Lê Trung
Member
- Joined
- Sep 17, 2011
- Messages
- 728
- Points
- 18
Bắc Kinh, Trung Nam hải.
Giờ địa phương: 11h00’ thứ Ba, 20/02/2005
Giờ quốc tế: 03h00’ thứ Ba, 20/02/2005
Xe ô tô của Tống chạy qua các cổng bảo vệ ở Trung Nam Hải. Người lái xe là do ông chọn lựa nhưng người bảo vệ được cử đi theo ông từ cách đây hai tuần lại do Lữ đoàn cảnh vệ trung ương cử tới. Nhiệm vụ của anh này là bảo vệ tính mạng của ngoại trưởng đồng thời giám sát mọi hoạt động của Tống. Theo dõi người khác và bị người khác theo dõi là chuyện thường gặp đối với các cán bộ cao cấp Đảng Cộng sản Trung quốc.
Một người bảo vệ đi hộ tống ngoại trưởng trong khi những người lính khác thuộc lực lượng bảo vệ đặc biệt đứng rải rác dọc lối đi có treo chân dung các lãnh tụ trước đây của Trung quốc. Chủ tịch Trung quốc cùng với bốn Ủy viên thường trực Bộ chính trị đang chờ ông trong dãy phòng làm việc ở phía nam tòa nhà. Tống không phải là ủy viên Bộ chính trị nhưng là vị bộ trưởng duy nhất của Trung quốc có thể nói tiếng Anh như một người Mỹ nên ban lãnh đạo vừa cần vừa không tin ông. Hôm nay Tống được triệu đến đây để báo cáo với Ủy ban thường trực về một vấn đề duy nhất, đó là vấn đề Hoa kỳ. Khi Tống bước vào căn phòng, cái mà ông nhận thấy một cách rõ ràng là cuộc họp đã diễn ra từ trước đó. Sau khi Tống ngồi xuống, Chủ tịch Vương bắt đầu nói nhưng ông ta không đề cập ngay đến Chiến dịch Đòn Rồng:
- Các đồng chí, ở miền bắc của chúng ta đang thiếu lương thực, thiếu nguồn nước và dầu đốt. Hiện ở đấy đã xuất hiện tình trạng suy dinh dưỡng. Có cả những thứ bệnh dịch trước đây chưa bao giờ tác động đến quần chúng trên phạm vi diện rộng như vậy. Những người nông dân được coi là nòng cốt của Đảng tại miền bắc đã bị vỡ mộng. Họ đang nổi loạn chống lại chúng ta. Họ hành động có tổ chức. Họ lập ra các tổ chức riêng của họ và tự gọi mình là người Cộng sản mới. Nhiệm vụ của chúng ta là khôi phục mối liên kết giữa nhân dân và Đảng. Nhưng chúng ta hãy tự nhìn vào bản thân mình xem. Những đợt gió hung dữ từ Trung Á đang tràn qua khắp các vùng hoang mạc của chúng ta, nơi không loại cây gì có thể gieo trồng được. Các giếng dầu của chúng ta đã cạn khô. Các vụ thu hoạch của chúng ta là không đủ. Nếu Đảng Cộng sản không có đủ lương thực nuôi sống nhân dân, không cung cấp được nhà ở và lãnh đạo được 1,3 tỷ dân Trung quốc thì Đảng sẽ bị tiêu diệt. Và nếu không có Đảng, sẽ không có Tổ quốc. Chúng ta một lần nữa sẽ lại bị tư bản đế quốc phương Tây xâm lược. Những kẻ cai trị chúng ta sẽ là Boeing, Motorola, Toyota. Thưa các đồng chí, đoàn kết là sức mạnh; còn chia rẽ thì chỉ có thất bại và hỗn loạn.
Chủ tịch Vương ngừng một lát rồi quay sang nói trực tiếp với Jamie Tống.
- Tống bộ trưởng, sáng nay, đồng chí lại có một buổi phát biểu trực tiếp trên truyền hình. Các đại sứ của chúng ta báo cáo rằng buổi phát đầu tiên của đồng chí đã thành công trong khi đại sứ của chúng ta tại Pari đã bị họ Nguyễn biến thành một thằng ngốc. Chúng tôi đi đến kết luận rằng tốt nhất là nên tiến hành chiến dịch tuyên truyền ở đây, ngay tại Bắc Kinh này, đồng thời vẫn liên lạc với các công ty tư vấn của chúng ta ở Washington và châu Âu. Chúng tôi muốn biết đồng chí sẽ tập trung vào vấn đề gì trong cuộc phỏng vấn sắp tới.
