hướng tích cực hay bi quan mà thôi.

Nói cách khác, trong cái rủi có cái may, và điều quan trọng nhất là không bao giờ được từ bỏ hy vọng. Vì nơi nào có sự sống, nơi đó có hy vọng (Where there's life, there's hope). Thế giới này vẫn luôn có một nơi tốt đẹp và cuộc sống vẫn muôn màu.



 

Daisyleon

Active member
Joined
Oct 25, 2011
Messages
897
Points
28
Trời Sinh Ra Thế.


Nhà kia có hai cô con gái lấy hai chàng trai, một chàng là thư sinh nhiều chữ nghĩa, chàng còn lại chỉ là một anh nông dân cục mịch. Một hôm bố vợ cùng hai chàng rể du xuân.


Đến bên bờ hồ ông bố hỏi hai chàng trai tại sao con vịt lại nổi được trên mặt nước. Chàng thư sinh bảo con vịt nổi vì nó có lông còn chàng nông dân thì chỉ nói: “Trời sinh ra thế”.


Chỉ vào con ếch ông bố vợ lại hỏi vì sao ếch biết kêu. Học sĩ cho rằng ếch kêu vì nó có cái họng to, trong khi chàng nông dân trẻ vẫn nói: “Trời sinh ra thế”.


Khi nhìn thấy một hòn núi đá bị chẻ ra làm đôi ở trên bờ hồ, ông bố lại hỏi hai chàng con rể vì sao nó nứt. Anh con rể thông thái bảo rằng đá nứt do tác động của nắng và mưa, còn anh kia vẫn trả lời đơn giản là trời sinh ra thế.

Khi bị ông bố vợ chê là kém hiểu biết thì chàng nông dân bèn quay lại hỏi chàng thư sinh:


“Cái thuyền có lông đâu mà nó cũng nổi, cái trống có họng đâu mà nó cũng kêu, còn “cái chỗ mà cậu từ đó chui ra" có bị mưa nắng gì đâu mà vẫn bị nứt vậy?”.



 

Daisyleon

Active member
Joined
Oct 25, 2011
Messages
897
Points
28
Chuyện người Quản Lý



Một thanh niên trẻ tốt nghiệp đại học một cách xuất sắc nộp đơn xin vào chức vị quản lý nhân sự cho một công ty lớn. Anh đã vượt qua vòng phỏng vấn đầu tiên, và vị giám đốc đang phỏng vấn anh vòng cuối để có quyết định cuối cùng. Vị giám đốc phát hiện ra anh thanh niên này có kết quả rất xuất sắc trong suốt những năm học từ tiểu học đến đại học, trong học bạ không năm nào anh không được thành tích cao.


Vị giám đốc hỏi:


-Anh được học bổng trong trường phổ thông phải không?


Người thanh niên trả lời:


-Thưa không!.


-Vậy chắc cha anh đã trả tiền học phí cho anh?


-Cha tôi đã mất khi tôi lên một tuổi, mẹ tôi đã trả toàn bộ học phí .


-Mẹ anh làm gì, ở đâu?


-Mẹ tôi làm thợ giặt.

Vị giám đốc yêu cầu anh chìa đôi bàn tay ra. Anh đưa đôi bàn tay ra, một đôi tay mịn màn và hoàn hảo.Vị giám đốc hỏi:


-Trước đây anh có bao giờ giúp mẹ anh giặt đồ không?


-Không bao giờ, mẹ tôi luôn muốn tôi học hành và đọc sách nhiều hơn. Hơn nữa, mẹ tôi có thể giặt nhanh hơn tôi.


Vị giám đốc nói:


-Tôi có một yêu cầu. Khi anh về nhà hôm nay, hãy đi rửa tay cho mẹ anh rồi hẵng đến gặp tôi vào sáng ngày mai.


Người thanh niên cảm thấy cơ hội kiếm được công việc này khá cao. Khi về nhà, anh sung sướng yêu cầu mẹ mình cho anh được rửa đôi tay của bà. Mẹ anh cảm thấy rất ngạc nhiên và hạnh phúc với nhiều cảm xúc đan xen, bà chìa đôi tay cho con mình.


Anh thong thả rửa đôi tay cho mẹ mình.. nước mắt trào ra khi anh làm việc đó. Đó là lần đầu tiên anh nhận thấy đôi tay của mẹ mình quá nhăn nheo, thô ráp và thâm tím. Những vết thâm tím đó đau đớn đến nỗi người mẹ phải giật thót khi được kỳ cọ với nước. Đó là lần đầu tiên anh nhận ra rằng đôi tay đó đã phải giặt giũ mỗi ngày để có tiền đóng học phí cho anh. Những vết thâm tím trên đôi tay người mẹ là cái giá mà người mẹ phải trả cho những mảnh bằng tốt nghiệp, cho thành tích học tập và cho tương lai của anh.


Sau khi rửa xong đôi tay cho mẹ, anh lặng lẽ giặt nốt tất cả những áo quần còn lại giúp cho mẹ mình. Tối hôm ấy, hai mẹ con nói chuyện với nhau rất lâu.


Sáng hôm sau, anh đến văn phòng giám đốc. Vị giám đốc hỏi và nhận thấy mắt anh ngấn lệ: “Anh có thể kể tôi nghe anh đã làm và học được điều gì ở nhà trong ngày hôm qua không?"


Anh trả lời: "Tôi đã rửa tay cho mẹ tôi, và cũng giặt hết tất cả áo quần còn sót lại."


