Duyên Tình Một Miếng Trứng Chiên

Daisyleon

Active member
Joined
Oct 25, 2011
Messages
897
Points
28
Mẹ lạnh lắm phải không?


Vào một đêm trước lễ Giáng sinh, một thiếu phụ mang thai lần bước đến nhà một người bạn nhờ giúp đỡ. Con đường ngắn dẫn đến nhà người bạn có một con mương sâu với cây cầu bắc ngang, người thiếu phụ trẻ bỗng trượt chân chúi về phía trước cơn đau đẻ quặn lên trong chị. Chị hiểu rằng mình không thể đi xa hơn được nữa, chị bò phía bên dưới cầu.

Ðơn độc giữa những chân cầu, chị đã sinh ra một bé trai. Không có gì ngoài những chiếc áo bông dày đang mặc, chị lần lượt gỡ bỏ áo quần và quấn quanh mình đứa con bé xíu, vòng từng vòng giống như một cái kén. Thế rồi tìm thấy được một miếng bao tải chị trùm vào người và kiệt sức bên cạnh con.

Sáng hôm sau, một phụ nữ lái xe đến gần chiếc cầu chiếc xe bỗng chết máy. Bước ra khỏi xe và băng qua cầu, bà nghe một tiếng khóc yếu ớt bên dưới. Bà chui xuống cầu để tìm. Nơi đó bà nhìn thấy một đứa bé nhỏ xíu, đói lả nhưng vẫn còn ấm còn người mẹ đã chết cóng.

Bà đem đứa bé về nuôi dưỡng. Khi lớn lên, cậu bé thường hay đòi mẹ nuôi kể lại câu chuyện đã tìm thấy mình. Vào một ngày lễ Giáng sinh, đó là ngày sinh nhật thứ 12, cậu bé nhờ mẹ nuôi đưa đến mộ người mẹ tội nghiệp. Khi đến nơi, cậu bảo mẹ nuôi đợi ở xa trong lúc cậu cầu nguyện. Cậu bé đứng cạnh ngôi mộ cúi đầu và khóc, thế rồi cậu bắt đầu cởi quần áo. Bà mẹ nuôi đứng nhìn sững sờ khi cậu bé lần lượt cởi bỏ tất cả và đặt lên mộ mẹ mình.

"Chắc là cậu sẽ không cởi bỏ tất cả- bà mẹ nuôi nghĩ- cậu sẽ lạnh cóng!". Song cậu bé tháo bỏ tất cả và đứng run rẩy, bà mẹ nuôi đến bên cạnh và bảo cậu bé mặc đồ trở lại. Bà nghe cậu bé gọi người mẹ mà cậu chưa bao giờ biết: "Mẹ đã lạnh hơn con lúc này, phải không mẹ?". Và cậu bé òa khóc. "Mẹ lạnh lắm phải không?"


cute_smiley32.gif
 

Daisyleon

Active member
Joined
Oct 25, 2011
Messages
897
Points
28
Chứng cứ


Một ngư dân đang câu cá ven sông, thì có một luật sư vác cần câu đi tới. Thấy ngư dân câu được nhiều cá, ông ta liền đặt cần câu xuống định chiếm một chỗ câu bên cạnh.

Ngư dân nói:

- Thưa ngài, đoạn sông này tôi đã chiếm chỗ rồi xin ngài đi nơi khác cho.

Luật sư nói:

Không được, ông nói ông đã chiếm chỗ. Vậy chứng cứ đâu? Nói để ông biết tôi là luật sư đấy!

- Tôi câu cá ở đây rất lâu rồi, những con cá nằm trong giỏ chính là chứng cứ.

- Thế mà gọi là chứng cứ à? Ai chứng minh được rằng những con cá đó là do ông câu được ở đây. Nếu không đưa ra được nhân chứng, vật chứng cụ thể tôi sẽ không đi nơi khác.

- Bên sông chỉ có mình tôi, lấy đâu ra nhân chứng. Thính, mồi đã thả xuống sông rồi sao nhìn thấy nữa. Lấy đâu ra vật chứng?.

Luật sư càng cứng rắn hơn:

- Bây giờ là xã hội pháp trị, việc gì cũng cần có chứng cứ. Không thể căn cứ vào mấy lời nói bừa của ông.

Ngư dân rất tức giận, nhưng cãi không nổi đành cầu khẩn:

- Ông câu cá là để tiêu khiển, tôi câu cá là để kiếm cơm cho cả nhà. Xin ông giúp tôi chuyển đi câu ở chỗ khác, tôi xin đội ơn!

Thế nhưng luật sư này vẫn giữ thái độ ngang ngược và còn châm chọc:

- Con sông này không phải của ông. Dựa vào lý gì mà ông ngồi câu được mà tôi không ngồi câu được? Mọi người đều bình đẳng trước pháp luật. Ông không hiểu pháp luật, vừa vô tri lại vừa ngu xuẩn coi chừng phải nộp phạt đấy.

Ngư dân tức quá liền cho luật sư một cái bạt tai rất mạnh, má trái ông ta sưng vù lên. Luật sư vừa úp tay vào má vừa gào lên:

- Cái thằng dã man kia. Vì sao lại đánh người? Ta sẽ kiện ông lên toà án.

- Bây giờ là xã hội pháp trị, đi kiện phải có chứng cứ - Ngư dân nói.

- Sao lại không có chứng cứ? Hai má người ta đều cao bằng nhau. Mày nhìn mặt ta đây, má trái thì cao má phải thì thấp. Chẳng phải đó là chứng cứ tốt nhất à?

- Mày là người có học . Cái học đó để hiểu biết và để yêu thương, chứ không phải dùng nó để đem luật pháp ra lý sự . Luật pháp phải phù hợp với ý thức đạo đức của xã hội . Mầy sống không có tình thương. Mày dành miếng ăn của tao. Mày sống chỉ dựa vào pháp lệnh đòi chứng cứ thì tao sẽ cho mầy đi tìm chứng cứ .

Vừa nói xong , ngư dân liền tát một cái rất mạnh vào má phải luật sư và nói:

- Bây giờ thì hai má lại đều như nhau rồi nhé. Để xem mầy lấy đâu ra chứng cứ!

-....!!!???


 

Daisyleon

Active member
Joined
Oct 25, 2011
Messages
897
Points
28
Hãy đặt cốc nước xuống



Một giáo sư bắt đầu giờ giảng của mình với một cốc nước. Ông giơ nó lên và hỏi các sinh viên, “Các bạn nghĩ cốc nước này nặng bao nhiêu?” ’50 gam!’…’100 gam!’… ‘125 gam!"…

Các sinh viên trả lời.“Tôi không thể biết chính xác nếu không cân."

Giáo sư nói: Nhưng câu hỏi của tôi là: Điều gì sẽ xảy ra khi tôi cứ giơ cái cốc thế này trong vài phút?

‘Chẳng có gì cả’ các sinh viên nói.

‘ Vậy điều gì xảy ra nếu tôi giơ trong một giờ?’ giáo sư hỏi.

‘Tay thầy sẽ bắt đầu đau ạ’, một sinh viên trả lời.

‘Đúng vậy, và nếu trong một ngày thì sao?’

‘Tay thầy có thể tê cứng, và thầy có thể bị đau cơ, tê liệt, chắc chắn phải đến bệnh viện.’ một sinh viên khác nói.

Và tất cả lớp cười ồ.

‘Rất tốt. Nhưng trong tất cả các trường hợp đó, cân nặng của cái cốc có thay đổi không?’ giáo sư lại hỏi.

‘Không ạ!’ các sinh viên trả lời.

“Vậy, cái gì khiến cho tay bị đau, cơ bị tê liệt? Và thay vì việc cứ cầm mãi, tôi nên làm gì?’

Các sinh viên lúng túng..

Rồi một người trả lời: "Đặt cốc xuống!"

"Chính xác!"giáo sư nói: "Các vấn đề trong cuộc sống cũng giống như thế này. Khi bạn giữ nó trong đầu vài phút thì không sao. Nghĩ nhiều hơn, chúng làm bạn đau và nếu cố giữ thêm nữa, chúng bắt đầu làm bạn tê liệt. Và bạn sẽ không thể làm gì được nữa."

Nghĩ đến những vấn đề trong cuộc sống là điều quan trọng, nhưng điều quan trọng hơn là hãy nhớ "đặt chúng xuống" vào cuối mỗi ngày khi bạn đi ngủ. Nhờ vậy, bạn tránh được stress để khởi đầu một ngày mới thật tỉnh táo, khoẻ mạnh. Và đó là thứ giúp bạn có thể giải quyết mọi vấn đề.


cute_smiley29.gif
 

anh yêu

R.L.G
Joined
Nov 17, 2011
Messages
2,126
Points
113
daisy có nhiều truyện hay quá ha, khâm phục khâm phục
 

Daisyleon

Active member
Joined
Oct 25, 2011
Messages
897
Points
28
Cánh chuồn chuồn


Thành phố nhỏ yên tĩnh và xinh đẹp, hai người yêu đắm say. Mỗi bình minh đều đến bờ biển ngắm mặt trời mọc, và mỗi chiều đi tiễn bóng tà dương ở bãi cát. Dường như những ai đã gặp đôi tình nhân đều nhìn theo với ánh mắt ngưỡng mộ.

Một ngày sau vụ đâm xe, cô gái trọng thương im lìm nằm lại trên chiếc giường bệnh viện. Mấy ngày đêm không tỉnh lại.