- Vào lệnh trừng phạt, thưa đồng chí Chủ tịch. Tôi tin rằng có thể lợi dụng lệnh của Mỹ để giải quyết những vấn đề nội bộ mà đồng chí vừa nêu. Để làm được việc đó, chúng ta phải đảm bảo rằng ngoài Chiến dịch Đòn Rồng, Trung quốc chỉ phải chịu ít lời chỉ trích nhất từ báo chí quốc tế, việc chỉ trích này là điều không thể tránh khỏi.
Tôi đã nghiên cứu các báo cáo về tâm trạng bất mãn trong tầng lớp nông dân của chúng ta và về việc những người Cộng sản mới ngày càng được lòng dân, điều này thậm chí phương tiện thông tin đại chúng phương Tây cũng đã đưa tin. Điều đáng chú ý là họ đã lén đưa một số tin tức về vụ rắc rối ở Định Tây kèm theo tình hình ở nhà tù số 1 Lan Châu và đăng trên tờ Washington Post. Tôi có ý kiến là Bộ nội vụ nên chuyển các phương tiện theo dõi hiện đang được sử dụng để theo dõi các thương gia nước ngoài, những người mà chúng ta nên coi là đồng minh, sang theo dõi các phóng viên phương Tây, những người theo truyền thống thường có thái độ thù địch với chính quyền ta. Bất kỳ người phương Tây nào mang theo máy quay video hoặc máy ảnh vào các phương đều phải bị giữ lại để xét hỏi, tịch thu phim ảnh, băng hình, và nếu họ bị nghi ngờ đang làm việc cho một tổ chức báo chí nước ngoài nào đó thì họ phải bị trục xuất. Nhưng vấn đề là trong bất kỳ hoàn cảnh nào cũng không được đối xử tồi tệ với họ.
- Còn khách du lịch thì sao?
- Hãy theo dõi họ, thưa đồng chí Chủ tịch. Còn bây giờ, tuy không còn vấn đề trục trặc trong việc vận chuyển ngũ cốc giữa các địa phương nhưng do hậu quả của những trận lụt ở miền Nam hồi năm ngoái, chúng ta đã ước tính sẽ thiếu hụt trên 30 triệu tấn lương thực, số thiếu hụt này chúng ta sẽ phải nhập khẩu. Các tỉnh bị tác động nhiều nhất là các khu vực duyên hải miền Nam như Quảng Châu, Phúc Kiến, Vân Nam và vùng đồng bằng sông Dương Tử quanh Thượng Hải. Đây là cũng những địa phương có nhiều rắc rối nhất, chính quyền ở đó đã phớt lờ các chỉ thị từ Bắc Kinh. Đã đến lúc có thể coi họ là nguyên nhân gây ra sự chia rẽ trong đất nước Trung quốc. Những địa phương này có ngân sách dồi dào, họ thường trực tiếp mua nhiều gạo từ phía Mỹ.
Thưa các đồng chí, tôi có ý kiến đề nghị như thế này, ngay khi Washington tuyên bố lệnh trừng phạt, chúng ta sẽ trả đũa bằng cách hủy những hợp đồng mua lương thực của họ. Hàng hóa đang vận chuyển sẽ được trả lại. Lệnh trừng phạt và cấm vận của Mỹ chủ yếu nhằm vào hoạt động sản xuất hàng hóa xuất khẩu của chúng ta, hầu hết các hoạt động này tập trung ở các nhà máy tại mấy tỉnh miền Nam, miền Nam sống giàu có là dựa vào đó. Nếu Mỹ cấm vận thì công ăn việc làm của hàng chục nghìn người ở miền Nam sẽ bị đe dọa. Chắc chắn sẽ có hỗn loạn xã hội, đặc biệt là ở vùng đồng bằng sông Châu bao quanh Quảng đông, Hồng công, Thâm Quyến và Chu Hải.
Chủ tịch ngắt lời:
- Nói chính xác thì đồng chí định đề xuất cái gì, đồng chí bộ trưởng?