Vị giám đốc nói: “Hãy kể cho tôi biết cảm xúc của anh lúc đó”


Anh đáp: “Thứ nhất, giờ đây tôi biết thế nào là cảm kích và tri ân. Tôi nhận ra sự thiếu sót của tôi và cảm thấy rất khổ sở, không có mẹ tôi thì không có sự thành công của tôi ngày hôm nay. Thứ hai, nhờ cùng làm việc và giúp đỡ mẹ tôi mới nhận ra rằng.. để làm được điều gì đó cũng khó khăn và vất vả biết bao nhiêu. Thứ ba, tôi đã nhận ra được giá trị và sự quan trọng của tình cảm gia đình tôi xúc động mạnh mẽ. Tôi đang ở bước ngoặc của cuộc đời, và tôi ý thức phải biết rẽ về đâu ."


Vị giám đốc nói : “Đây chính là những điều tôi cần tìm kiếm ở một người quản lý. Tôi muốn tuyển một người biết đánh giá cao sự giúp đỡ của người khác, chung sống với nhau và liên hệ mật thiết đến nhau . Một người hiểu biết những xúc cảm của người khác khi họ hoàn thành công việc, những cảm xúc tốt đẹp tác động mạnh mẽ đó phải là một cá nhân tốt lành. Một người không coi tiền tài, danh vọng, quyền bính, những xa hoa của vật chất, là mục đích chính của cuộc đời... Anh đã được tuyển dụng”.



 

anh yêu

R.L.G
Joined
Nov 17, 2011
Messages
2,126
Points
113
Cảm ơn Daisy đã có công chia sẻ với mọi người nhiều mẩu chuyện rất hay, rất ý nghĩa. Thank you very much!
 

Daisyleon

Active member
Joined
Oct 25, 2011
Messages
897
Points
28
Truyền thuyết Mưa Sao Băng


Ngày xưa, có một đôi nam nữ yêu nhau say đắm. Cô gái Hath rất xinh đẹp, thông minh và giàu có. Chàng trai Gimi nghèo khó, chẳng có gì ngoài tình yêu chân thành. Dù vậy, họ yêu nhau và sống hạnh phúc bên nhau…


Để làm đẹp mình hơn trong mắt người yêu, một hôm cô gái quyết định đi sửa sang sắc đẹp. Khi trở về, Hath xinh đẹp và lộng lẫy gấp ngàn lần hơn. Mọi người đều trầm trồ khen ngợi nàng là người đẹp nhất thế gian. Lời đồn đến tai thần Vệ Nữ. Nữ thần sắc đẹp ghen tị vì Hath xinh đẹp hơn mình, nên bắt Hath phải chết.


Và rồi nàng Hath chết, song sắc đẹp của nàng vẫn không tàn phai. Chàng Gimi đặt nàng nằm trong một chiếc quan tài bằng pha lê, và chàng quyết tâm đi khắp chân trời cuối đất để tìm cách cứu nàng.


Chàng đi ròng rã ngày này sang tháng khác, vượt qua bao nhiêu khó khăn, đi qua bao miền đất, giúp đỡ biết bao người dọc đường đi. Đến nơi chân trời xa kia, chàng gặp được thần Eros. Thần tình yêu cảm động bèn chỉ tay lên bầu trời và dặn rằng: “Ở trong dãy thiên hà xa xôi kia, có một chùm sao gồm bảy ngôi sao băng. Con hãy đến đó, và hái cho được một ngôi sao băng sáng nhất. Vào ngày cuối tháng bảy, con hãy ném ngôi sao ấy xuống trái đất, người con yêu sẽ tỉnh dậy. Nhưng sau đó, con sẽ phải biến thành một ngôi sao để thế chỗ cho ngôi sao băng đó, rồi suốt đời con sẽ chỉ là một ngôi sao. Con có chịu không?”


Chàng trai không quan tâm bất cứ chuyện gì sẽ xảy ra, chỉ cần người chàng yêu được sống. Và chàng tiếp tục lên đường...Chàng đến được nơi có bảy ngôi sao băng và hái được ngôi sao sáng nhất, chờ ngày ném ngôi sao đó xuống trái đất để cứu người yêu...Một ngày dài như một năm khi chờ đợi, chàng không thể chờ thêm được nữa. Chàng liền ném nó xuống trái đất trước một ngày, đêm 30-7...Ngôi sao ấy đã vỡ tan thành trăm mảnh nhỏ, sáng rực cả một khoảng trời, tạo thành một cơn mưa sao băng..., lạnh như trái tim hai người vậy. Tuyết bỗng rơi trong đêm, đêm Gimi gửi hi vọng xuống trái đất, tất cả ước mơ của mình...Vì vậy sao băng mới mang ý nghĩa hi vọng và ước mơ...


Trên đỉnh núi tuyết, trong chiếc quan tài pha lê trong suốt, nàng Hath vẫn yên lặng, vẫn xinh đẹp, môi nàng vẫn hồng, tóc nàng vẫn mượt nhưng trái tim nàng đã thành băng. Nước mắt nàng đang chảy hay hoa tuyết rơi, để thương nhớ một ngôi sao...Chàng Gimi giờ trở thành một ngôi sao. Vì quá thương nhớ nàng Hath mà chàng không thể thắp sáng nổi chính mình. Chàng dần mờ nhạt nhất trong cả chùm sao, mà sau này người ta gọi là chòm sao Tình Yêu.