Buổi sáng, chàng trai ngồi bên giường tuyệt vọng gọi tên người yêu đang vô tri vô giác. Đêm xuống, chàng trai tới quỳ trong giáo đường nhỏ của thành phố ngước lên thượng đế cầu xin mắt không còn lệ để khóc than.

Một tháng trôi qua, người con gái vẫn im lìm. Người con trai đã tan nát trái tim từ lâu, nhưng anh vẫn cố gắng và cầu xin hy vọng..cũng có một ngày, thượng đế động lòng.

Thượng đế cho chàng trai đang gắng gượng một cơ hội. Ngài hỏi: "Con có bằng lòng dùng sinh mệnh của con để đánh đổi không?". Chàng trai không chần chừ vội đáp: "Con bằng lòng!".

Thượng đế nói: "Ta có thể cho người con yêu tỉnh dậy, nhưng con phải đánh đổi ba năm hoá chuồn chuồn, con bằng lòng không?". Không chần chừ chàng trai vội đáp: "Con bằng lòng!".


o O o​


Buổi sáng, cánh chuồn rời Thượng đế bay vội vã tới bệnh viện như mọi buổi sáng. Và cô gái đã tỉnh dậy!

Chuồn chuồn không phải người, chuồn chuồn không nghe thấy người yêu đang nói gì với vị bác sĩ đứng bên giường.

Khi người con gái rời bệnh viện, cô rất buồn bã. Cô gái đi khắp nơi hỏi về người cô yêu, không ai biết anh ấy đã bỏ đi đâu.

Cô ấy đi tìm rất lâu, khi cánh chuồn kia không bao giờ rời cô. Luôn bay lượn bên người yêu, chỉ có điều chuồn chuồn không phải là người chuồn chuồn không biết nói. Và cánh chuồn là người yêu ở trước mắt người yêu nhưng không được nhận ra.


o O o​


Mùa hạ đã trôi qua, mùa thu gió lạnh thổi những chiếc lá cây lìa cành. Cánh chuồn không thể không ra đi, vì thế cánh rơi cuối cùng của chuồn chuồn là trên vai người con gái.

"Tôi muốn dùng đôi cánh mỏng manh vuốt ve khuôn mặt em, muốn dùng môi khô hôn lên trán em…", nhưng thân xác quá nhẹ mỏng của chuồn chuồn cuối cùng vẫn không bị người con gái nhận ra.

Chớp mắt mùa xuân đã tới, cánh chuồn cuống cuồng bay trở lại thành phố tìm người yêu. Nhưng dáng dấp thân quen của cô đã tựa vào bên một người con trai mạnh mẽ khôi ngô, cánh chuồn đau đớn rơi xuống rất nhanh từ lưng chừng trời.


o O o​


Ai cũng biết sau tai nạn người con gái bệnh nghiêm trọng thế nào, chàng bác sĩ tốt và đáng yêu ra sao. Tình yêu của họ đến tự nhiên như thế nào, và ai cũng biết người con gái đã vui trở lại như những ngày xưa.

Cánh chuồn chuồn đau tới thấu tâm can. Những ngày sau, chuồn chuồn vẫn nhìn thấy chàng bác sĩ kia dắt người con gái mình yêu ra bể xem mặt trời lên, chiều xuống đến bờ biển xem tà dương. Và cánh chuồn chỉ có thể thỉnh thoảng tới đậu trên vai người yêu, chuồn chuồn không thể làm gì hơn.

Những thủ thỉ đắm say, những tiếng cười hạnh phúc của người con gái làm chuồn chuồn ngạt thở.

Mùa hạ thứ ba, chuồn chuồn đã không còn thường đến thăm người con gái chàng yêu nữa. Vì trên vai cô ấy luôn là tay chàng bác sĩ ôm chặt, trên gương mặt cô là cái hôn tha thiết của anh ta. Người con gái không có thời gian để tâm đến một cánh chuồn đau thương, cũng không còn thời gian để ngoái về quá khứ.


o O o​


Ba năm của Thượng đế sắp chấm dứt. Trong ngày cuối, người yêu ngày xưa của chuồn chuồn bước đến trong lễ thành hôn với chàng bác sĩ.

Cánh chuồn chuồn lặng lẽ bay vào trong nhà thờ, đậu lên vai người mà anh yêu. Chàng biết người con gái anh yêu đang quỳ trước Thượng đế và nói: "Con bằng lòng!". Chàng thấy người bác sĩ lồng chiếc nhẫn vào tay người con gái. Họ hôn nhau say đắm ngọt ngào. Chuồn chuồn để rơi xuống đất một hạt lệ đau đớn.

Thượng đế hỏi: "Con đã hối hận rồi sao?". Chuồn chuồn gạt hạt lệ nói: "Con không!"

Thượng đế hài lòng nói: "Nếu vậy, từ ngày mai con có thể trở thành người được rồi!".

Chuồn chuồn soi vào hạt nước mắt nhỏ, chàng lắc đầu đáp: "Hãy để con cứ làm chuồn chuồn suốt đời..."



cute_smiley37.gif
 

Daisyleon

Active member
Joined
Oct 25, 2011
Messages
897
Points
28
Cát và Đá


Có hai người bạn đang dạo bước trên sa mạc. Trong chuyến đi dài, hai người nói chuyện với nhau và đã có một cuộc tranh cãi gay gắt.

Không giữ được bình tĩnh, một người đã tát người bạn của mình. Người kia rất đau nhưng không nói gì. Anh chỉ lặng lẽ viết lên cát rằng: "Hôm nay, bạn tốt nhất của tôi đã tát vào mặt tôi."

Họ tiếp tục bước đi cho tới khi nhìn thấy một ốc đảo, nơi họ quyết định sẽ dừng chân và tắm mát.

Người bạn vừa bị tát do sơ ý bị trượt chân xuống một bãi lầy và ngày càng lún sâu xuống. Nhưng người bạn kia đã kịp thời cứu anh.

Ngay sau khi hồi phục, người bạn suýt chết đuối khắc lên tảng đá dòng chữ: "Hôm nay, bạn tốt nhất của tôi đã cứu sống tôi."

Người bạn kia hết sức ngạc nhiên bèn hỏi: "Tại sao khi tớ làm cậu đau, cậu lại viết lên cát còn bây giờ lại là một tảng đá?"

Và câu trả lời anh nhận được là: "Khi ai đó làm chúng ta đau đớn, chúng ta nên viết điều đó lên cát nơi những cơn gió của sự thứ tha sẽ xóa tan những nỗi trách hờn.

Nhưng "Khi chúng ta nhận được điều tốt đẹp từ người khác, chúng ta phải ghi khắc chuyện ấy lên đá nơi không cơn gió nào có thể cuốn bay đi."


cute_smiley29.gif

 

Daisyleon

Active member
Joined
Oct 25, 2011
Messages
897
Points
28
Động cửa thiền


Đầu xuân, chùa làng nghi ngút hương trầm thiện nam tín nữ chen chúc nhau vào chánh điện dâng hương bái Phật. Người ra kẻ vào ngược xuôi như bất tận, mặt ai nấy đều vui tươi phấn chấn y rằng cuộc đời này không hề có đau khổ lo toan.. Nhưng rồi, mọi người phải cau mày nhíu mặt khi trông thấy một cô gái lạ lùng đang lảng vảng ngoài sân chùa, hệt như người từ hành tinh xa lạ mới xuống thăm trái đất.

Cô gái lạ lùng vì nổi bật giữa đám đông do có một sắc đẹp mê hồn, phải công nhận là tuyệt thế giai nhân. Dáng cao hơn một thước bảy. Tóc đen óng ả phủ dài xuống lưng. Những vòng đo lý tưởng. Đầy đặn và trắng trẻo gương mặt khả ái sáng sủa. Nếu không là hoa hậu hoa khôi, thì cũng là người mẫu tầm cỡ ngôi sao. Không ai có thể nhăn mặt bực mình trước cái Đẹp bao giờ. Có điều, chỉ vì cô gái đã tự chọn cho mình bộ trang phục quá độc đáo, quá quái gở.. Chiếc váy ngắn cũn cỡn, tưởng như không còn kiểu nào ngắn hơn, khoe cặp giò dài khêu gợi. Chiếc áo thun bó sát ôm lấy thân trên bốc lửa, thân áo trước và thân áo sau được liền lạc với nhau chỉ bằng hai sợi dây mỏng mảnh vắt qua hai bên bờ vai tròn trịa và đầy đặn. Đẹp không chê vào đâu được, nhưng nếu cô ta đang đứng trên sàn diễn hoặc đi trên phố cờ hoa rực rỡ ngoài kia. Đằng này, cô ta lại xuất hiện ngay chốn già lam tôn nghiêm thanh tịnh mới gây nên những nỗi bất bình từ những người chung quanh. Sự phẩn nộ, ghê sợ hiện rõ trên gương mặt những ai nhìn thấy cô gái, nhưng chưa ai lên tiếng thẳng thắn góp ý với con người lạ lùng chỉ mới nghe những lời chê trách đàm tiếu nho nhỏ phía sau lưng người đẹp.

Một anh huynh trưởng gia đình Phật tử bước lại bên cô gái bằng sự nổ lực phi thường, can đảm tột bực, đưa cho cô ta một chiếc áo tràng màu lam giọng nhã nhặn:

- Chào chị! chị vui lòng mặc chiếc áo này vào. Nếu cần thì chị có thể mặc luôn về nhà, tôi rất lấy làm hân hạnh khi được tặng chị nhân ngày đầu năm mới!