Nở một nụ cười đầy tự mãn, Tống nói tiếp:
- Nghệ thuật chiến tranh là biến cuộc tấn công không thể tránh khỏi của kẻ thù với chúng ta thành lợi thế của chúng ta. Không thực hiện được các hợp đồng tiêu thụ ngũ cốc thì nông dân Mỹ sẽ phải chịu thiệt hại. Trong khi đó khu vực miền Nam hay gây rắc rối cũng sẽ bị cắt nguồn nhập khẩu lương thực từ Mỹ, họ sẽ phải cần đến sự giúp đỡ của chúng ta để có được các nguồn cung cấp từ những nơi khác ở Trung quốc. Nguyên nhân chỉ tại lệnh trừng phạt và cấm vận của Mỹ, nhân dân phải hiểu ra điều đó. Trường hợp công nhân ở các đặc khu kinh tế biểu tình, chúng ta sẽ điều quân đội từ các tỉnh khác đến để kiểm soát tình hình. Trong một thời gian rất ngắn nữa thôi thưa các đồng chí, chúng ta có thể khôi phục được quyền lực của Bắc Kinh trên toàn Trung quốc. Các địa phương trên khắp Trung quốc sẽ phải nhận ra rằng họ cần chúng ta, họ cần có sức mạnh từ trung ương.
- Còn tình trạng thiếu lương thực thì sao?
- Tình trạng bế tắc này cùng lắm chỉ kéo dài trong vài tháng. Rồi thì công việc kinh doanh sẽ trở lại bình thường. Người Mỹ sẽ phải thương lượng lại. Nếu họ không làm như vậy, chúng ta sẽ trục xuất các công ty đa quốc gia của họ, dành công việc kinh doanh cho người châu Âu, chúng ta sẽ mua gạo từ Ôxtrâylia và Mỹ Latinh”.
Tư lệnh Chiến dịch Đòn Rồng của PLA bỗng xen vào một câu hỏi về các kế hoạch quân sự của Mỹ. Tống khẽ nghiêng đầu lắng nghe để tỏ thái độ tôn trọng một cách từ tốn. Ở nước Trung hoa hiện đại, giới quân nhân mới là những người có quyền lực thực sự chứ không phải giới trí thức hàn lâm, ông ta nói:
- Thưa đồng chí sỹ quan, tôi tin rắng liên minh giữa Mỹ và Nhật đang đứng trước một thử thách nghiêm trọng. Giới kinh doanh Mỹ nhấn mạnh vào một giải pháp ngoại giao nhanh chóng. Người ta không thể tin là Lầu Năm Góc có thể đưa các lực lượng của họ tới tham gia một cuộc xung đột kéo dài ở biển Nam Trung hoa. Tôi cho rằng chỉ cần những biện pháp trừng phạt trả đũa của chúng ta, tệ lắm là thêm một số thương vong của Mỹ, thế giới sẽ được chứng kiến việc Mỹ đơn phương chấm dứt sự can thiệp của mình ở khu vực này.
Giờ địa phương: 11h00’ thứ Ba, 20/02/2005
Giờ quốc tế: 03h00’ thứ Ba, 20/02/2005
Xe ô tô của Tống chạy qua các cổng bảo vệ ở Trung Nam Hải. Người lái xe là do ông chọn lựa nhưng người bảo vệ được cử đi theo ông từ cách đây hai tuần lại do Lữ đoàn cảnh vệ trung ương cử tới. Nhiệm vụ của anh này là bảo vệ tính mạng của ngoại trưởng đồng thời giám sát mọi hoạt động của Tống. Theo dõi người khác và bị người khác theo dõi là chuyện thường gặp đối với các cán bộ cao cấp Đảng Cộng sản Trung quốc.
Một người bảo vệ đi hộ tống ngoại trưởng trong khi những người lính khác thuộc lực lượng bảo vệ đặc biệt đứng rải rác dọc lối đi có treo chân dung các lãnh tụ trước đây của Trung quốc. Chủ tịch Trung quốc cùng với bốn Ủy viên thường trực Bộ chính trị đang chờ ông trong dãy phòng làm việc ở phía nam tòa nhà. Tống không phải là ủy viên Bộ chính trị nhưng là vị bộ trưởng duy nhất của Trung quốc có thể nói tiếng Anh như một người Mỹ nên ban lãnh đạo vừa cần vừa không tin ông. Hôm nay Tống được triệu đến đây để báo cáo với Ủy ban thường trực về một vấn đề duy nhất, đó là vấn đề Hoa kỳ. Khi Tống bước vào căn phòng, cái mà ông nhận thấy một cách rõ ràng là cuộc họp đã diễn ra từ trước đó. Sau khi Tống ngồi xuống, Chủ tịch Vương bắt đầu nói nhưng ông ta không đề cập ngay đến Chiến dịch Đòn Rồng:
- Các đồng chí, ở miền bắc của chúng ta đang thiếu lương thực, thiếu nguồn nước và dầu đốt. Hiện ở đấy đã xuất hiện tình trạng suy dinh dưỡng. Có cả những thứ bệnh dịch trước đây chưa bao giờ tác động đến quần chúng trên phạm vi diện rộng như vậy. Những người nông dân được coi là nòng cốt của Đảng tại miền bắc đã bị vỡ mộng. Họ đang nổi loạn chống lại chúng ta. Họ hành động có tổ chức. Họ lập ra các tổ chức riêng của họ và tự gọi mình là người Cộng sản mới. Nhiệm vụ của chúng ta là khôi phục mối liên kết giữa nhân dân và Đảng. Nhưng chúng ta hãy tự nhìn vào bản thân mình xem. Những đợt gió hung dữ từ Trung Á đang tràn qua khắp các vùng hoang mạc của chúng ta, nơi không loại cây gì có thể gieo trồng được. Các giếng dầu của chúng ta đã cạn khô. Các vụ thu hoạch của chúng ta là không đủ. Nếu Đảng Cộng sản không có đủ lương thực nuôi sống nhân dân, không cung cấp được nhà ở và lãnh đạo được 1,3 tỷ dân Trung quốc thì Đảng sẽ bị tiêu diệt. Và nếu không có Đảng, sẽ không có Tổ quốc. Chúng ta một lần nữa sẽ lại bị tư bản đế quốc phương Tây xâm lược. Những kẻ cai trị chúng ta sẽ là Boeing, Motorola, Toyota. Thưa các đồng chí, đoàn kết là sức mạnh; còn chia rẽ thì chỉ có thất bại và hỗn loạn.