Bạn có biết chòm sao bảy ngôi đó không? Ðó là chòm sao Bắc Đẩu, chòm sao không bao giờ thay đổi, nó trở thành chòm sao của thủy chung và của tình yêu...Ngày nay, mỗi khi gặp mưa sao băng, chúng ta thường mơ ước một điều gì đó, một tình yêu thật đẹp. Đặc biệt, nếu gặp được mưa sao băng trong đêm 30 tháng 7, những người yêu nhau luôn ước mãi không chia lìa. Sau này, khi sắp xếp lại bảng chữ cái, chữ cái đầu tiên của tên hai người được đặt kề cạnh nhau, theo thứ tự chàng đi trước (G), nàng theo sau (H). Và để tưởng nhớ tình yêu bền lâu, những người yêu nhau cũng thường tặng nhau những chiếc nhẫn in hình sáu ngôi sao băng và một ngôi sao cô đơn mờ nhạt.




(Truyện cổ thế giới)
 

Daisyleon

Active member
Joined
Oct 25, 2011
Messages
897
Points
28
Ngộ nhận


Năm đó tại Alaska Hiệp Chúng Quốc,có đôi trai gái kết hôn với nhau. Kết quả của cuộc hôn nhân đó là vấn đề sinh dưỡng, người đàn bà vì bị khó sanh mà phải từ biệt cõi đời để lại một đứa bé thơ cho người chồng.
Anh chồng vừa rất bận rộn trong sinh kế, lại vừa rất bận rộn việc gia đình.Vì không có người giúp trông coi đứa con thơ, anh huấn luyện được một con chó, con chó này rất thông minh lại rất ngoan ngoãn nghe lời nó biết trông coi em bé, nó tha bình sữa để cho bé bú nuôi dưỡng bé.


Có một ngày kia, người chủ có việc phải rời nhà, anh dặn dò con chó trông coi nuôi nấng cho bé con. Anh đi tới một thôn làng khác, vì gặp phải tuyết lớn rơi không thể về nhà được trong cùng ngày đó. Qua đến ngày thứ hai mới về được nhà, con chó nghe tiếng lập tức chạy ra nghênh đón chủ mình.


Người chủ mở cửa phòng ra xem xét, thì thấy đâu đâu cũng đều là máu. Ngẩng đầu lên nhìn, trên giường cũng là máu chẳng thấy đứa con đâu cả. Trên mình con chó và miệng của nó cũng dính đầy máu me, người chủ phát hiện được cái tình cảnh này. Ngỡ là con chó đã trở lại cái tính dã man của loài thú, nó đã ăn thịt con mình. Trong cơn giận dữ, anh xách cây dao to chặt đầu con chó đi.. anh đã giết chết con chó thật sự rồi.


Sau đó, bổng nhiên anh nghe tiếng con nhỏ của mình lại thấy nó từ dưới gầm giường bò ra. Thế là anh bồng đứa bé lên tuy là trên mình em cũng có dính máu, nhưng em không có bị thương tích gì.


Anh rất lấy làm lạ, chẳng biết việc gì đã xảy ra anh nhìn kỹ lại con chó. Đùi của nó đã bị mất một miếng thịt, còn kế bên là một con sói, miệng nó đang gậm miếng thịt của con chó. À, thì ra con chó nó đã cứu tiểu chủ nhân, lại bị chủ nó giết nó một cách tàn nhẫn dã man oan uổng ,đây đã là một sự hiểu lầm hết sức là đau lòng của con người.


Việc hiểu lầm, con người ta thường vì không hiểu nhau, không có lý trí, không chịu nhẫn nại ,khiếm khuyết về suy nghĩ,không chịu tìm hiểu đối phương từ nhiều phương diện để phản tỉnh chính mình lại vì não trạng bị quá xung động, trong tình huống vô ý thức mà phát sinh.

Sự ngộ nhận ở điểm khởi đầu, là cứ nghĩ đến cái sai cái quấy ngàn lần vạn lần của đối phương.
Vì vậy, đã làm cho sự ngộ nhận càng lúc càng thêm sâu đậm, đưa đến việc không thể hóa giải được. Con người phát sinh sự ngộ nhận đối với loài vật (con chó) ,mà đã có cái kết quả ghê tởm nghiêm trọng như vậy.Nếu đây là sự ngộ nhận giữa con người và con người, chắc chắn là khó mà tưởng tượng nỗi cái hậu quả của nó.


 

Daisyleon

Active member
Joined
Oct 25, 2011
Messages
897
Points
28
Cảm ơn Daisy đã có công chia sẻ với mọi người nhiều mẩu chuyện rất hay, rất ý nghĩa. Thank you very much!

Toàn Là CHÔM Thôi..Em Có Công Gì Đâu Anh.
68.gif

Em Rất Thích Đọc Truyện,Thấy Hay Nên Đưa Vào..
50.gif
 

Daisyleon

Active member
Joined
Oct 25, 2011
Messages
897
Points
28
Cánh cửa không bao giờ khoá.

Một cô gái 18 tuổi, cô cũng như hầu hết các thanh niên ngày nay - chán sống chung trong một gia đình nền nếp, chán lối sống khuôn phép của gia đình. Cô muốn rời khỏi gia đình:


- Con không muốn tin ông trời của ba mẹ. Con mặc kệ, con đi đây!