Cô gái tròn xoe đôi mắt, nhìn anh huynh trưởng, rồi nhìn chiếc áo tràng với vẻ kinh ngạc thản nhiên lắc đầu...

Anh huynh trưởng bực bội, giữ chiếc áo tràng đi tới và nói:

- Chị làm ơn mặc vào giùm cho. Đừng để mọi người khó chịu và đừng để chư tăng nhìn thấy được mà tổn đức đó!

Cô gái nhíu cặp chân mày lá liễu, hỏi cộc lốc:

- Vì sao?

Anh huynh trưởng không còn tự chủ được, cáu gắt:

- Chị còn chưa hiểu vì sao ư? Nơi đây là chốn tôn nghiêm, không phải chỗ chợ búa hay sân khấu kịch trường. Cho nên trang phục trên người chị, không phù hợp chút nào rất chướng mắt mọi người. Chị thật tình không biết hay giả bộ không biết?

Cô gái phì cười, một nụ cười tươi tắn tuyệt đẹp lắc đầu:

- Biết làm gì để vướng? Ai thấy chướng thì đừng nhìn. Mấy người đi chùa lễ Phật bái tăng hay là đến đây để nhìn ngắm nhau? Ai tu nấy chứng, hãy để cho tôi yên!

Anh huynh trưởng cứng họng, không biết phải xử sao.. trong lúc nhất thời đành đứng đực ra đó với chiếc áo tràng trên tay. Thời may, có một vị sư trẻ bước lại đứng trước cô gái xá dài một cái, cất giọng từ tốn:

- A Di Đà Phật! Cửa Từ Bi luôn rộng mở để phổ độ chúng sanh. Không phân biệt giàu nghèo sang hèn, trẻ già nữ nam… Nhưng đừng vì vậy mà xem thường chốn thanh tịnh tạo nên phiền toái. Đi với Bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy, chị ăn mặc như vậy mà vào chùa, có khác nào báng bổ đạo giáo xúc phạm Tam Bảo? Mong chị hoan hỷ mặc áo tràng vào cho…

Cô gái cười duyên dáng hỏi:

- Thầy thấy tôi ăn mặc thế nào?

Vị tăng trẻ lúng túng:

- Ờ… thì… rất hở hang … không nghiêm túc kín đáo…và…

Cô gái đưa tay vuốt mái tóc, ưỡn bộ ngực đầy sức sống thản nhiên nói:

- Thầy tu hành mà còn chấp quá! Tâm của thầy còn động lắm. Lục căn của thầy chưa được tinh tấn, vẫn còn vướng điều phàm tục. Tốt hơn hết, thầy nên đóng cửa nhập thất để khỏi nhìn thấy những điều bất thanh bất tịnh ở phụ nữ đàn bà!

Vị tăng trẻ xanh mặt cúi đầu, mắt nhìn chăm chăm xuống đất bước đi lẫn vào đám đông Phật tử ngược xuôi ngoài sân… Cô gái cười nửa miệng quay sang hỏi anh huynh trưởng:

- Anh có vui lòng chỉ cho tôi tịnh thất của sư trụ trì không? Tôi đang rất muốn được vào vấn an ngài và thỉnh giáo đôi điều…

Anh huynh trưởng nhíu mày nghĩ ngợi, tặt lưỡi:

- Dẫn chị vào tịnh thất của thầy trụ trì thì thật là không nên chút nào.. Nhưng có lẽ phải làm điều dại dột này, vì chắc tình huống oái oăm khó xử như bây giờ. Chỉ có thầy mới đủ đạo lực khai tâm điểm đạo cho chị thấy được phải trái!

Nói rồi anh ta mời cô gái đi theo mình, băng qua đám đông, vào phía dãy nhà sau chánh điện. Anh ta dừng lại trước cửa một căn phòng, quay sang nói với cô gái:

- Chị vui lòng đứng chờ ở đây một lát. Để tôi vào cáo bạch với thầy trước, khi nào thầy đồng ý tiếp khách tôi sẽ ra mời chị vào. Được chứ?

- Ô-kê!

Anh huynh trưởng nhún vai ngán ngẫm, đưa tay gõ cửa ba cái. Bên trong có tiếng vọng ra: "Ai? Cần gì?". Anh huynh trưởng cao giọng:

- Bạch thầy, con là Tâm Tịnh, huynh trưởng gia đình Phật tử có việc rất hệ trọng cần cáo bạch với thầy ạ!

Bên trong phòng vang lên giọng sang sảng:

- Tâm Tịnh đó ư? Vào đi, cửa không khoá!

Anh huynh trưởng mở cửa, bước nhanh vào trong và đóng lẹ cánh cửa lại. Cô gái đứng tủm tỉm cười, chờ đợi với vẻ háo hức.. Chừng mười phút sau, cửa mở.. anh huynh trưởng bước ra nói:

- Chị được phép vào. Nhớ giữ ý giữ tứ một chút nhé!

Cô gái cười khẩy, bước vào phòng. Một vị tăng tuổi độ lục tuần đang ngồi trên chiếc phản mun đen bóng trong tư thế kiết già, ánh mắt sáng rực rọi chiếu thẳng vào mặt vị khách mới vào. Cô gái chấp tay xá ba cái thưa:

- Bạch thầy! con có thắc mắc xin thầy điểm giáo…

- Cứ hỏi. Đây nghe.

- Bạch thầy! con ăn mặc như thế này vào chùa lễ Phật bái tăng, lại bị mọi người chê trách chỉ trích. Bị tăng phê bình bắt lỗi, xin hỏi thầy ai đúng ai sai?

- Ai cũng đúng. Ai cũng sai.

- Bạch thầy! người phàm cố chấp đã đành, nhưng người đã xuất gia tu hành mà vướng mắc những chuyện lễ nghi giáo điều để đi bắt bẻ con. Xin hỏi thầy là đúng hay sai?

- Vừa sai, vừa đúng!

- Sao là sai? Sao là đúng?

- Sai, vì tu hành mà chấp nhặt những điều nhỏ nhặt. Đúng, vì giữ gìn thanh tịnh cho chốn già lam tôn nghiêm. Đó là bổn phận là nhiệm vụ phụng sự Tam Bảo, hoằng dương Chánh Pháp!

- Con từng nghe rằng ngọn cờ phấp phới bay. Thật ra cờ không bay mà gió bay, nhưng thật ra gió chẳng động mà do Tâm của con người đang động. Phải vậy chăng?

- Thật hay! Thật hay!

- Vậy, theo thầy thì con ăn mặc ra sao?

- Bình thường.

- Đáng trách hay đáng khen ạ?

- Hợp thời trang. Hiện đại. Gọn gàng. Tiết kiệm. Nếu người mặc không hề thấy ngượng nghịu không chút gượng gạo, không phải âu lo, thong dong khứ đáo xuất nhập như rồng đạp mây thì thật là đáng khen ngợi. Nếu mặc vào mà luôn thấy bị gò bó, thấy như bị mang của nợ, mang xích xiềng không thoải mái đi đứng nằm ngồi thì thật là đáng thương tội nghiệp chứ không đáng trách! Cô gái cười khanh khách ra điều thích thú.

Sư trụ trì bật cười ha hả, tiếng cười tự tại vang động như đã rung chuyển cả giàn ngói rong rêu của tịnh thất. Rồi im lặng như tờ. Cô gái cất tiếng:

- Thầy thật cao thâm, vững như bàn thạch!

- Có phải đó là mục đích chính của cô khi ghé thăm bổn tự?
- …
- Im lặng, tức đã thú nhận.
- …
- Cô mang một chút am hiểu giáo lý nhà Phật, một chút kiến thức cơ bản về sự Tĩnh Động. Cố tâm cố ý vào chùa để thử thách cái Tâm Đạo của tăng ni giáo đồ. Sự cố ý làm cho người khác chao đảo tâm ý chính là ác tâm, chính là động rồi đó!

- Bạch thầy! quả đúng là con động. Nhưng đâu phải thấy người động mà mình phải động theo, phải vậy không thầy?

- Phải nhớ quanh cô đều là những chúng sanh đang tu, còn tu, chứ chưa có ai đắc đạo chưa ai giải thoát được mình!

- Chỉ có thầy là tĩnh thôi sao?

- Vì đây là tịnh thất. Tâm người phải tĩnh, phải tịnh.

- Thầy không trách con về chuyện ăn mặc này thật sao?

- Không trách, mà còn khen. Áo quần chỉ là ngoại vật. Chúng vô tri vô giác,
không tội tình gì. Chúng là vật ngoại thân, không là một bộ phận của thân thể con người…

- Và thân thể con người cũng chỉ là giả tạm…

- Chỉ là đất, nước, gió, lửa hội tụ tạo nên. Thân xác này còn là thứ bên ngoài, huống chi là quần với áo xiêm với y?

- Chỉ cái Tâm bên trong mới là quan trọng?

- Tính động đều từ nơi ấy. Cho nên, nếu cô đã có gan ăn mặc hở hang thiếu thốn vải vóc để vào cửa thiền. Thì hãy phát huy thêm bản lĩnh mà trút bỏ hết xiêm y giả tạm ra khỏi tấm thân giả tạm ngay nơi đây đi!

- …!!!

- Trút bỏ hết đi!