Chủ tịch Vương ngừng một lát rồi quay sang nói trực tiếp với Jamie Tống.
- Tống bộ trưởng, sáng nay, đồng chí lại có một buổi phát biểu trực tiếp trên truyền hình. Các đại sứ của chúng ta báo cáo rằng buổi phát đầu tiên của đồng chí đã thành công trong khi đại sứ của chúng ta tại Pari đã bị họ Nguyễn biến thành một thằng ngốc. Chúng tôi đi đến kết luận rằng tốt nhất là nên tiến hành chiến dịch tuyên truyền ở đây, ngay tại Bắc Kinh này, đồng thời vẫn liên lạc với các công ty tư vấn của chúng ta ở Washington và châu Âu. Chúng tôi muốn biết đồng chí sẽ tập trung vào vấn đề gì trong cuộc phỏng vấn sắp tới.
- Vào lệnh trừng phạt, thưa đồng chí Chủ tịch. Tôi tin rằng có thể lợi dụng lệnh của Mỹ để giải quyết những vấn đề nội bộ mà đồng chí vừa nêu. Để làm được việc đó, chúng ta phải đảm bảo rằng ngoài Chiến dịch Đòn Rồng, Trung quốc chỉ phải chịu ít lời chỉ trích nhất từ báo chí quốc tế, việc chỉ trích này là điều không thể tránh khỏi.
Tôi đã nghiên cứu các báo cáo về tâm trạng bất mãn trong tầng lớp nông dân của chúng ta và về việc những người Cộng sản mới ngày càng được lòng dân, điều này thậm chí phương tiện thông tin đại chúng phương Tây cũng đã đưa tin. Điều đáng chú ý là họ đã lén đưa một số tin tức về vụ rắc rối ở Định Tây kèm theo tình hình ở nhà tù số 1 Lan Châu và đăng trên tờ Washington Post. Tôi có ý kiến là Bộ nội vụ nên chuyển các phương tiện theo dõi hiện đang được sử dụng để theo dõi các thương gia nước ngoài, những người mà chúng ta nên coi là đồng minh, sang theo dõi các phóng viên phương Tây, những người theo truyền thống thường có thái độ thù địch với chính quyền ta. Bất kỳ người phương Tây nào mang theo máy quay video hoặc máy ảnh vào các phương đều phải bị giữ lại để xét hỏi, tịch thu phim ảnh, băng hình, và nếu họ bị nghi ngờ đang làm việc cho một tổ chức báo chí nước ngoài nào đó thì họ phải bị trục xuất. Nhưng vấn đề là trong bất kỳ hoàn cảnh nào cũng không được đối xử tồi tệ với họ.
- Còn khách du lịch thì sao?
- Hãy theo dõi họ, thưa đồng chí Chủ tịch. Còn bây giờ, tuy không còn vấn đề trục trặc trong việc vận chuyển ngũ cốc giữa các địa phương nhưng do hậu quả của những trận lụt ở miền Nam hồi năm ngoái, chúng ta đã ước tính sẽ thiếu hụt trên 30 triệu tấn lương thực, số thiếu hụt này chúng ta sẽ phải nhập khẩu. Các tỉnh bị tác động nhiều nhất là các khu vực duyên hải miền Nam như Quảng Châu, Phúc Kiến, Vân Nam và vùng đồng bằng sông Dương Tử quanh Thượng Hải. Đây là cũng những địa phương có nhiều rắc rối nhất, chính quyền ở đó đã phớt lờ các chỉ thị từ Bắc Kinh. Đã đến lúc có thể coi họ là nguyên nhân gây ra sự chia rẽ trong đất nước Trung quốc. Những địa phương này có ngân sách dồi dào, họ thường trực tiếp mua nhiều gạo từ phía Mỹ.