Thế là cô quyết tâm bỏ nhà đi, quyết định lấy thế giới bao la làm nhà mình. Tuy nhiên, chẳng bao lâu, cô bị ruồng bỏ vì không tìm ra việc làm, cô phải làm gái đứng đường, đem thân xác, hình hài mình làm thứ mua bán, đổi chác. Năm tháng cứ thế trôi qua, cha cô qua đời, mẹ cô già đi và cô con gái ngày càng sa đọa trong lối sống của mình.


Không còn chút liên lạc nào giữa hai mẹ con trong những năm tháng ấy. Bà mẹ nghe đồn về lối sống của con gái mình, bà đã đi tìm con trong khắp thành phố. Bà đến từng nhóm cứu trợ với lời thỉnh cầu đơn giản:


- Làm ơn cho tôi chưng tấm hình ở đây!


Đó là tấm hình một bà mẹ tóc muối tiêu, mỉm cười với hàng chữ: "Mẹ vẫn yêu con... Hãy về nhà đi con!".


Ngày tháng lại trôi qua, vẫn không có gì xảy ra. Rồi một ngày, cô gái đến toán cứu trợ nọ để nhận một bữa ăn cứu đói. Cô chẳng buồn chú ý đến những lời giáo huấn, mắt lơ đễnh nhìn những tấm hình và tự hỏi: "Có phải mẹ mình không nhỉ?".
Cô không còn lòng dạ nào chờ cho hết buổi lễ. Cô đứng lên, ra xem kĩ bức ảnh. Đúng rồi, đúng là mẹ cô và cả những điều bà viết nữa: "Mẹ vẫn yêu con... Hãy về nhà đi con!". Đứng trước tấm hình, cô bật khóc.


Lúc đó trời đã tối nhưng bức hình đã làm cô gái xúc động đến mức cô quyết định phải đi bộ về nhà. Về đến nhà trời đã sáng tỏ. Cô sợ hãi khép nép không biết sẽ phải nói ra sao. Khẽ gõ cửa, cô thấy cửa không khoá. Cô nghĩ chắc có trộm vào nhà. Lo lắng cho sự an toàn của mẹ mình, cô gái trẻ chạy vội lên buồng ngủ của bà và thấy bà vẫn đang ngủ yên. Cô đánh thức mẹ mình dậy:


- Mẹ ơi, con đây! Con đây! Con đã về nhà rồi!


Không tin vào đôi mắt mình, bà mẹ lau nước mắt rồi hai mẹ con ôm chầm lấy nhau. Cô gái nói với mẹ:


- Mẹ à, con lo quá. Thấy cửa không khoá, con cứ nghĩ nhà có trộm!


Bà mẹ nhìn con âu yếm:


- Không phải đâu con à! Từ khi con đi, cửa nhà mình chưa bao giờ khoá. Mẹ sợ lúc nào đó con trở về mà mẹ không có ở đây để mở cửa cho con!


Và cô gái lại gục đầu vào lòng mẹ, bật khóc!



 

Daisyleon

Active member
Joined
Oct 25, 2011
Messages
897
Points
28
Hạnh phúc tìm ở đâu?


Một ngày kia, đám yêu tinh họp nhau lại để tìm cách phá hoại cuộc sống của loài người.


Yêu tinh đầu đàn lên tiếng: “Với loài người, hạnh phúc là thứ quí giá nhất. Vậy chúng ta hãy đánh cắp thứ quí giá nhất của họ và dấu ở nơi mà họ không thể tìm thấy được. Các ngươi thấy sao?”.


Một yêu tinh lên tiếng: “Hãy đem hạnh phúc dấu trên đỉnh núi cao nhất trên Trái đất này. Chắc con người sẽ không thể tìm ra”.


Yêu tinh đầu đàn lắc đầu: “Rồi một ngày họ cũng sẽ tìm cách chinh phục đỉnh núi cao nhất ấy”.


“Vậy hãy dấu hạnh phúc dưới đáy đại dương sâu thẳm...” - một yêu tinh khác nói.


“Rồi một ngày họ cũng thám hiểm đến đáy đại dương sâu thẳm nhờ những phương tiện hiện đại” yêu tinh đầu đàn lại lắc đầu.


“Mang dấu ở một hành tinh khác vậy”, một tiểu yêu tinh đề nghị.


“Con người đang tìm cách khám phá vũ trụ và các hành tinh khác” yêu tinh đầu đàn ngao ngán.


“Có một sự thật: Con người hay tìm kiếm hạnh phúc khắp mọi nơi. Nhìn thấy hạnh phúc nơi người khác nhưng thường không nhìn thấy hạnh phúc chính ở bản thân mình. Vậy ta hãy dấu hạnh phúc trong mỗi con người, chắc chắn họ sẽ không thể nào tìm thấy được...” một nữ yêu tinh chậm rãi nói.


Cả đám yêu tinh reo lên sung sướng và quyết định làm theo lời đề nghị trên.




 

Daisyleon

Active member
Joined
Oct 25, 2011
Messages
897
Points
28

Có một cậu bé trai, nó có cái tật xấu là ưa nổi nóng quạu quọ. Vì vậy, cha của nó đã đưa cho nó một túi đinh.