Sư trụ trì quát lên. Cô gái giật bắn mình, vội quỳ mọp xuống đầu dập đất mấy cái. Sư lại quát:

- Trút hết. Rồi đi ra ngoài, dạo một vòng vãn cảnh mau đi!

- Bạch thầy… con không dám. Con không dám .Con xin dập đầu tạ tội. Đội ơn thầy đã khai tâm điểm đạo!

… Anh huynh trưởng đứng chờ ngoài hành lang với ruột nóng gan sôi, cứ như đang đứng trên tổ kiến bồ nhọt.. Và rồi.. cánh cửa tịnh thất đã mở toang. Cô gái lạ lùng đã bước ra ngoài với vẻ mặt rạng rỡ tươi vui. Lạ lùng hơn, trên người cô ta đang mặc một chiếc áo nhật bình của tăng chúng. Cô gái cười chào anh huynh trưởng, bước thoăn thoắt hướng về phía chánh điện. Anh huynh trưởng lè lưỡi, bước nhón chân lại khép cánh cửa tịnh thất thật nhẹ nhàng. Rồi anh chấp tay xa ba cái về phía bên trong cánh cửa vô tri, nói:

- Quả đúng là chỉ có thầy mới trị được quỷ sứ ma vương!

Anh ta thở phào nhẹ nhõm. Đầu năm vui thật. Thật là vui.


cute_smiley29.gif
 

anh yêu

R.L.G
Joined
Nov 17, 2011
Messages
2,126
Points
113
nữ thí chủ này thấy quen quá, hình như là DaisyLeon thì phải:hehe::hehe:
 

Daisyleon

Active member
Joined
Oct 25, 2011
Messages
897
Points
28
Sự tích cái mõ



sutichcaimo.jpg



Ngày xưa, có một vị Hòa Thượng trụ trì một ngôi chùa thôn quê ở gần bờ sông. Mỗi khi có việc ra tỉnh, Ngài quá giang bằng chiếc đò ngang. Hôm ấy nhằm ngày 13 tháng bảy, Ngài quá giang ra tỉnh để chủ lễ một đàn kỳ siêu. Khi đò ra tới giữa dòng sông cái thì thấy sóng nổi lên ầm ầm làm cho thuyền tròng trành muốn đắm. Ai nấy ở trên đò cũng đều hoảng hốt, thì ngay lúc ấy bỗng nhiên thấy nổi lên trên mặt nước một con cá Kình rất lớn dương hai mắt đỏ ngầu nhìn chăm chăm vào vị Hòa thượng . Nhưng Hòa thượng vẫn bình tĩnh ngồi niệm Phật.


Trong khi đó, con cá ngẩng đầu lên khỏi mặt nước mà lắp bắp nói: "Hỡi hành khách ở trên đò! Các người muốn được yên lành, hãy liệng lão ác tăng xuống đây cho ta để nuốt chửng nó đi cho hả cơn giận. Các người có biết không, ngày trước ta theo lão tu đạo lão không chịu giảng dạy chi cả. Cứ buông lỏng cho ta muốn làm gì thì làm, không hề kiềm chế. Vì vậy ta mới sinh ra lười biếng, chỉ lo rong chơi ăn ngủ theo thế tục không thiết gì tới công phu sám hối ăn chay niệm Phật và săn sóc việc Chùa. Không những thế, mỗi khi có đám tiệc lại để cho ta mang hậu đắp y để khoe khoang với đại chúng và bổn đạo. Vì những tệ đoan như thế nên sau khi ta chết, phải đọa vào loài súc sanh làm thân cá Kình, đi tới đâu thì ồ ạt tới đó làm cho những tôm cá chạy bét hết. Không có cái gì để ăn, phải chịu đói khát rất nên cực khổ, thiệt khổ còn hơn loài quỉ đói nữa. Vì thế mà ta chỉ oán lão thôi, còn các người đối với ta vô can ta không muốn làm hại ai cả".


Nghe cá nói xong, Sư Cụ liền mỉm cười mà đáp rằng: "Này nghiệt súc! Nhà ngươi nói thế mới thật là ngu. Há ngươi không hiểu câu phương ngôn: "Ðạp gai, lấy gai mà lễ hay sao?". Nếu ngươi đã biết vì tạo những tội lỗi như thế mà phải đọa làm thân cá thì nhà ngươi cần phải ăn năn sám hối tội lỗi và tạo duyên lành, ngõ hầu mới được tội diệt phước sanh rồi mới mong thoát khỏi được quả báo. Ta là Thầy ngươi, mỗi khi dạy ngươi đúng theo giới luật thì ngươi bảo là quá nghiêm khắc, hay la rầy quở phạt còn thả lỏng cho ngươi không nghiêm trị thì ngươi quen tánh mông lung thành thử mới phải đọa làm loài cá. Một khi bị đọa, ngươi cần phải sám hối và báo cho ta biết để tụng kinh siêu độ và xả tội cho, còn nếu như muốn ăn thịt ta thì lấy ai để cứu ngươi nữa. Ðã có tội, không biết ăn năn mà còn kiếm cách đỗ lỗi cho người. Phạm Phật thì có Tăng cứu, còn như phạm Tăng thì Phật không độ. Ngươi có hiểu câu đó chăng?"

Sư cụ vừa dứt lời thì cá Kình kia cũng lặn chìm xuống dưới đáy nước.

Kế đó, sau bảy ngày đêm vang tiếng tụng kinh cầu siêu độ tại chùa, thì cá Kình liền trồi lên mặt nước. Lết thẳng tới sân Chùa, nằm dài một đống và hướng vào trong Chùa mà nói rằng:


"Bạch Thầy ! mấy hôm nay nhờ công đức của Thầy và chư Tăng Ni chú nguyện và tụng kinh siêu độ nên con đã được tiêu nghiệp, thoát kiếp cá Kình và sanh lên cõi trời Dục Giới. Trước khi lên cõi Trời , con xin đến đây thành tâm đảnh lễ tạ ơn Thầy cùng chư Tăng Ni và con nguyện lưu cái xác thân cá Kình tại Chùa. Để mỗi ngày, chư Tăng Ni cầm cây gõ lên đầu con ngõ hầu làm gương cho những vị nào tu hành còn biếng nhác, ưa khoe khoang, tự tôn, tự đại, không chịu khép mình vào vòng giới luật. Và cũng là để nhắc nhở cho những vị ấy nhớ tới bổn phận tu tâm, hành đạo để khỏi xao lãng công phu bái sám niệm Phật tu thiền, thúc liễm thâm tâm nghiêm trì giới luật."


Vì sự tích như đã kể ở trên mà từ ngày ấy tới nay, cái mõ mới chạm trỗ theo hình con cá để làm kỷ niệm mà thức tỉnh người tu hành.


Phụ chú:

Mô tả cái mõ :

- Mõ được chạm trổ theo hình con cá với thâm ý là muốn thức tĩnh con người cũng như chúng hữu tình đang còn trong mê muội, u trầm.

- Loài cá là loài không bao giờ nhắm mắt và thích hoạt động. Cũng vì muốn cho người tu hành ngày đêm quên ngủ, gắng công tu tập, mau chứng đạo quả nên treo và đánh mõ và cái mõ được tạc hình con cá vậy.

- Mõ có hai loại: Mõ có hình bầu dục và mõ có hình điếu.

- Mõ hình hình bầu dục để tụng kinh, điều khiển buổi lễ khi đông người tụng được nhịp nhàng.

- Mõ hình điếu thì treo ở nhà trù dùng để báo hiệu khi thọ trai hay chấp tác. Tiếng mõ vừa giữ cho buổi lễ được trang nghiêm lại vừa giữ cho tâm hồn khỏi tán loạn trong khi hành lễ. Bởi thế, người đánh mõ gọi là Duyệt chúng, tên nầy gọi là làm đẹp lòng mọi người trong lúc cùng tụng kinh với nhau.

Ý nghĩa về chuông mõ:
- Trước đánh ba tiếng: Nghĩa là chúng sanh do ba nghiệp thân khẩu ý tạo tác mọi điều ác, sau sẽ đọa vào trong ba đường dữ: địa ngục, ngạ quỷ và súc sanh. Nhưng cũng có nghĩa là cố trừ ba độc: tham, sân và si để vượt lên ba giải thoát để chứng đắc ba đức: Pháp thân, Bát nhã thân và Giải thoát thân.

- Kế tiếp nhịp bảy tiếng: Đây là tiêu biểu cho thất chi tội. Về thân thì có ba: Sát, đạo và dâm. Về khẩu thì có bốn: Vọng ngôn, ỷ ngữ, lưỡng thiệt và ác khẩu. Sau khi đã đoạn trừ được bảy tội nêu trên liền chứng được thất giác chi: Trạch pháp, tinh tấn, hỷ, trừ, xả, định và niệm.

- Sau cùng dứt bốn: Tức là để tiêu trừ bốn tướng: Sanh, lão, bệnh và tử để chuyển thành bốn trí:Thành sở tác trí: Tiền ngũ thức (nhãn, nhỉ, tỷ, thiệt và thân),Diệu quan sát trí: Đệ lục ý thức, Bình đẳng tánh trí: Đệ thất Mạc na thức, Đại viên cảnh trí: Đệ bát A lại da thức.

 

Daisyleon

Active member
Joined
Oct 25, 2011
Messages
897
Points
28
Thiền sư và cô lái đò


Cô lái đò đưa khách qua sông. Đò cập bến cô lái thu tiền từng người.

Sau hết đến nhà sư.