Thưa các đồng chí, tôi có ý kiến đề nghị như thế này, ngay khi Washington tuyên bố lệnh trừng phạt, chúng ta sẽ trả đũa bằng cách hủy những hợp đồng mua lương thực của họ. Hàng hóa đang vận chuyển sẽ được trả lại. Lệnh trừng phạt và cấm vận của Mỹ chủ yếu nhằm vào hoạt động sản xuất hàng hóa xuất khẩu của chúng ta, hầu hết các hoạt động này tập trung ở các nhà máy tại mấy tỉnh miền Nam, miền Nam sống giàu có là dựa vào đó. Nếu Mỹ cấm vận thì công ăn việc làm của hàng chục nghìn người ở miền Nam sẽ bị đe dọa. Chắc chắn sẽ có hỗn loạn xã hội, đặc biệt là ở vùng đồng bằng sông Châu bao quanh Quảng đông, Hồng công, Thâm Quyến và Chu Hải.
Chủ tịch ngắt lời:
- Nói chính xác thì đồng chí định đề xuất cái gì, đồng chí bộ trưởng?
Nở một nụ cười đầy tự mãn, Tống nói tiếp:
- Nghệ thuật chiến tranh là biến cuộc tấn công không thể tránh khỏi của kẻ thù với chúng ta thành lợi thế của chúng ta. Không thực hiện được các hợp đồng tiêu thụ ngũ cốc thì nông dân Mỹ sẽ phải chịu thiệt hại. Trong khi đó khu vực miền Nam hay gây rắc rối cũng sẽ bị cắt nguồn nhập khẩu lương thực từ Mỹ, họ sẽ phải cần đến sự giúp đỡ của chúng ta để có được các nguồn cung cấp từ những nơi khác ở Trung quốc. Nguyên nhân chỉ tại lệnh trừng phạt và cấm vận của Mỹ, nhân dân phải hiểu ra điều đó. Trường hợp công nhân ở các đặc khu kinh tế biểu tình, chúng ta sẽ điều quân đội từ các tỉnh khác đến để kiểm soát tình hình. Trong một thời gian rất ngắn nữa thôi thưa các đồng chí, chúng ta có thể khôi phục được quyền lực của Bắc Kinh trên toàn Trung quốc. Các địa phương trên khắp Trung quốc sẽ phải nhận ra rằng họ cần chúng ta, họ cần có sức mạnh từ trung ương.
- Còn tình trạng thiếu lương thực thì sao?
- Tình trạng bế tắc này cùng lắm chỉ kéo dài trong vài tháng. Rồi thì công việc kinh doanh sẽ trở lại bình thường. Người Mỹ sẽ phải thương lượng lại. Nếu họ không làm như vậy, chúng ta sẽ trục xuất các công ty đa quốc gia của họ, dành công việc kinh doanh cho người châu Âu, chúng ta sẽ mua gạo từ Ôxtrâylia và Mỹ Latinh”.
Tư lệnh Chiến dịch Đòn Rồng của PLA bỗng xen vào một câu hỏi về các kế hoạch quân sự của Mỹ. Tống khẽ nghiêng đầu lắng nghe để tỏ thái độ tôn trọng một cách từ tốn. Ở nước Trung hoa hiện đại, giới quân nhân mới là những người có quyền lực thực sự chứ không phải giới trí thức hàn lâm, ông ta nói:
- Thưa đồng chí sỹ quan, tôi tin rắng liên minh giữa Mỹ và Nhật đang đứng trước một thử thách nghiêm trọng. Giới kinh doanh Mỹ nhấn mạnh vào một giải pháp ngoại giao nhanh chóng. Người ta không thể tin là Lầu Năm Góc có thể đưa các lực lượng của họ tới tham gia một cuộc xung đột kéo dài ở biển Nam Trung hoa. Tôi cho rằng chỉ cần những biện pháp trừng phạt trả đũa của chúng ta, tệ lắm là thêm một số thương vong của Mỹ, thế giới sẽ được chứng kiến việc Mỹ đơn phương chấm dứt sự can thiệp của mình ở khu vực này.