Lại bảo nó, mỗi khi nó có nổi nóng quạu quọ thì hãy đóng một cây đinh lên trên bờ rào phía sau vườn nhà.
Ngày thứ nhất, nó đóng được 37 cây đinh. Và từ từ mỗi ngày số đinh được đóng lên bờ rào mỗi ít đi. Nó cũng đã phát hiện là nó đã khống chế được cái tật xấu của nó cũng như cái việc đóng những cây đinh có hơi dễ dàng.
Cuối cùng, có một ngày kia cậu bé này cũng thấy là mình vẫn đủ nhẫn nại để không nổi lên cái tật xấu nóng nảy quạu quọ nữa, nó báo cho cha nó biết việc này.


Cha nó lại bảo nó, bắt đầu từ nay, mỗi khi nó khống chế được cái tật xấu của nó thì hãy đi nhổ một cây đinh.
Ngày ngày trôi qua, sau cùng thì nó báo cho cha nó hay là, nó đã nhổ hết những cây đinh rồi.


Cha nó nắm tay nó, cùng đi ra sau vườn nhà và nói rằng: Con của cha, con ngoan lắm con làm rất hay. Nhưng mà hãy nhìn những cái lỗ đinh trên bờ rào, cái bờ rào này không thể hồi phục được cái nguyên trạng của nó nữa. Một khi con nổi nóng, thì những lời nói của con nó cũng giống như những cái lỗ cây đinh này chúng đã để lại những vết hằn. Giả dụ như con dùng dao đâm người ta một dao, thì bất luận là con đã nói bao nhiên lần những lời tạ lỗi. Cái vết thương đó nó vẫn sẽ vĩnh viễn còn đó.


Những lời nói (xóc óc) nhức nhối cũng ví như sự nhức nhối thực tại, không làm sao chấp nhận được (dù đó chỉ là lời nói).


Giữa người và người với nhau, thường do sự kiên trì về cố chấp bởi những lỗi lầm giữa đôi bên đã tạo nên những thương tổn vĩnh viễn cho nhau.


Nếu mọi người trong chúng ta đều có thể tự mình làm, bắt đầu có thái độ khoan dung đối với mọi người. Bạn nhất định sẽ nhận được những kết quả tốt mà bạn không hề nghĩ tới... Giúp mở cánh cửa sổ cho người ta, cũng là để cho chính mình nhìn thấy được một không gian hoàn chỉnh hơn.


cute_smiley29.gif

 

Daisyleon

Active member
Joined
Oct 25, 2011
Messages
897
Points
28
đại lượng bao dung


Đây là một câu chuyện về một anh chiến binh, người vừa trở về từ chiến trường Việt Nam.

Từ San Francisco, anh điện thoại về cho cha mẹ anh và báo tin rằng: "Con đã về rồi, con xin có một thỉnh cầu. Con muốn dắt theo một người bạn đồng hành cùng về nhà mình". "Dĩ nhiên là được"! Ba má anh đáp: "ba má rất vui mừng được gặp bạn con". Người con lại tiếp tục : "Nhưng mà có một việc con cần phải thưa trước cho ba má rõ, bạn con đã bị thương từ chiến trường Việt Nam, nó đã bị mất đi một cánh tay và một cái chân. Hiện tại nó chẳng có nơi để nương tựa, con muốn đem nó về cùng sinh hoạt chung với gia đình mình".

"Con ơì, thật là điều đáng tiếc có thể chúng ta giúp tìm một nơi cho nó được an thân sinh sống". Cha anh lại nói tiếp "Con ạ, chắc con chẳng biết là con đang nói gì phải không? Như bạn của con là một người tàn phế, hẳn là chúng ta phải mang một gánh nặng trách nhiệm lớn đó con. Chúng ta lại phải đối diện với những khó khăn trong cuộc sống của chính mình trong tương lai, không thể vì nó mà làm ảnh hưởng xấu đến cuộc sống của gia đình mình. Ba đề nghị với con là hãy về nhà trước và hãy quên người bạn đó đi, tự nó nhứt định cũng sẽ tìm được một nơi dung thân mà con". Nói xong ông liền cúp điện thoại, từ đó hai ông bà không nhận được tin tức gì từ đứa con nữa.

Vài ngày sau, hai ông bà nhận được điện thoại của cảnh sát San Francisco báo cho hay là, con trai ông đã té lầu chết rồi. Cảnh sát tin rằng đây chỉ là chuyện đơn thuần tự sát mà thôi. Thế là hai ông bà gấp rút bay qua San Francisco, nhờ cảnh sát đưa đi nhận diện di thể của con mình. Đúng rồi, chính là con mình đây không sai, điều hết sức ngạc nhiên ở đây là con trai của mình. Tại sao mà nó lại chỉ có một cánh tay và cũng chỉ có một cái chân mà thôi.

Cha mẹ trong câu chuyện này cũng như trong đại đa số chúng ta hầu hết đều giống nhau. Cùng với những người, với sự ưa thích về diện mạo xinh đẹp, hoặc giả là nói năng duyên dáng và dí dỏm, thì lại có thể chấp nhận quá dễ dàng, thế nhưng để ưa thích những sự việc mà có thể gây bất tiện, hoặc là làm cho chúng ta không vui thì lại rõ ràng là một điều khó lòng mà chấp nhận được.

Chúng ta thường là chấp nhận sự kiên trì xa lánh những người không có được sự khỏe mạnh, tốt tướng hoặc thông minh như chúng ta. Tuy nhiên cũng có một số người thì lại nhân từ hơn chúng ta rất nhiều. Họ không bao giờ oán than hay hối tiếc khi họ thương yêu chúng ta, cho dù là chúng ta bị tàn phế ở mức độ nào đi chăng nữa, họ vẫn mở rộng vòng tay đón nhận chúng ta.