Cô lái đò đòi tiền gấp đôi.

Nhà Sư ngạc nhiên hỏi vì sao?

Cô lái mỉm cười:

- Vì Thầy nhìn em…

Nhà sư nín lặng trả tiền và bước lên bờ.

Một hôm nhà sư lại qua sông. Lần nầy cô lái đòi tiền gấp ba.

Nhà sư hỏi vì sao?

Cô lái cười bảo:

- Lần này Thầy nhìn em dưới nước.

Nhà sư nín lặng trả tiền và bước lên bờ.

Lần khác nhà sư lại qua sông.

Vừa bước lên đò nhà sư nhắm nghiền mắt lại đi vào thiền định.

Đò cập bến cô lái đò thu tiền gấp năm lần.

Nhà sư hỏi vì sao?

Cô lái đáp:

- Thầy không nhìn nhưng còn nghĩ đến em.

Nhà sư trả tiền và lên bờ.

Một hôm nhà sư lại qua sông.

Lần nầy nhà sư nhìn thẳng vào cô lái đò…

Đò cập bến, nhà sư cười hỏi lần nầy phải trả bao nhiêu?

Cô lái đáp:

- Em xin đưa Thầy qua sông, không thu tiền.

Thiền sư hỏi:

- Vì sao vậy?

Cô lái cười đáp:

- Thầy nhìn mà không còn nghĩ tới em nữa…

Do vậy em xin đưa Thầy qua sông mà thôi...

 

Daisyleon

Active member
Joined
Oct 25, 2011
Messages
897
Points
28
Bán xăng... ôm.

Đứt gánh giữa đường ở tuổi 27, chị không đi bước nữa. Chị nói ở vậy cho đàn ông thèm chơi...

Cùng một “kịch bản”

Thực tình chị chẳng hay đầu mày cuối mắt với ai, hằng ngày chỉ chăm chú vào việc bán xăng lẻ kiếm tiền nuôi con. Nhưng “ong” vờn quá nhiều khiến chị ngày càng làm duyên làm dáng và nhận ra rằng mình đẹp. Không phải là nhà “ong học” chị vẫn biết tỏng con nào tơ, con nào già, con nào la cà cho vui, con nào bay tới bay lui để đặt mục tiêu... oanh tạc.

Một anh chàng gốc rễ ở đây, vậy mà vẫn “đi lạc” vào nhà chị vờ hỏi thăm đường. Rồi anh bảo chị đổ xăng..cổ áo trễ tràng, chị cúi xuống… Ôi chao! Anh thấy lâng lâng như vừa uống rượu. Rồi anh bông lơn, hỏi mồ chồng cỏ héo chưa em? Cặp mắt gợi tình, chị nói em quạt mỏi tay rồi mà chưa héo. Anh nói hay là em nhổ cho nhanh?

Anh móc ví tính tiền, chị đứng sát sạt bên anh. Hương thiếu phụ át cả mùi xăng làm anh mê mẩn, chị chủ động rút tờ hai trăm ngàn trong ví anh nói vô nhà em thối lại nhé. Anh sướng rơn, nghĩ bụng chắc con cá “đói” đang cắn câu. Chị đứng lấp lửng ở cửa buồng, bất ngờ tát yêu anh nói anh đẹp “chai” lắm. Mặt mày đờ đẫn, anh ôm choàng chị anh vừa định đi xa hơn thì chị khẽ đẩy anh ra. Nói để khi khác, con bé em đi học sắp về..tiền thối đây anh. Anh nói thôi, bo cho em.

Từ đó anh thường than với bà xã, rằng xăng đã lên lại còn bị đổ thiếu, tiền xăng coi vậy mà bộn em ơi. Sau lời than, anh có vài trăm từ sự cảm thông của vợ.

Một lần đi nhậu thịt dê, bàn anh và bàn kế bên không hẹn mà cùng nói về chị bán xăng. Anh chưng hửng, thì ra con nhỏ này đâu phải “ban phát” cho riêng mình. Anh ngồi im lặng sượng sùng. Một ông nói chúng mình đã “chung một điểm rơi” sao không ghép bàn ngồi với nhau hè? Sau màn cụng ly thề “đừng cho vợ biết”, các ông tranh nhau kể “tình tôi với nàng đẹp nhất trần gian”. Ông thì kể nàng tình tự với tao thế này, ông thì kể nàng âu yếm tao thế kia. Có ông còn bạo miệng kể, gần đến lúc “cao điểm” thì con bé nàng về. Xui thế!

Cuối cùng ai cũng ngã ngửa vì em này gặp ai cũng diễn cùng một vở: từ khâu gợi tình cho đến khâu “gợi” tiền. Một ông nhăn nhó, nói nó đổ loại xăng gì mà xe tui cứ nổ lụp bụp, đi cà giựt cà tưng. Cả bọn mặt nghệch ra, ai cũng “ngậm ngùi” nói xe tui khác gì xe ông. Lão chủ quán đi ngang cười ha hả: “Đổ xăng ba lăng nhăng thì phải thế thôi”.


“Phiên tòa” cấp thôn

Dạo này người làng hay xì xào về vụ “xăng ôm” với một lô tên tuổi quý anh “khả kính”. Mấy bà vợ “có quyền và nghĩa vụ liên quan” nhảy dựng lên, rật rật tìm nhau bàn tính và quyết định hai điều: Một là chồng ai nấy… dạy. Hai là gửi đơn cho thôn đề nghị kiểm điểm con mẹ bán xăng vì hành vi “treo mỡ trước miệng mèo”, làm ảnh hưởng đến nếp sống văn hóa địa phương.

Điều thứ nhất có tác dụng vì đàn ông ham vui khều khều chút phở nhưng muôn thuở vẫn là cơm. Còn “phiên tòa” cấp thôn thì trớt quớt.

Thôn hỏi vì sao cô bán xăng ôm? Chị thưa, khi em đổ xăng mấy ảnh lợi dụng ôm em. Thôn lại hỏi tại sao cô không xô ra? Chị đáp, xô ra thì xăng đổ. Lỗ em ai chịu? Vậy sao cô lấy tiền bo? - thôn hỏi tiếp. Chị lại thưa, đó là tiền lẻ mấy ảnh cho em vì cám cảnh mẹ giá con côi. Lại hỏi, cô có biết là cô đang treo mỡ trước miệng mèo không? Chị nổi tức nói: Lạ hè, tui có mỡ tui treo.. ai có mèo nấy giữ chớ!

Thôn cho chị về. Ra đến thềm, chị quay lại mắt long lanh nói: “Bữa nào mấy anh ghé em đổ xăng cho vui, héng!”.
 

Daisyleon

Active member
Joined
Oct 25, 2011
Messages
897
Points
28
đừng quên cám ơn !


1. Một vị tổng thống hỏi bà cụ sống 104 tuổi về bí quyết sống lâu. Bà trả lời: một là dí dỏm, hai là học biết cám ơn. Lấy chồng từ năm 25 tuổi, ngày nào bà cũng nói nhiều nhất là hai chữ "cám ơn". Bà cám ơn chồng, cám ơn bố mẹ, cám ơn con cái, cám ơn hàng xóm láng giềng. Cám ơn mọi sự quan tâm săn sóc dành cho bà, cám ơn từng ngày sống yên lành ấm cúng và vui vẻ. Mọi lời nói thân thiết của người khác đối với bà, mọi việc làm bình thường nhỏ nhoi dành cho bà. Mọi nét mặt tươi cười hỏi thăm bà, bà đều không quên nói hai tiếng "cám ơn". Mọi người không những không ngán đối với vô số lần cám ơn hàng ngày của bà, trái lại càng gần gũi thương yêu bà. Thường cảm thấy nếu mình không thương yêu bà hơn nữa, sẽ có lỗi với từng lời "cám ơn" của bà... 80 năm đã trôi qua, hai tiếng "cám ơn" khiến bà vui vẻ lâu dài. Hạnh phúc lâu dài, mạng sống lâu dài "cám ơn" có bao nhiêu, tình yêu có bấy nhiêu. Tình yêu có ngần nào, "cám ơn" có ngần nấy.


2. Một lần đi xe buýt về nhà, trước mắt tôi có một cô bé 7,8 tuổi. Lưng đeo cặp sách, hình như vừa tan học. Khi lên xe em bước không vững suýt nữa ngã, tôi vội vàng đỡ em một tay. Vừa đứng vững em giơ tay ra hiệu, không biết em định nói gì với mình. Thấy tôi không hiểu em rất bối rối, ngồi được một bến, tôi sắp sửa xuống xe. Cô bé vội vàng chạy đến nhét vào tay tôi một mẩu giấy. Tôi cứ tưởng có chuyện gì, ai ngờ xuống xe nhìn mẩu giấy. Chỉ thấy một dòng chữ xiêu vẹo "cám ơn, cám ơn chú!" thì ra em bị câm điếc. Không hiểu sao trái tim tôi bỗng trào lên một tình cảm nóng bỏng không sao miêu tả nổi.


3. Ở một thành phố nọ, có cậu bé 14,15 tuổi. Vì lấy cắp một quyển sách của một hiệu sác, bị bảo vệ bắt quả tang. Bảo vệ quát mắng khiến cậu vô vùng xấu hổ. Những người khác cũng nhìn cậu với ánh mắt khinh bỉ. Bảo vệ cứ đòi cậu gọi bố mẹ hay thầy giáo nhà trường đến nhận người. Cậu bé sợ co dúm người, nét mặt xám ngoét. Lúc này có một phụ nữ đứng tuổi rẽ đám đông vây xem, xông vào bênh vực cậu bé đang hoảng sợ:

- Đừng đối xử với trẻ em như thế. Tôi là mẹ của cháu!