Đêm nay trước khi vào giấc ngủ, ta hãy thử tiếp nạp tha nhân. Bất luận họ là những con người như thế nào, hãy dùng cái tâm để hiểu dùm cho giữa những khác biệt của họ và của ta. Mỗi một con người đều có tàng ẩn trong tâm một món đồ quý giá thần kỳ đó là "Tình Bạn", bạn sẽ không thể nào biết được cái "Tình Bạn" đó sẽ phát sinh bằng cách nào, và vào lúc nào? Thế nhưng bạn chắc chắn phải biết rằng "Tình Bạn" sẽ mang đến cho chúng ta một món quà rất đặc biệt trân quý.

Bạn bè có thể ví như là một bảo vật quý hiếm. Bảo vật này mang lại cho chúng ta những nụ cười, khích lệ chúng ta thành công. Họ (bạn bè) lắng nghe tiếng nói từ nội tâm của chúng ta, cùng chúng ta chia sẻ từng câu khen tặng tốt đẹp.. Trái tim của họ lúc nào cũng vì chúng ta mà rộng mở. Bây giờ xin hãy nói với bạn bè của bạn là bạn đã có rất nhiều sự ưu tư, và rất cần đến họ bạn không thể thiếu họ được.

cute_smiley32.gif
 

Daisyleon

Active member
Joined
Oct 25, 2011
Messages
897
Points
28
Lòng người là giấy



Chuyện xưa kể rằng, có một đạo sĩ nổi tiếng thần thông, trong một lần ngao du sơn thuỷ thấy một phụ nữ quỳ bên một ngôi mộ mới vừa khóc vừa quạt. Lấy làm lạ, đạo sĩ đến hỏi sự tình mới hay người dưới mộ là người chồng vừa khuất của thiếu phụ. Và người chồng trước khi chết có trăn trối rằng đến khi mộ khô thì người vợ trẻ hãy tái giá. Người thiếu phụ vì thế mới ở đây, quạt cho mộ khô nhanh. Đạo sĩ động lòng, mới hoá phép giúp cho thiếu phụ ngôi mộ thoắt cái đã khô như những ngôi mộ cũ. Người thiếu phụ vui vẻ cảm ơn đạo sĩ, về nơi người tình mới của mình mong đợi.

Đạo sĩ về nhà, đem chuyện kể với vợ .. vợ đạo sĩ chê cười người đàn bà kia thật bạc tình. Một thời gian sau, bỗng dưng đạo sĩ mắc bạo bệnh liệt giường và tạ thế. Trước khi nhắm mắt, trăn trối lại rằng hãy giữ quan tài đủ 49 ngày rồi hãy an táng người vợ khóc vâng lời. Một ngày kia, có một người xưng là học trò đến xin ở lại chịu tang đạo sĩ. Dung mạo người học trò thật khôi ngô tuấn tú. Thế rồi, chỉ ba ngày sau người vợ đạo sĩ đã ăn nằm với người học trò. Được bảy ngày sau, người học trò lăn ra ốm. Bệnh ngày một nặng, mới nói với vợ đạo sĩ rằng ta mắc phải bạo bệnh, chỉ có ăn óc người mới khỏi được. Người vợ liền lấy vồ, bật nắp quan tài định đập vỡ đầu xác chết để lấy óc cho nhân tình ăn. Nào ngờ, vừa bật nắp quan tài thì vị đạo sĩ tỉnh lại. Người thiếu phụ quay lại thì chàng trai trẻ đã biến mất tự khi nào. Mới hay, đó là do phép thuật phân thân của người đạo sĩ cao tay, người vợ xấu hổ quá bèn tự tử .


Người đạo sĩ đó là Trang Chu , cũng là một hiền triết của phương Đông chúng ta. Câu chuyện đó, câu chuyện “vợ thầy Trang Chu” lưu truyền gần hai nghìn năm để chê cười cái gọi là “lòng dạ đàn bà”.

Còn bao nhiêu câu chuyện trớ trêu nữa mới đủ để chúng ta hiểu rằng lòng người ta là giấy, chứ nào đâu phải vàng đá… Vì là giấy, nên sao ta cứ nghĩ là vàng để đem đi thử lửa? Đến lúc cháy mất rồi lại thất vọng lòng dạ bạc đen?

Sao ta không hiểu rằng bởi là giấy, nên cái cần và nên làm là chúng ta phải nâng niu, giữ gìn cho nhau để tránh khỏi nắng mưa của cuộc đời? Sao ta không hiểu rằng bởi là giấy nên đẹp xấu là do ta vẽ nên, tốt lành là do ta viết nên mà thù hận cũng là ta đặt bút. Sao ta không viết lời hay, vẽ lấy bức tranh yên bình để xây dựng, gìn giữ cái hạnh phúc mong manh của gia đình?

Thời gian thì trôi đi, nhưng lòng người thì vẫn vậy thôi vẫn là giấy. Mà đá cũng mòn, vàng cũng phai huống hồ là giấy…
Người ta, cùng là một người, sao có lúc nhân từ đáng yêu lại có lúc cay nghiệt thế? Ấy bởi ai cũng có hai mặt tốt xấu trắng đen lẫn lộn.