Dưới con mắt khác thường của đám đông, người phụ nữ nộp tiền phạt cho cậu. Và dắt cậu ra khỏi hiệu sách, khe khẽ giục:

- Mau về nhà đi con. Từ nay trở đi đừng bao giờ lấy trộm sách nữa!

Mấy năm đã trôi qua. Cậu bé luôn luôn nhớ ơn người phụ nữ đứng tuổi không quen biết, luôn luôn hối hận đã không nói trước mặt bà hai tiếng cám ơn. Nếu không có bà, đường đời cậu có thể sẽ rẽ sang một lối khác. Sau khi thi đậu Đại Học, cậu sinh viên đã thề nhất định tìm ra bà. Nhưng biển người mênh mông biết tìm bà ở đâu? Thế là hàng năm, lợi dụng kỳ nghỉ hè nghỉ đông, ngày nào cậu cũng đến gần hiệu sách chờ nửa tiếng đồng hồ, hy vọng tìm được người phụ nữ đứng tuổi. Việc làm này hết sức mong manh, nhưng mưa gió không cản trở được cậu, cậu vẫn luôn không nao núng. Bởi vì cậu không bao giờ quên khuôn mặt hiền từ của bà. Cứ thế, cậu sinh viên đứng chờ trong hai năm, cuối cùng đã tìm được bà, nói hai tiếng "cám ơn" ôm ấp trong lòng bấy lâu nay...


4. Có một truyền thuyết kể rằng: Có hai người cùng đi gặp Thượng Đế hỏi lối đi lên Thiên Đường. Thấy hai người đói lả, Thượng Đế cho mỗi người một suất cơm. Một người nhận suất cơm, cảm động lắm, cứ cám ơn, cám ơn rối rít. Còn người kia nhận suất ăn, không hề động lòng, cứ làm như cho anh ta mới phải. Về sau, Thượng Đế chỉ cho người nói "cám ơn" lên Thiên Đường. Còn người kia bị từ chối, đứng ngoài cổng.

Kẻ bị từ chối đứng ngoài cổng không phục:

- Chẳng lẽ chỉ vì tôi quên nói "cám ơn"?

Thượng Đế trả lời:

- Không phải quên. Không có lòng cám ơn, không nói ra được lời cám ơn. Người không biết cám ơn, không biết yêu người khác, cũng không được người khác yêu.

Anh chàng kia vẫn không phục:

- Vậy nói thiếu hai chữ "cám ơn" cũng không thể chênh lệch đến thế?

Thượng Đế đáp:

- Biết làm thế nào được, bởi vì lối lên Thiên Đường rải bằng lòng cám ơn. Cửa lên Thiên Đường chỉ có dùng lòng cám ơn mới mở được. Còn địa ngục thì khỏi cần.

cute_smiley29.gif
 

Daisyleon

Active member
Joined
Oct 25, 2011
Messages
897
Points
28
Con nhện xám bé nhỏ.


images3jw.jpg



Nhiều câu chuyện đã được viết để giải thích tại sao người ta dùng những hình thức trang trí khác nhau để trang hoàng nhà cửa và cây Giáng Sinh của họ. Thế còn những sợi giây kim tuyến mềm mại lóng lánh ánh kim cùng những tràng hoa và đồ trang sức lòe loẹt ít giá trị là lý do tại sao? Câu chuyện dân gian này của Ba Lan sẽ giải thích.


Ngày xửa ngày xưa, có một con nhện xám bé nhỏ chăng tơ để bắt ruồi. Nó là một con nhện tốt bụng nhưng không ai thích nó. Nó có tám cái chân dài trông gớm ghiếc và thân mình thì đầy lông. Và loài người khi thấy nó thì hét lên và chạy thật xa, nó không hiểu lý do tại sao.

Một hôm, nó nhìn xuống dòng suối và lần đầu tiên chính nó thấy bóng dáng mình. Thậm chí hình ảnh của nó phản chiếu trên dòng suối cũng làm cho nó phải sợ hãi.

“Mình nhìn mình còn sợ nữa là,” nó nghĩ, chạy vội ra xa bằng tám cái chân nhỏ bé của mình. “Ta sẽ lánh xa mọi người để không còn ai trông thấy ta nữa.”

Buồn bã, nó giấu mình trong góc tối của một chuồng nuôi gia súc.

Con lừa, con bò và con cừu ngủ trong chuồng gia súc đã bị những con ruồi sà xuống bâu quanh, cắn chúng và vo ve những tiếng khó chịu bên tai. Nhưng con nhện đã kịp thời chấm dứt tất cả những chuyện khó chịu đó bằng cách bắt những con ruồi. Những con gia súc ấy lấy làm sung sướng.

Con lừa già nói với con nhện bé nhỏ, “Cám ơn cậu đã giúp chúng tôi thoát khỏi sự quấy rầy của những con ruồi thổ tả ấy.”

Vào một đêm, con nhện bị một làn ánh sáng chói lòa đánh thức. Nó nhìn từ trên cao xuống xuyên qua mạng nhện nơi góc tối nhất của chuồng gia súc và thấy một hài nhi đang nằm trên đống cỏ khô trong máng ăn của gia súc. Nhưng những con vật này không quan tâm đến điều đó. Chúng đang quỳ trước hài nhi, kể cả con lừa già. Con nhện đoán rằng đó hẳn là một hài nhi đặc biệt, và nó tự hỏi tại sao một hài nhi như vậy lại phải sinh ra ở nơi này. Trong một chuồng gia súc, giữa những con bò, những con lừa và một con lừa già..đến một chiếc giường mà hài nhi này cũng không có.

Một cơn gió lùa vào chuồng gia súc, và hài nhi khóc thét lên vì lạnh. Người mẹ trông có vẻ lo âu. Con nhện vội vớ lấy tấm mạng màu trắng mà nó mới dệt xong, hết sức nhanh nó mang xuống cho hài nhi.

Nó nói với mẹ của hài nhi, tên là Maria, bằng một giọng nhỏ nhẹ êm ái của loài nhện: “Đây là món quà của cháu giúp cho con bà đỡ lạnh.”

Bà Maria mỉm cười, bà đắp tấm mạng mềm mại lên con mình, Hài nhi Giê-su. Hài nhi Giê-su liền nín khóc ngay.

Bà Maria nói: “Cám ơn nhện, người bạn bé nhỏ của tôi.”

Con cừu kêu, “baa,” con lừa kêu, “neigh,” và con bò rống lên bằng một âm thanh trầm, “moo”. Điều mà tất cả chúng đang kêu lên là chúng muốn hoan hô món quà của con nhện bé nhỏ, một tấm chăn mềm mại lấp lánh ánh bạc.
Con nhện quay đi và vội vàng bỏ chạy.

Bà Maria dịu dàng nói: “Đừng đi hỡi nhện bé nhỏ. Hãy nói cho ta biết điều ước của con là gì được không?”

Con nhện dừng lại, nghểnh đầu lên và cố gắng. Nhưng không che giấu được tám cái chân của nó, sợ rằng bà Maria có thể kinh hãi những cái chân của mình.

Nó thì thầm: “Dạ, muốn được đẹp.”

Bà Maria mỉm cười. Bà ghé sát vào con nhện nhỏ để nó có thể trông thấy nụ cười và đôi mắt đáng yêu, khôn ngoan của bà.

“Chúa đã tạo nên con như thế, làm sao ta có thể thay đổi cho con được. Nhưng điều này thì ta có thể làm được cho con. Hễ khi nào ai nhìn thấy một con nhện vào buổi tối, thì người ấy sẽ được may mắn.”

Điều này làm cho con nhện vô cùng sung sướng. Và cho đến này nay, vào đêm Giáng Sinh, người ta hay trang hoàng cây Giáng Sinh bằng những dải kim tuyến lóng lánh anh bạc để tưởng nhớ con nhện nhỏ màu xám và tầm mạng giống như tơ của nó.

(“The Little Gray Spider” – Truyện dân gian Ba Lan)


 

Daisyleon

Active member
Joined
Oct 25, 2011
Messages
897
Points
28
Bá Nha Tử Kỳ


banhatuky.jpg

Bá Nha đời Xuân Thu là một người có tài đàn. Chung Tử Kỳ là người biết thưởng thức âm nhạc.

Một hôm, thuyền đến cửa sông Hán Dương. Gặp lúc trăng thu vằng vặc trời rộng sao thưa, Bá Nha truyền cắm thuyền dưới chân núi để vui với cảnh đẹp hãi hồ. Bá Nha truyền cho đồng tử đốt lư trầm và lấy túi đàn đặt lên trước án. Bá Nha mở tới gấm, nâng cây Dao cầm đặt ngay ngắn rồi thử giây. Hơi trầm quyện gió, réo rắc đưa tiếng đàn vút tận trên không.

Trong lúc đang hứng thú, bỗng tơ đồng đứt mất một dây Bá Nha thất kinh tự nghĩ : “Dây đàn đứt ắc có người quân tử đang nghe nhạc đâu đây ?” Bèn truyền tả hữu lên bờ xem thử kẻ nào đã nghe đờn mà không ra mặt ?