Là những người thề non hẹn biển với nhau, cam kết gắn bó với nhau để xây dựng tổ ấm của mình, thiết nghĩ việc nên làm là mang cái mặt tốt ra để đối đãi với nhau. Lấy mặt trắng mà đối đãi với nhau (phu phụ tương kính như tân – vợ chồng kính trọng nhau như khách). Đó mới là cách đối xử vẹn toàn. Chứ nếu cứ mang cái mặt trái để đối đãi với nhau, mang cái xấu để dành cho nhau, như thế thì đồng sàng dị mộng, người hiền lành mà đối xử với nhau như trộm cướp. Cái đó gần với sự tan vỡ lắm.


Ai ơi, nếu còn thương nhau, chớ có thử lòng nhau. Và hãy hiểu, lòng con người là giấy. Ai không động lòng trước một cử chỉ ân cần? Ai vô cảm bởi một lời khen? Ai vắng nhau lâu ngày mà không hề ham muốn? Chẳng phải lòng mình cũng vậy ư?
Vậy nên, nâng niu bao nhiêu vẫn chưa đủ. Một chút nghi kỵ đã là thừa.


cute_smiley29.gif

 

Daisyleon

Active member
Joined
Oct 25, 2011
Messages
897
Points
28
Ngọn nến không cháy

Trong thành phố nọ có hai cha con sống với nhau rất vui vẻ, hạnh phúc. Một hôm, đứa bé gái chẳng may bị bệnh và ra đi mãi mãi.

Người cha quá đau khổ, tuyệt vọng, quay lưng lại với tất cả mọi người. Ông chẳng thiết tha gì với cuộc sống nữa. Ông tự nhốt mình trong phòng và khóc mãi.

Một hôm, người cha ngủ thiếp đi và ông mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ. Trong giấc mơ, ông gặp một đoàn người rước đèn. Tất cả ngọn đèn đều lung linh toả sáng, trừ ngọn đèn của đứa bé cuối. Đứa bé ấy cầm một ngọn nến không được thắp sáng. Nhìn kỹ hơn, ông nhận ra đứa bé ấy chính là đứa con gái bé bỏng của mình.

Ông tiến lại gần và hỏi con rằng: “Tại sao nến của con lại không cháy?". Bé gái đã đáp rằng: "Con đã cố lắm nhưng không được cha à! Mỗi lần con thắp lên ngọn nến thì những gịot nước mắt của cha lại dập tắt hết ngọn nến của con".Nước mắt chỉ có thể xoa dịu phần nào chứ không thể làm tan biến hoàn toàn nỗi mất mát lớn lao. Hãy cứ khóc khi bạn cần, nhưng hãy đứng lên vững vàng bạn nhé! Bởi ngoài kia đâu đó, ở một nơi nào đó, người thân của bạn đang nhìn bạn mỉm cười.
cute_smiley32.gif
 

Daisyleon

Active member
Joined
Oct 25, 2011
Messages
897
Points
28
Cái gì vậy con?



Người cha già ngồi trên chiếc ghế đá cùng người con trai . Đột nhiên, một chú chim sẻ bay lượn rồi đậu gần đấy.

Người cha già hỏi con trai “Cái gì vậy con?”

Người con trả lời “Một con chim sẻ” rồi quay lại với tờ báo anh đang đọc.

Vài phút trôi qua, người cha lại hỏi con trai: “Cái gì vậy con?”

Người con trả lời: “Cha, con đã nói với cha rồi. Đó chỉ là một con chim sẻ”.

Một lúc nữa lại trôi đi, người cha già lại hỏi: “Cái gì vậy con?”.

Đến lúc này, có chút bực dọc, khó chịu trong giọng điệu của người con trai khi anh ta trả lời cha: “Đó là một con chim sẻ, một c-o-n c-h-i-m s-…ẻ”.

Một lúc lâu sau, người cha lại hỏi con trai cũng vẫn câu hỏi “cái gì vậy con?”.

Lần này người con trai thực sự tức giận hét vào mặt người cha già mà rằng: “Tại sao cha cứ hỏi đi hỏi lại con cùng một câu hỏi thế hả? Con đã nói bao nhiêu lần rồi, đó chỉ là một con chim sẻ. Cha không hiểu hả?”.

Thoáng chút ngần ngừ, người cha đi vào phòng mình mang ra một cuốn nhật kí đã cũ nát. Cuốn sổ ông giữ gìn kể từ khi người con trai ra đời. Mở một trang, người cha đưa cho cậu con trai đọc. Khi người con trai đón lấy, anh ta thấy những dòng chữ được viết trong nhật kí như sau:

“Hôm nay, đứa con trai bé bỏng 3 tuổi ngồi cùng tôi trên chiếc ghế đá. Khi một con chim sẻ đậu trên cửa sổ, con trai đã hỏi tôi 23 lần rằng đó là cái gì, và tôi cũng đã trả lời 23 lần rằng đó là một con chim sẻ. Tôi nựng con mỗi lần nó hỏi tôi cùng một câu hỏi, lặp đi lặp lại 23 lần. Tôi không hề cảm thấy khó chịu, mà trái lại càng yêu thương đứa con ngây thơ bé bỏng này hơn”…


cute_smiley32.gif

 

Daisyleon

Active member
Joined
Oct 25, 2011
Messages
897
Points
28
Chú chó hồi tâm



Có một chú tiểu đang trên thuyền chuẩn bị từ bờ bên này về lại bờ bên kia thì thấy một người đàn ông cầm gậy đuổi đánh một chú chó nhỏ vì tội ăn vụng thịt miệng ông ta liên tục hô: “Tao đánh cho mày chết, tao đánh cho mày chết”. Phát lòng từ bi hỉ xả, chú tiểu mới mở rộng vòng tay bế chú chó nhỏ lên và nói với người đàn ông xin cho chú tiểu được nhận chú chó về nuôi nấng. Mong người đàn ông đừng đánh nữa, nếu không chú chó nhỏ sẽ chết mất. Người đàn ông mặt đằng đằng sát khí không chịu nghe theo lời năn nỉ của chú tiểu. Sau cùng, ông ta cũng chấp thuận với điều kiện chú tiểu phải trả cho ông ta 12 lạng bạc.