Tả hữu vâng lịnh vừa toan bước vào bờ, thì từ bên trên có tiếng người nói vọng xuống :

— Xin Đại nhân chớ lấy làm lạ, vì kẻ tiểu dân kiếm củi về muộn.Đi ngang qua đây, nghe tiếng đàn tuyệt dịu nên chân bước không đành đó thôi.

Bá Nha vừa cười vừa nói :

— Người tiều phu nào mà lại dám nói chuyện nghe đờn trước mặt ta, thật là kẻ cuồng vọng. Nhưng thôi, hãy cho hắn đi !

Từ bên trên lại có tiếng vọng xuống đáp :

— Đại nhân nói như thế là sai ! Đại nhân nghe câu : “Thập thất chi ấp, tất hữu trung tín” đó sao ? (Trong cái ấp mười nhà ắc có người trung tín). Trong nhà có người quân tử ở thì ngoài cửa có người quân tử đến. Vả lại nếu Đại nhân khinh rằng trong chốn núi non quê mùa không có người biết nghe nhạc, thì tiếng đàn tuyệt diệu của Đại nhân cũng không nên gảy lên ở đây làm gì ?

Nghe câu trả lời ấy Bá Nha hơi ngượng, biết mình đã lỡ lời liền vội vã bước ra trước mũi thuyền hỏi :

— Nếu kẻ trên bờ quả thật là một người biết nghe đờn thì đây ta hỏi thử. Vậy chớ ta vừa khảy khúc gì đó ?

Giọng nói trên bờ vẫn bình thản vọng xuống :

— Đó là khúc “Khổng Vọng Vi” than cái chết của Nhan Hồi,nhưng vì bị đứt dây nên mất một câu chót.

Bá Nha nghe xong lòng mình phất phới, vội vã sai kẻ tùy tùng bắc cầu lên bờ để triệu thỉnh người lạ mặt xuống thuyền tâm sự. Rồi như muốn thử tài năng người tiều phu xem thực chất đến đâu, Bá Nha sai đồng tử nhắc ghế mời tiều phu ngồi lại bên mình và hỏi :

— Hiền hữu biết nghe đờn chắc là biết ai chế ra cây Dao cầm, và biết chơi đàn có những thú gì chớ ?

Gã tiều phu mỉm cười đáp :

— Đại nhân đã hỏi đến, chẳng lẽ tiểu dân không nói ra những cái mình biết. Xưa kia vua Phục Hy thấy có năm sắc sao rơi xuống cụm ngô đồng, và chim Phượng Hoàng đến đó đậu.Nhà vua biết ngô đồng là thứ gỗ quý, hấp thụ tinh hoa của trời đất. Có thể dùng nó chế làm nhạc khí được, liền sai người hạ xuống cắt làm ba đoạn. Đoạn ngọn tiếng quá trong và nhẹ, đoạn gốc tiếng đục và nặng chỉ có đoạn giữa tiếng vừa trong vừa đục có thể dùng được. Vua bèn đem ngâm nơi giữa dòng nước chảy bảy mươi hai ngày, đoạn đem phơi trong mát chờ cho thật khô lựa tay thợ khéo là Lưu Tử Kỳ chế thành cây Dao cầm.

Dao cầm dài ba thước, sáu tấc, một phân, án theo ba trăm sáu mươi mốt độ chu thiên, mặt trước rộng tám tấc án theo tám tiết mặt sau rộng bốn tấc, án theo bốn mùa bề dày hai tấc án theo lưỡng nghi.

Đàn ấy gồm mười hai phím, tượng trưng cho mười hai tháng trong một năm. Lại có một phím nữa, tượng trưng cho tháng nhuần trên mắc năm dây án theo ngũ hành. Trong tượng ngũ âm : cung, thương, dốc, vũ, chủy. Trước kia vua Thuấn khảy đàn ngũ huyền, thiên hạ thái bình. Châu Văn Vương ở tù Dũ Là, Bá ấp Khảo thương nhớ thêm một giây oán gọi là dây văn huyền (dây văn). Lúc Vũ Vương đánh vua Trụ, trước ca, sau múa thêm một dây phẩn kích để phấn khởi gọi là dây vũ huyền (dây vũ). Như vậy trước kia có năm dây, sau thêm hai dây nữa là thất huyền cầm.

Đàn ấy có sáu “kỵ” và bảy “không”. Sáu “kỵ” là kỵ rét lớn, nắng lớn, gió lớn, tuyết rơi lớn gặp lúc ấy người ta không dùng, còn bảy “không” là không đàn đám tang, không đàn trong lúc lòng nhiễu loạn, không đàn trong lúc bận rộn, không đàn trong lúc thân thể không sạch, không đàn trong lúc y quan không tề chỉnh, không đàn trong lúc không đốt lò hương, không đàn trong lúc không gặp tri âm.

Lại còn có thêm tám “tuyệt” là : thanh, kỳ, u, nhã, li, tráng, lu, trường. Trong tám tuyệt ấy gợi đủ cả các tình cảm, vì vậy tiếng đàn có thể đi đến tuyệt vời vậy.

Bá Nha nghe nói biết người tiều phu là bậc kỳ tài, đem lòng kính trọng hỏi :

— Hiền hữu quả là một người tinh thông nhạc là. Trước kia Khổng Tử đang gảy đờn Nhan Hồi bước vào thoảng nghe có tiếng u trầm, biết lòng Khổng Tử có ý tham sát. Nên lấy làm lạ hỏi ra mới biết Khổng Tử đang đờn, thấy một con mèo bắt chuột nên ý niệm ấy xuất lộ ra tiếng tơ đồng. Vậy thì trước kia Nhan Hồi nghe tiếng đờn mà biết lòng người, còn hiền hữu ngày nay nghe ta đờn có biết lòng ta đang tư lự gì chăng ?

Người tiều phu đáp :

— Xin Đại nhân cứ khảy cho tôi nghe một khúc, nếu may ra có cảm thông được thì đó cũng là điều may mắn.

Bá Nha nối dây đờn, gảy khúc “ ý tại non cao”.

Tiều phu mỉm cười nói :

— Tuyệt thay ! ý chí cao vút ! ý tại non cao...

Bá Nha nghe nói ngưng đàn, lấy lại tâm hồn gảy thêm khúc : “ý tại lưu thủy”.
Tiều phu cũng cười và nói :

— Bao la trời nước, thật là một khúc : ý tại lưu thủy ! tuyệt hay !

Thấy tiều phu biết rõ lòng mình, Bá Nha khâm phục khôn cùng. Mời người tiều phu ngồi lên trên, khiến kẻ tả hữu dâng trà, rồi bày tiệc rượu xin kết làm anh em để khỏi phụ nghĩa tri âm .

Sau khi Chung Tử Kỳ chết, Bá Nha đập vỡ đàn, bảo rằng: "Trong thiên hạ không ai còn được nghe tiếng đàn của ta nữa".
 

Daisyleon

Active member
Joined
Oct 25, 2011
Messages
897
Points
28
Câu chuyện con lừa.


Một ngày nọ, con lừa của một ông chủ trang trại sảy chân rơi xuống một cái giếng. Lừa kêu la tội nghiệp hàng giờ liền. Người chủ trang trại cố nghĩ xem nên làm gì. Cuối cùng ông quyết định: con lừa đã già, dù sao thì cái giếng cũng cần được lấp lại và không ích lợi gì trong việc cứu con lừa lên cả. Ông nhờ vài người hàng xóm sang giúp mình. Họ xúc đất và đổ vào giếng. Ngay từ đầu, lừa đã hiểu chuyện gì đang xảy ra và nó kêu la thảm thiết. Nhưng sau đó lừa trở nên im lặng. Sau một vài xẻng đất, ông chủ trang trại nhìn xuống giếng và vô cùng sửng sốt. Mỗi khi bị một xẻng đất đổ lên lưng, lừa lắc mình cho đất rơi xuống và bước chân lên trên. Cứ như vậy, đất đổ xuống, lừa lại bước lên cao hơn. Chỉ một lúc sau mọi người nhìn thấy chú lừa xuất hiện trên miệng giếng và lóc cóc chạy ra ngoài.

Cuộc sống sẽ đổ rất nhiều thứ khó chịu lên người chúng ta. Chúng ta có thể thoát khỏi cái giếng sâu nhất chỉ đơn giản bằng cách hãy xem mỗi vấn đề mà chúng ta gặp phải là một hòn đá để bước lên cao hơn.

cute_smiley29.gif
 

Daisyleon

Active member
Joined
Oct 25, 2011
Messages
897
Points
28
Tình yêu ko thành lời.


Ngay từ đầu, gia đình cô gái đã phản đối việc cô hẹn hò chàng trai đó. Họ nói rằng nền tảng hai gia đình không giống nhau, và nếu cô lấy chàng trai cô sẽ phải khổ sở cả đời.

Sự ngăn cản của gia đình cũng làm cho chàng trai và cô gái hay cãi nhau. Chàng trai thì cảm thấy bị tổn thương, còn cô gái luôn nghĩ chàng trai không thông cảm cho mình, và thường hỏi anh: "Anh yêu em được đến mức nào?".

Chàng trai, vốn không giỏi diễn đạt ngôn từ nên không phải lúc nào cũng làm cô gái vừa lòng. Cùng với sức ép từ phía gia đình, chàng trai quyết định đi du học để khẳng định bản thân. Trước khi đi, anh nói với cô gái: " Anh không biết diễn đạt những lời tốt đẹp, nhưng những gì anh biết là anh rất yêu em. Nếu em đồng ý, anh muốn chăm sóc em trong suốt cuộc đời. Anh sẽ cố gắng thuyết phục bố mẹ em. Em cố gắng chờ anh nhé?".