Được chú tiểu chăm sóc và dạy dỗ, chú chó rất ngoan ngoãn và hiền lành. Chú chó này còn được chú tiểu cho ăn chay, nghe kinh kệ và nghe niệm Phật cùng. Chú tiểu đặt tên chú chó này là Hồi Tâm.Đây là chú chó cửa Phật tại Đền Thượng, Ba Vì. Từ bi, không bon chen, ánh mắt có thể nhìn thấu tâm can người trần mắt thịt.

Những tưởng cuộc sống cứ yên ả trôi đi, thế nhưng một ngày kia có người phu buôn đậu ghé vô bán đậu cho chùa. Khi ấy đã là chiều muộn, vợ của người buôn đậu đang đặt bếp nấu cơm, nhưng có ý kiêng cữ nên chỉ nấu món rau, còn đồ mặn thì để đó không đụng tới.

Sau khi người chồng hoàn thành việc giao đậu cho chùa và đưa thuyền ra xa cả chục mét thì người vợ mới đặt món thịt lên bếp lò để nướng. Chẳng ngờ mùi thơm theo gió vẫn bay tới nhà chùa và không thoát khỏi cái mũi nhạy bén của Hồi Tâm. Dù từ bé đến giờ được cho ăn chay, đã quên mất mùi thịt cá nhưng bản năng của loài chó vẫn khiến Hồi Tâm chạy ra phía bờ sông và kêu lên ăng ẳng.

Chú tiểu thấy thế mới hướng ra phía Hồi Tâm và nói thật nhẹ nhàng nhưng dứt khoát “Hồi Tâm, quay lại đi con bờ bên đó nguy hiểm lắm ”.

Thế nhưng đúng lúc này trời bắt đầu nổi gió, cuốn theo mùi thơm nức mũi của món thịt nướng vần vũ đổ về bao vây lấy Hồi Tâm. Sau một phút giây do dự, nó lấy trớn và phóng xuống nước bơi vội về phía chiếc thuyền của người bán đậu.

Chú tiểu hốt hoảng chạy vội ra phía bờ sông và kêu lên “Quay lại đi con, nguy hiểm lắm”. Khi này Hồi Tâm đã nghe được lời gọi của Thầy, nó vùng bơi trở lại. Được chừng 2 thước thì lại có cơn gió từ xa đưa mùi thịt nướng bay tới khiến nó không cầm lòng được lại bơi trở lại phía chiếc thuyền.

“Hồi Tâm, trở lại chùa ngay, bơi về phía đó là con sẽ chết. Con có nhớ ngày đó con đã gặp nguy hiểm thế nào ở bờ bên kia không?” – chú tiểu kêu lên và khơi gợi lại ký ức kinh hoàng của Hồi Tâm khi nó còn bé tí.

Hồi Tâm nghe được tiếng chú tiểu đưa tới nhưng nó đã bơi gần sát chiếc thuyền. Thiện tính đánh thức tâm can của nó phải bơi ngược lại, nhưng được một chút thì bản năng lại kéo nó bơi về phía chiếc thuyền.

Hồi Tâm trở đi trở lại một hồi thì đuối sức và chìm xuống lòng sông.

Chú tiểu lòng buồn rười rượi quay lại chùa nói với Thiền sư rằng “Thầy ơi, Hồi Tâm đã chết đuối rồi vì nó quá tham ăn”.

Thiền sư mới bảo, Hồi Tâm không chết vì nó tham ăn mà nó chết vì định kiến của con. Có thể vì quá yêu quý Hồi Tâm nên con cứ nhớ mãi câu chuyện ngày xưa và mặc nhiên cho rằng nếu bơi về bờ bên kia thì Hồi Tâm sẽ gặp nguy hiểm vì bên đó toàn những người tàn ác như người đàn ông dạo trước.

Nhưng con ơi, thời gian đã đi qua mọi thứ không còn như xưa nữa. Người đàn ông đó không chắc sẽ đánh đập Hồi Tâm như cách đây mấy năm về trước. Mà nếu ông ta có đánh, cũng chưa chắc đã đuổi kịp Hồi Tâm vì nó bây giờ đã lớn. Có thể chạy rất nhanh, đâu còn là chú chó nhỏ yếu ớt như ngày con cứu nó về Chùa…

Mà giả sử mọi việc tái diễn lại đúng như xưa thì đó là do thuận duyên của Hồi Tâm với nhà chùa đã hết, và trở thành nghịch duyên. Hồi Tâm đã lớn và sẽ tự quyết định, cũng như chịu trách nhiệm với hành động của mình. Con cho rằng việc quay trở lại chùa là tốt nhất cho Hồi Tâm nhưng cuối cùng lại thành ra làm hại Hồi Tâm mất rồi.


 
Top Bottom