Cô gái gật đầu và chàng tra đưa cô một chiếc nhẫn đính hôn. Cô gái ra trường đi làm, còn chàng trai tiếp tục du học. Họ gửi tình yêu qua những lá thư và những cuộc điện thoại. Dù rất khó khăn nhưng họ vẫn không bỏ cuộc.

Một ngày, trên đường đi làm cô gái bị tai nạn ô tô. Và khi tỉnh dậy, cô nhìn thấy mình đang nằm trong bệnh viện với rất nhiều người thân xung quanh. Cô thấy mẹ đang khóc, và khi cô muốn nói một lời trấn an mẹ. Cô nhận ra rằng tất cả những gì cô cố gắng phát âm đều không thành tiếng.. cô đã mất giọng nói của mình…

Các bác sĩ nói rằng, một phấn của não cô đã bị ảnh hưởng làm cho cô không nói được nữa. Nghe lời mọi người an ủi, nhưng bản thân thì không nói được lời nào cô gái rất suy sụp.

Trong bệnh viện, cô gái chỉ khóc một mình. Còn khi về nhà, tim cô thắt lại mỗi khi cô nghe điện thoại reo. Cô không muốn chàng trai biết tình trạng của mình, và không muốn mình trở thành gánh nặng. Cô đã viết một bức thư cho chàng trai, và nói rằng cô không thể đợi được nữa.

Cùng với bức thư, cô gái gửi trả lại chiếc nhẫn. Hồi âm từ chàng trai là hàng trăm bức thư và hàng trăm cú điện thoại mà cô không thể trả lời. Tất cả những gì cô gái có thể làm, ngoài việc khóc không thành tiếng là khóc nhiều hơn nữa. Bố mẹ cô gái quyết định chuyển nhà, hi vọng cô gái có thể quên đi quá khứ và sống lạc quan hơn.

Trong môi trường mới, cô gái học ngôn ngữ cử chỉ và bắt đầu một cuộc sống mới. Cô tự dặn mình hằng ngày phải quên chàng trai đi. Cho đến một hôm, bạn cô đến thông báo rằng chàng trai đã trở về. Cô gái viết ra giấy, dặn bạn đừng nói chổ ở của cô cho chàng trai biết. Từ đó, cô không nghe tin gì về người mình yêu nữa.

Một năm trời trôi qua, bạn cô mang tới cho cô một chiếc phong bì với thiệp mời đám cưới của chàng trai. Trái tim cô gái lại tan vỡ thêm lần nữa.

Nhưng khi mở tấm thiệp. cô rất ngạc nhiên khi thấy trong đó là tên chàng trai và tên chính cô!

Vừa ngẩng lên hỏi bạn có chuyện gì xảy ra, cô nhận ra chàng trai đứng cạnh bên mình. Anh dùng ngôn ngữ cử chỉ để nói với cô: "Anh đã học ngôn ngữ này suốt một năm qua. Chỉ để nói rằng anh sẽ ở bên em dù thế nào đi nữa, và anh không quên lời hứa của mình. Anh sẽ là tiếng nói của em, vì anh yêu em.".

Việc tiếp theo chàng trai làm là đeo chiếc nhẫn đính hôn vào tay cô gái….

cute_smiley29.gif

 

Daisyleon

Active member
Joined
Oct 25, 2011
Messages
897
Points
28
Tin nhắn gửi nhầm.


Còn nhớ khi hồi đầu mới yêu nhau, ngày đầu tiên anh vừa mua điện thoại di động thì cũng là lúc nhận được tin nhắn đầu tiên của cô: "Em nhớ anh!" Đây cũng lần đầu họ liên lạc bằng tin nhắn điện thoại với nhau.

imissyouxv.jpg


Khi đó, anh mân mê đọc lại ba chữ đó không biết bao nhiêu lần. Mỗi lần đọc, trái tim anh trào lên một cảm xúc rung động ngọt ngào vô cùng. Cả một thời gian dài sau đó anh cũng không nỡ xóa tin nhắn đầu tiên đó của cô.

Hồi ấy, cô và anh học đại học ở hai nơi cách xa nhau. Những lần gặp gỡ chỉ ngắn ngủi trong giây lát còn khoảng thời gian phải xa nhau lại dài dằng dặc. Và khi đó, những tin nhắn qua điện thoại đã trở thành một cầu nối tình yêu không thể thiếu giữa hai người. Chúng đã gắn hai trái tim yêu thương nhung nhớ được xích lại gần nhau, và cùng cảm nhận được thấy sự tồn tại của nhau.

Còn nhớ một buổi tối, cô và anh đã hẹn nhau thời gian nhắn tin nói chuyện. Nhưng sau khi rất nhiều tin nhắn, anh gửi đi cho cô đều không thấy có hồi âm trở lại. Anh lo lắng gọi điện cho cô thì không có ai nhấc máy. Anh hoảng hốt khi nghĩ đến chuyện gì xảy ra cho cô liền cuống quýt vơ vội một cái áo khoác lên người rồi nhảy chuyến tàu đêm ngồi hơn 7 tiếng đồng hồ để đến nơi cô học. Hóa ra khi ấy cô đi học về mệt quá nên ngủ thiếp đi quên mất cuộc hẹn với anh.

Nhìn thấy cô đứng trước mặt vẫn khỏe mạnh an toàn, anh thở phào nhẹ nhõm ôm chầm cô vào lòng. Còn cô lúc đó cũng bật khóc vì xúc động...

Sau khi tốt nghiệp anh và cô kết hôn và có một cuộc sống êm đềm hạnh phúc. Họ vẫn dùng nhắn tin cho nhau để thuận tiện liên lạc nhưng những tin nhắn đã bị đơn giản đi rất nhiều: "Em đang ở đâu thế?" "Em đang trên xe buýt". "Bao giờ anh về đến nhà?" "10 phút nữa".

Sau này trong điện thoại của anh cũng dần có thêm rất nhiều tin nhắn của bạn bè đồng nghiệp, và những tin nhắn của cô cũng nhanh chóng bị anh xóa đi đầu tiên để thay thế bằng những tin nhắn mới.

Cứ thế 5 năm trôi qua, tình yêu giữa hai người cùng phai nhạt dần trước những lo toan của cuộc sống. Anh cảm thấy cô không còn đáng yêu hấp dẫn như ngày xưa nữa. Và không cảm nhận thấy những rung động nhung nhớ như trước đây khi họ yêu nhau..rồi một cô gái tên Như đã bước vào cuộc sống của anh từ đấy.

Anh tìm được tình yêu ở Như, tìm được cảm giác tình yêu đã bị đánh mất. Như yêu anh và chiều chuộng anh hết mực. Mối quan hệ của họ ngày càng trở nên sâu nặng. Ngoài thời gian ở nhà, bên ngoài anh vẫn âm thầm qua lại quan hệ với Như, anh nghĩ rằng Như mới chính là người yêu anh và hiểu anh nhất...

Một buổi tối như thường lệ, sau khi vui vẻ bên Như anh lái xe về nhà. Trên đường về, chợt anh nảy ra một ý nghĩ anh muốn thử tình cảm của Như. Xem tình yêu cô dành cho anh nhiều như thế nào, có nhiều như cô vẫn nói với anh không?

Nghĩ vậy anh dừng xe và gửi cho Như một tin nhắn: "Xe anh bị đâm trên đường. Anh đang ở... Em đến ngay nhé!" Sau đó anh ngồi trên xe chờ đợi, một tiếng đồng hồ trôi qua vẫn không thấy Như đến.. cũng như chẳng có bất cứ liên lạc gì từ phía cô. Anh lại nhắn lại thêm một lần nữa, nhưng chờ một lúc vẫn không thấy có bất cứ động tĩnh gì. Anh giận dữ nổ máy quyết định bỏ về nhà.

Đúng lúc đó từ đằng xa có một chiếc taxi lao vút đến và thắng gấp ngay sát bên cạnh xe anh. Từ trong xe một người phụ nữ vẫn còn đang mặc bộ áo ngủ xộc xệch lao ra khỏi xe hốt hoảng chạy lại. Thật bất ngờ, đó chính là vợ anh.

Anh giật mình vội vàng kiểm tra lại tin nhắn trong điện thoại. Tin nhắn đầu tiên anh gửi cho Như thì không sai. Nhưng tin nhắn thứ hai anh lại gửi nhầm cho vợ mình.

Chưa hết ngỡ ngàng thì vợ anh đã lao đến chỗ anh, không ngừng đập vào cửa kính gọi anh. Giọng cô lạc đi: "Anh... Sao vậy? Anh có sao không? Anh không làm sao chứ?" Anh mở cửa xe và ôm choàng vợ vào lòng, giọng anh nghẹn lại: "Không sao, anh không sao.. chỉ là va chạm nhỏ thôi". Anh vừa nói vừa dịu dàng hôn lên trán cô, người cô vẫn còn chưa hết run rẩy.

Anh xót xa ôm cô chặt trong tay, mắt rơm rớm vì xúc động. Anh vô cùng hối hận vì những ham muốn nông nổi của mình mà đã phản bội cô, và thầm cảm ơn tin nhắn gửi nhầm đó đã giúp anh hiểu ra ai là người yêu anh nhất!
 
Top Bottom